Chương A
Editor: ThmaiD
Giây sau đó không gian liền bão hòa thành một mảnh đen nhánh, nhưng Cố Vô Kế lại có thể nghe được giọng nói của Cận Vũ thì thầm bên tai.
"Các người đã gặp cái tên nam nhân nực cười kia rồi đúng không. Rõ ràng trong đầu chả có cái quái gì, dành cả thanh xuân để đi sao chép tác phẩm của người khác, nhưng lại ảo tưởng rằng chỉ cần làm như vậy là có thể thay thế được tôi..... Buồn cười nhỉ? Cho nên ngay từ đầu, tôi còn chẳng buồn đem hắn đặt vào mắt, một kẻ như hắn sao có thể lừa tôi vào trong bệnh viện tâm thần, tiến vào nơi này, chẳng qua là do tôi cảm thấy có chút hứng thú mà thôi."
Cố Vô Kế nghe vậy cũng cảm thấy khá là hợp lý, dù sao một kẻ đã ngu còn mất nết như Vệ An, dù có muốn hại người khác, phỏng chừng cũng phải đem chính bản thân mình tuẫn táng cùng người ta.
"Khác với tên Vệ An photocopy kia, ngay từ khi còn nhỏ, tất cả bức tranh mà tôi vẽ ra, đều sẽ đem đến bất hạnh cho những người xung quanh."
"Thi thể của Tiểu Liễu và bạn trai của cô ấy đều là tác phẩm của anh đúng không." Biểu tình của Cố Vô Kế bắt đầu ngưng trọng lại.
Dù gì thì loại chuyện này vừa vào chưa kịp thở đã đập thẳng vào mặt, cho nên ấn tượng phải nói là khắc sâu vô cùng, hơn nữa lúc đó Cố Vô Kế còn cẩn thận tiến lại kiểm tra, hai cỗ thi thể kia quả thực chân thật đến độ chẳng khác gì bản thân hai người kia xuyên đến từ tương lai vậy. Vệ An cũng đã từng nói, hắn chỉ có thể vẽ tranh rồi căn cứ vào đó để đi giết người, chứ không có năng lực tạo ra một cỗ thi thể hoàn hảo đến từng chi tiết như vậy, vì cớ đó, người làm ra chuyện này chỉ có thể là Cận Vũ.
"Không sai." Thanh âm cười khẽ của Cận Vũ vang lên: "Nhưng mà những cái đó, chỉ là những tác phẩm chưa hoàn thành mà thôi. Vì thế cho nên, mặc dù bên trong vẫn có lực lượng chỉ dẫn bọn họ đi đến kết cục đã định sẵn, nhưng chỉ cần tìm ra lỗ hổng và có phương pháp xử lí kịp thời là có thể giữ được tính mạng cho bọn họ. Và người làm được điều đó không ai khác chính là em."
"Đương nhiên, chỉ có những tác phẩm chưa hoàn thành, mới tồn tại những lỗ hổng buồn cười như vậy. Và những người như bọn họ, cũng chỉ xứng với mấy tác phẩm bỏ đi đó mà thôi.
Cố Vô Kế không khỏi lên tiếng: "Nếu anh muốn giết tôi thì phải làm luôn đi chứ, còn đứng đấy giải thích làm cái gì nữa?"
"Tôi nói muốn giết em bao giờ?" Cận Vũ nói tiếp: "Tôi chỉ muốn biến em trở thành tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tôi mà thôi."
Cố Vô Kế cảm thấy hàm ý của việc bị giết chết cùng với việc bị biến thành tác phẩm nghệ thuật chả có gì khác biệt cả.
"Nếu trực tiếp giết em, thực sự quá phí phạm của trời." Đối phương không chút để ý nói: "Hiện tại tôi đang hoàn thiện nốt bức tranh về em..... Đương nhiên, tôi sẽ không tiết lộ cho em biết tôi sẽ vẽ những gì đâu trong đó đâu, điều duy nhất tôi có thể nói chính là, một khi bức tranh được hoàn thành, chết, khẳng định chính là kết cục cuối cùng của em, không cần phải nghi ngờ điều đó đâu."
Cố Vô Kế ẩn ẩn ý thức được đối phương đang muốn làm cái gì.
"Trước khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, em phải tìm ra tôi và thay đổi toàn bộ kết cục đã định ra từ trước. Nếu em làm được, tôi cũng rất mong chờ."
......
Đợi đến lúc Cố Vô Kế tỉnh táo trở lại, đập thẳng vào mắt cậu chính là một mảnh đen thùi lùi, xung quanh còn mơ hồ truyền đến tiếng ngáy của những người khác.
"Đây là?"
Cố Vô Kế cẩn thận ngồi dậy từ trên giường, lúc này cậu mới phát hiện bản thân mình đang ở bên trong một gian phòng bệnh.
Nói như vậy nơi này cũng chính là khoảng không gian được hình thành bên trong một bức tranh nào đó, mà biện pháp duy nhất để rời khỏi đây, là phải tìm ra được nơi mà Cận Vũ đang ẩn nấp.
Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, khoảng không gian trong tranh này phải nói là chân thật đến từng milimet, quả thực chẳng khác gì đang ở trong thế giới hiện thực vậy. Nhưng khi nhìn ra cửa sổ, liền phát hiện bên ngoài đã bị bịt kín bởi một lớp sương mù đen thui, nó như muốn nhắc nhở mọi người, nơi này hoàn toàn không phải là thế giới hiện thực.
Ba cái giường bên cạnh đều có người đang ngồi, dung mạo của bọn họ trùng khớp với dung mạo của ba bệnh nhân cùng phòng với Cận Vũ mà Cố Vô Kế đã tra cứu được trong tập danh sách bệnh nhân tìm thấy tại phòng thông tin dưới tầng một, ba người kia bây giờ, chỉ cần nhìn lướt qua thôi liền biết là có vấn đề.... Nhưng cũng không phải trên phương diện tinh thần. Mà phải đề cập đến phương diện thân thể, thân thể mấy người này đều trải đầy máu tươi, sắc mặt thì trắng bệch lại, có những phần trên cơ thể đã bắt đầu hoại tử, nhìn qua chẳng khác gì những zombie.
Nhưng nếu so với vẻ ngoài dị dạng của nữ y tá nhảy lầu tự tử dưới tầng một thì ba người này vẫn còn đẹp chán.
Cố Vô Kế đứng dậy, không chút do dự tiến lại gần, có vẻ muốn làm quen tâm sự sẵn tiện nhờ ba người kia giải đáp cho một vài thắc mắc, để có thể tìm ra phương pháp rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này -----đúng là chỉ có anh bạn họ Cố của chúng ta mới có thể làm ra cái chuyện nghe thì vô sinh nhưng lại rất có thai này-----
Nhưng cho dù Cố Vô Kế có diễn thuyết hay thế nào, ba người này vẫn vô cùng thờ ơ, chẳng buồn để tâm tới, chỉ biết ngồi thẫn thờ tại chỗ, hai mắt dại ra hướng về khoảng không vô định, thẳng đến khi Cố Vô Kế nhắc đến cái tên Cận Vũ, thì biểu cảm trên mặt bọn họ mới xuất hiện biến hóa, trong mắt ẩn ẩn toát ra vài phần sợ hãi.
Xem ra muốn moi được tin tức trong miệng của mấy người này là cực kỳ khó nhằn. Cố Vô Kế đành phải từ bỏ, đứng dậy tiến về phía cửa, vào lúc sắp mở cửa đi ra bên ngoài thì phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm đầy kinh hãi của một người đàn ông: "Không, không thể đi ra bên ngoài!! Thứ đó, thứ đó sẽ xuất hiện........"
"Thứ gì?" Một bàn tay của Cố Vô Kế lúc này đã chạm vào tay nắm cửa.
Thực mau cậu liền biết cái thứ mà người đàn ông kia vừa nhắc tới là gì. Ngay khi cậu vừa mới xoay tay nắm cửa một cái, khoảng không gian đen tối trước cửa sổ bỗng xuất hiện hai tròng mắt siêu to khổng lồ phủ đầy tơ máu, nó cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào người cậu.
Cùng lúc đó, cửa chính và bốn vách tường xung quanh bỗng rung lên mãnh liệt, giống như nháy mắt tiếp theo liền sụp đổ hoàn toàn vậy. Nó khiến cho ba quỷ hồn kia sợ đến mức toàn thân cứ run rẩy không ngừng.
Nếu là Cố Vô Kế của quá khứ, chắc cũng phải bị dọa không nhẹ đấy, nhưng sau khi trải qua cái phó bản có tà thần kia, dăm ba cái con ngươi huyết sắc này tuổi gì mà dọa được anh bạn họ Cố của chúng ta.
Cố Vô Kế còn cẩn thận quan sát cặp mắt kia, sau khi nhận thấy chẳng thu được tin tức gì hữu hiệu, cậu bèn quay ra tiếp tục xoay tay nắm cửa, chấn động càng thêm kịch liệt, nhưng cửa vặn mãi cũng không ra, hình như nó đã bị ai đó khóa lại từ bên ngoài.
Lúc Cố Vô Kế buông tay ra, hai tròng mắt đỏ ngầu ngoài cửa sổ lập tức biến mất, toàn bộ căn phòng cũng yên tĩnh trở lại như những lúc ban đầu.
"Thì ra là thế. Xem ra bức tranh chỉ vẽ có một căn phòng này thôi." Cố Vô Kế thì thầm: "Muốn rời khỏi căn phòng này, mình phải tìm được chìa khóa để mở cửa. Nếu tùy tiện phá cửa đi ra, phỏng chừng sẽ bị sinh vật không biết tên ngoài kia trực tiếp giết chết."
À!! Hình như khi nãy có nữ y tá tặng cho tui cái chìa khóa đúng không nhỉ??
Cố Vô Kế ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa tay kiểm tra túi quần và móc ngay ra được một cái chìa khóa, dưới con mắt kinh ngạc của ba bạn quỷ nào đó, đại khái là lần này Âu khí bùng nổ, Cố Vô Kế mới chỉ cắm chìa khóa vào ổ rồi xoay nhẹ một cái, cửa phòng thế nhưng đã mở bung ra.
Ba người khác: "......"
Cố Vô Kế: "......"
Nhưng nháy mắt tiếp theo, tình huống bên ngoài vẫn chưa biến đổi gì cả, thậm chí còn có sương đen muốn ập vào trong phòng.
"Chỉ dùng chìa khóa mở cửa là chưa đủ ư? Xem ra vẫn phải cần thêm cái gì đó thì mình mới có thể thoát khỏi này."
Cố Vô Kế bỗng đóng sầm cửa lại, quay đầu ra, tỉ mỉ quan sát căn phòng hết một lượt, tạm thời làm lơ ba người bệnh kia, bắt đầu công cuộc lật tung căn phòng truy tìm manh mối.
Thực hiển nhiên, sau một hồi làm lụng vất vả, cậu vẫn chẳng tìm được manh mối quan trọng nào cả, từ ngăn kéo đến tủ quần áo đều chỉ có một vài thứ linh tinh mà thôi. Ngay cả nhật ký - một loại đồ vật thường thấy trong nhiều phó bản thần quái - cũng chẳng có cho dù chỉ là một mẩu. Suy cho cùng, Cận Vũ vốn chẳng giống người có thói quen viết nhật ký.
Muốn thả Hắc ảnh quỷ ra hỗ trợ cũng không được, tại thế giới trong tranh này, mọi đạo cụ trên người cậu hình như đều đã bị phong ấn lại..... Mặc dù số đạo cụ mà cậu có cũng không phải là quá nhiều.
Ánh mắt của Cố Vô Kế cuối cùng cũng phải dừng lại trên người ba quỷ hồn vẻ mặt chết lặng ngồi thẫn thờ một chỗ kia, kiểu này muốn bỏ qua cũng không được rồi.
Tui thực sự không muốn làm ra mấy hành động bạo lực đâu á!!!
"Các người có biết phải làm gì thì mới có thể rời khỏi căn phòng này không?"
Ánh mắt của ba quỷ hồn kia cực kỳ vô cảm: "Bỏ đi, từ trước đến giờ, không một ai có thể rời khỏi nơi này."
"Các người cam tâm để bản thân mình bị nhốt tại nơi này vĩnh viễn sao?" Cố Vô Kế kiên nhẫn tẩy não, còn đưa tay vỗ nhẹ lên vai của một người, sau khi đối phương cảm nhận được lực vỗ từ tay Cố Vô Kế truyền đến bả vai của mình, ánh mắt đột nhiên biến đổi, nhưng giây sau đó liền trở lại như thường.
"Tất, tất nhiên là không muốn......" Người đó không khỏi mở miệng: "Nhưng mà mỗi khi chúng tôi suy nghĩ muốn thoát ra bên ngoài, thì con quái vật khủng bố kia lại xuất hiện! Nó ghê lắm, nếu phải đối mặt với nó thì thà rằng bị nhốt ở nơi này vĩnh viễn còn sướng hơn!"
"Không cần từ bỏ hy vọng sớm đến như vậy." Ánh mắt của Cố Vô Kế ôn hòa đến cực điểm, giống như đã coi bọn họ trở thành anh em ruột thịt trong nhà: "Mọi người thử nhớ kỹ lại xem, trong căn phòng này có thứ gì đó quan trọng hay không?"
"Hoặc là nói, Cận Vũ, khi còn ở trong căn phòng này đã từng làm cái gì, khiến cho ba người cảm thấy không thích hợp? Hắn có đặc biệt yêu thích loại đồ vật gì không?"
Ánh mắt ba quỷ hồn kia nhìn về Cố Vô Kế tràn đầy vi diệu, dù sao trong mắt của bọn họ, những hành động mà Cận Vũ từng làm, chẳng có điểm nào bình thường cả!! Cận Vũ mà làm cái gì bình thường là trời sập luôn á!! Nơi này vốn là bệnh viện tâm thần đó cha nội!!
Lúc này một quỷ hồn đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ ra rồi, đồ vật được hắn nâng niu chỉ có mấy bức tranh mà hắn vẽ ra mà thôi, nói không chừng mấy bức tranh đó sẽ là điểm mấu chốt giúp chúng ta rời khỏi nơi đây, nhưng trong căn phòng này lại không còn bất kỳ bức tranh nào cả."
"Chưa chắc." Nói xong, Cố Vô Kế liền trực tiếp chui xuống gầm giường, thực mau liền tìm được thứ mà mình hằng mong muốn.
Dưới tấm ván giường, vẫn có những nét vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì, nhưng lần này lại là hình ảnh của hai con mắt thật lớn, phong cách vẽ còn khá là đáng yêu, đương nhiên đối với những ai đã từng gặp qua đôi mắt kia, thì sẽ không còn cảm thấy đáng yêu nữa.
Bên cạnh còn có dòng chữ 'Nó chính là người gác cổng trung thành và tận tâm nhất, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát dưới mí mắt của mình.'
Cố Vô Kế cảm thấy sinh hoạt của Cận Vũ trong cái bệnh viện tâm thần này cũng khá là muôn màu muôn vẻ ấy chứ, bằng không sao có thể nảy sinh ra nhiều ý tưởng độc đáo như thế này a.
Ngay lúc này, cậu có cảm giác eo của mình hình như vừa chạm vào cái gì cứng cứng dưới gầm giường, bèn lấy tay mò mẫm một lúc, thì phát hiện đó là một cái bút chì gỗ.
Cái bút chì gỗ này tuy được thiết kế khá là đơn giản, nhưng bên trong lại toát ra một cỗ âm khí nồng đậm, nó có vẻ đã đủ điều kiện để trở thành một loại đạo cụ có tác dụng đặc thù nào đó.
Cố Vô Kế đem bút chì cất tạm vào trong túi, rồi mới chui ra khỏi gầm giường, sau đó cậu bèn tiến lại và làm điều y nguyên đối với ba chiếc giường còn lại, nhưng lại không thể tìm thấy bất kỳ nét vẽ nào nữa.
Ba quỷ hồn kia bây giờ đều chết lặng đứng xếp hàng ở một bên, ánh mắt dại ra nhìn vào khoảng không tĩnh lặng, trên cơ bản, chỉ khi con quái vật mắt lồi kia xuất hiện, biểu cảm trên mặt bọn họ mới có sự biến đổi.
"Rốt cuộc nên làm như thế nào đây?" Cố Vô Kế ngồi phịch xuống giường vuốt cằm tự hỏi, tình huống trước mắt khiến cậu cảm thấy cực kỳ mông lung.
Nhưng lại vào lúc này, trong đầu Cố Vô Kế đột nhiên hiện ra hình ảnh mà cậu thấy được trước khi bị kéo vào nơi này, đó là nội dung bức tranh mà nam thanh niên sơ mi trắng kia đứng vẽ trước cửa sổ, tuy mới chỉ kịp nhìn lướt qua, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Cậu đứng phắt dậy, dưới tầm mắt hoảng sợ của ba quỷ hồn trong phòng, trực tiếp tiến lại gần cửa sổ.
Hai tròng mắt khổng lồ giăng đầy tơ máu lại hiện ra, khiến cho đám quỷ hồn trong phòng đều sợ đến phát run.
"Muốn rời khỏi nơi này, thực ra không cần phải tìm thêm bất kỳ thứ gì nữa." Cố Vô Kế nói thầm, rồi dùng tay đập mạnh một phát vào tấm cửa kính trước mặt.
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, vài mảnh kính vỡ bắn thẳng vào hai tròng mắt bên ngoài cửa sổ.
Dòng chữ kia có nói, người gác cổng sẽ không để cho bất kỳ ai trốn thoát dưới mí mắt của nó. Vì vậy, ta chỉ cần làm cho đôi mắt này không thể nhìn thấy gì được nữa, là mọi chuyện tự nhiên sẽ được giải quyết êm đẹp.
Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, toàn bộ căn phòng phát ra tiếng ầm vang dữ dội, thật giống như ở bên ngoài lúc này có một gã khổng lồ dữ tợn, dùng đôi bàn tay to lớn của mình, muốn đem nơi này bóp thành trăm nghìn mảnh.
Căn phòng liên tục xuất hiện nhiều vết nứt to nhỏ, cũng làm lộ ra khoảng không gian trắng muốt ẩn sau lớp sương mù hắc ám.
Ba bạn quỷ lúc này đã sợ đến suýt ngất, nhưng Cố Vô Kế cũng không rảnh mà đứng lại trấn an bọn họ, trực tiếp đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, bảo nhóm quỷ hồn cẩn thận theo sát chính mình, có lẽ là do dục vọng cầu sinh bùng phát, cố nén lại cơn sợ hãi, ba bạn quỷ nối đuôi nhau bám theo bước chân của Cố Vô Kế.
Con mắt khổng lồ vì quá đau đớn mà nhắm tịt lại, căn phòng bệnh cuối cùng cũng bị bóp thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Nhân lúc tròng mắt không thể nhìn thấy, Cố Vô Kế phi thân xuyên qua sương mù hướng đến khoảng không gian màu trắng ẩn sau đó, động tác nhanh nhẹn tránh đi nhiều đòn tấn công nguy hiểm.
Nhưng mấy quỷ hồn theo sau cậu không may mắn như vậy, mắt thấy một bàn tay của gã khổng lồ sắp tóm được một bạn quỷ, Cố Vô Kế thấy thế, bất ngờ lao tới đá mạnh vào bàn tay hư hỏng kia.
Mặc dù lực đá của cậu chưa đủ để tạo thành thương tổn cho bàn tay khổng lồ, nhưng cũng đủ để làm cho nó vồ hụt bạn quỷ hồn kia.
Sau khi bị đá một cú vào tay, gã khổng lồ càng thêm phẫn nộ, gã dùng hai tay vồ vập khắp bốn phương tám hướng, lửa giận dâng lên che trời lấp đất.
Nhưng nó đã bỏ lỡ mất thời cơ tấn tốt nhất, Cố Vô Kế lúc này đã chạy vào bên trong khoảng thời gian màu trắng kia.
................
ThmaiD: Ko liên quan nhưng hôm nay