Lê Diệu Phàm nói không sai, trải qua sự kiện báo chí đó tôi sớm đã không nhà để về. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi muốn ở trên địa bàn của anh ta, nhìn sắc mặt người ta, để cho người ta khi dễ.
Cho nên, khi anh ta vừa mới đi, ngay sau đó tôi liền tìm thím Tôn hỏi hành lý, rời khỏi Lê gia trong ánh mắt quái dị của mọi người.
Trong khoảnh khắc cửa sắt thật lớn chậm rãi đóng lại kia, tôi liếc mắt nhìn về phía sau.
Một khắc đó, trong lòng tôi thật ra là mê man, tôi không biết rời khỏi đây tôi còn có thể đi đâu. Nhưng con người luôn muốn chọn một con đường có thể khiến bản thân bước tiếp, với tôi mà nói xoay người rời đi có thể ý nghĩa nhưng lại không giành được sự che chở, nhưng ít ra hiện tại tôi tuyệt không hối hận.
Sau khi rời đi từ Lê gia, tôi suy tính rất lâu, thậm chí còn nghĩ tới việc về quê nhờ mẹ tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định ở lại. Trải qua mấy ngày nay tôi đã biết, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cho dù có trốn tránh thế nào, chân tướng vẫn sẽ bị vạch trần, cùng với như vậy, còn không bằng đối diện với khó khăn mà tiến lên, có lẽ còn có thể tìm được một lối ra.
Ôm ý nghĩ như vậy, tôi đi tìm chị Nhạc. Đáng tiếc so với tôi tình hình của chị cũng không khá hơn chút nào.
Khi tôi thoải mái đập cửa nhà chị Nhạc, tôi phát hiện chị tóc tai bù xù, ánh mắt rời rạc, bộ dạng nhìn qua giống như bị mấy trăm tên lưu manh vây quanh ba ngày ba đêm, cũng thê thảm như không ai chịu đứng ra lãng phí j□j của chị .
Tôi hỏi: "Chị làm sao vậy?"
"Đều do tên súc sinh Dương Chí Niên kia!" Chị Nhạc đập chân mắng to.
"Chị bị anh ta dùng quy tắc ngầm?" Tôi thốt ra.
"Em mới bị anh ta quy tắc ngầm ý!" Chị Nhạc liếc mắt trừng tôi một cái, tức giận nói, "Tên khốn nạn đó sa thải chị!"
"Cái gì?" Điều này thì tôi hoàn toàn kinh ngạc, chị Nhạc cũng đã làm nhiều năm ở công ty, mặc dù có lúc qua loa chút nhưng lượng công việc lớn, tiền lương lại thấp, làm trâu làm ngựa không hề oán hận một câu, đi đâu tìm được sức lao động hạ giá tốt như vậy? Đầu óc Dương Chí Niên đó bị nước vào hay sao?
"Đừng nói nữa, từ sau sự kiện em hủy hợp đồng lần trước, anh ta liền nhìn chị không thuận mắt, rất sợ chị lan truyền những chuyện xấu anh ta làm ra ngoài, lúc nào cũng đấu tranh với chị. Còn uy hiếp chị nói, nếu dám nói cơ mật của công ty cho người khác biết, liền bôi xấu thanh danh của chị với bên ngoài, còn muốn tìm người xử lí chị trên đường!"
Chị Nhạc tức giận bất bình nói, mà tôi lại rơi vào trầm mặc. Tôi bắt đầu cảm giác mình quả thực chính là sao chổi, ai gặp phải tôi cũng không được chuyện tốt đẹp gì, lần này lại ngay cả chị Nhạc cũng bị liên lụy tới.
Có lẽ đã nhận ra sự khác thường của tôi, chị Nhạc vội vàng an ủi tôi: "Em đừng hiểu lầm, không phải chị đang oán em. Kỳ thực cái công ty tồi tệ đó chị đã không muốn làm từ lâu, chẳng qua là chị không phục, cái tên họ Dương kia sao có thể ỷ thế hiếp người như thế? Nhưng chị cũng không phải dễ chọc, anh ta càng uy hiếp chị, chị càng không sợ! Ngày đó chị nghỉ việc đã gọi điện thoại báo cáo nặc danh cho cục thuế, chị còn lén lấy bản ghi chép tài chính và thuế vụ của công ty mấy năm này, không tin không chỉnh chết anh ta!"
Chị Nhạc nói xong, đắc ý nở nụ cười, tiếng cười kia hợp với hình tượng chị lúc này, rất có loại ý vị đen tối.
Một lát sau, chị bỗng nhiên dừng cười, nhìn chằm chằm tôi, hai mắt phát ra như con chồn đói bụng mấy ngày, ánh lên màu xanh lá sâu thẳm.
Nhìn ánh mắt này từng sợi tơ trong lòng tôi như dựng thẳng lên, hỏi: "Chị... chị nhìn cái gì?"
"Em em em em! Đêm qua đi đâu, thành thật khai báo cho chị! Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!"
Thấy chị đột nhiên nhìn tôi đầy j□j, lúc này tôi mới ý thức được trên cổ mình còn lưu lại dấu vết sáng sớm Lê Diệu Phàm để lại, vội vàng che cổ, giải thích: "Có cái gì ngạc nhiên quá thế, bị chó cắn mà thôi."
"Ôi, không ngờ miệng em khẩu vị nặng như vậy." Chị Nhạc cười đến càng j□j , "Mau nói cho chị biết con chó kia tên họ là gì, chiều cao cân nặng ba vòng ngày sinh tháng đẻ, quan trọng nhất là kỹ thuật có được không?"
"Dương Nhạc!!!" Tôi nổi giận, "Em nghiêm túc, thật sự là em bị chó cắn!"
Chị Nhạc ngẩn ra, lập tức bối rối, một lúc lâu mới yếu ớt hỏi: "Chó... Sao có thể cắn thành như vậy?"
Tô thở dài, đem chuyện xảy ra mấy ngày nay từ đầu chí cuối kể cho chị một lần, không ngờ chị nghe xong, vỗ đùi kinh hô một tiếng: "Bip, quá máu chó, y như xem tiểu thuyết!"
Tôi lập tức không nói gì, buồn bã nói: "Chị có cần khoa trương như vây không? Chuyện đã phát sinh chừng mấy ngày..."
"Chị không biết!" Chị Nhạc nghe xong, hô to oan uổng, "Mấy ngày nay chị sợ Dương Chí Niên kia thật sự tới trả thù, cho nên liền ru rú trong nhà, mỗi ngày ở nhà chơi game. Vì chơi game, chị đã hai ngày không ngủ, nào có sức xem bát quái gì. Hơn nữa nếu sớm biết em gặp phải chuyện này, chị lại chẳng quan tâm sao? Khẳng định là người đầu tiên tới tìm em!"
Chị Nhạc vừa nói lời này, tôi mới phát hiện hình như chị thực sự rất lâu không ra ngoài, trong nhà lộn xộn giống như ổ chó, y hệt Hạ Tư Kiệt.
Nhớ tới Hạ Tư Kiệt, tôi không khỏi có chút ưu thương, tên kia không biết bị Lê Diệu Phàm dùng cách gì đuổi khỏi nhà tôi, từ đó về sau tôi không gặp lại anh ta. Mà bây giờ, ngay cả tôi cũng bị đuổi ra, chỉ có thể nói thế sự khó lường.
Ngày đó, tôi ở lại nhà chị Nhạc. Bên đoàn làm phim còn chưa báo cho tôi biết khi nào trở lại làm việc, để tôi và chị nhiều ít có chút cảm khái cùng là người lưu lạc thiên nhai.
Hai chúng tôi hàn huyên cả đêm, chị Nhạc trước sau đều canh cánh trong lòng về thân thế của tôi: "Em thật sự là che giấu quá tốt. Hai ta quen biết nhiều năm như vậy, sao chị lại không phát hiện ra em là kẻ có tiền chứ?"
"Là quá khứ có tiền." Tôi nhấn mạnh.
Chị vô tình khoát tay áo: "Mặc kệ quá khứ hay không, dù sao em cũng đã từng có tiền. Chị hỏi em, có tiền có cảm giác gì?"
"Không cảm giác." Tôi lắc đầu.
"Tại sao có thể không cảm giác chứ? Em xem những kẻ có tiền trên TV ấy, ở biệt thự chạy xe thể thao bao nuôi tiểu bạch kiểm, đó gọi là phong cách ha! Nếu như ngày nào đó chị có thể trải qua cuộc sống như thế, vậy thì thật là ngủ cũng phải cười tỉnh!" (: giống như tình nhân ấy
Nhìn chị Nhạc hạnh phúc ảo tưởng, tôi thật không đành lòng cắt ngang chị. Tôi cảm thấy con người thực sự là động vật rất kỳ quái, người không có tiền lại hâm mộ kẻ có tiền, đến khi thật sự có tiền mới phát hiện ra chẳng qua cũng chỉ là một chuyện như vậy. Với tôi mà nói, kẻ có tiền hàng đêm sênh ca có lẽ là một loại vui vẻ, nhưng lúc này tôi và chị Nhạc nằm ở đây trong căn phòng nhỏ chưa đầy mét vuông này không kiêng nể gì cả nói chuyện phiếm, cũng là một loại vui vẻ.
Vui vẻ chia thành rất nhiều loại, đơn giản một chút không có gì không tốt.
"Nói đi nói lại, so với việc em có tiền, chị càng không nghĩ tới em và Lê Diệu Phàm còn có một đoạn quá khứ như vậy. Chị còn tưởng rằng..."
"Chị còn tưởng rằng cái gì?" Tôi truy vấn.
Chị Nhạc có chút ngượng ngùng cười cười: "Chị còn tưởng rằng lần trước Lê Diệu Phàm nói với chị là sự thật."
Nói đến sự kiện kia tôi lại nổi giận, hỏi: "Rốt cuộc anh ta đã nói gì với chị?"
"Anh ta nói các em trước kia là người yêu, sau đó bởi vì hiểu lầm mà chia tay. Hiện tại anh ta muốn quay lại nhưng em không để ý tới anh ta."
"Chỉ có thế?"
"Đúng vậy!" Chị gật đầu, "Chỉ thế thôi."
"Anh ta nói mấy câu này chị liền tin tưởng không nghi ngờ?"
"Bip, cũng không phải chị không biết. Gương mặt đó của anh ta đẹp trai như vậy, lúc nói chuyện với chị vẻ mặt chân thành ngóng nhìn chị, đừng nói là mấy câu, anh ta không cần nói lời nào, chị cũng cảm động đến rơi nước mắt. Kỳ thực chị cảm thấy, có thể bị một con chó như vậy cắn một cái, thực ra em cũng không tính là quá mệt..." Chị Nhạc vừa nói vừa ngây ngô cười, một bộ mê trai.
Vẻ mặt như vậy mà không logic theo bình thường, tôi rốt cuộc hoàn toàn không lời nào để nói.
Đêm hôm đó tôi gặp phải một giấc mộng rất quỷ dị, mơ tới tôi nuôi một con Husky to lớn, đang chơi đùa với nó, nó lại nhào tới cắn tôi một cái. Tôi tức giận đến mức cầm dép lên muốn đánh nó, nó lại đột nhiên giơ chân trước lên, thè lưỡi ra, vẻ mặt chân thành ngóng nhìn tôi. Làm hại tay tôi lấy dép, do dự cả buổi, thẳng đến khi chị Nhạc gọi tôi tỉnh lại cũng không nghĩ ra rốt cuộc có nên giáo huấn nó hay không.
"Thiên Tinh! Đồ gọi bên ngoài tới, mau ra mở cửa! Chị đang hạ phó bản đây, không đi được!" Tiếng chị Nhạc giục cắt ngang cảnh trong mơ của tôi.
Tôi rất không cam lòng bò dậy từ trên giường, vừa ngáp vừa đi mở cửa, vừa mở cửa vừa hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"
Đối phương cũng không trả lời tôi, điều này làm cho tôi cực kỳ khó chịu, mở mắt ra muốn hỏi lại, mới phát hiện đứng ngoài cửa căn bản không phải cậu em bán đồ bên ngoài nào cả, mà là... Husky?
Tôi không dám tin, xoa xoa mắt nhìn lần nữa, Husky lại biến thành Lê Diệu Phàm?
Tôi cảm thấy giấc mộng này quá khôi hài, Lê Diệu Phàm cũng chính là Husky, sức tưởng tượng này có bao nhiêu phong phú mới có thể gặp phải giấc mộng hoa lạ như thế?
Lê Diệu Phàm? Husky? Ha ha ha ha... Rất buồn cười!
"Cười cái gì? Có cái gì buồn cười thế?" Chị Nhạc đang chơi game vọt ra, cắt ngang tiếng cười của tôi.
Tôi lập tức sửng sốt , nhìn nhìn chị, lại nhìn nhìn Lê Diệu Phàm mặt không đổi sắc ngoài cửa, cuối cùng tôi hung hăng cấu một cái lên mặt mình... Trong nháy mắt, cả người tôi đều hóa đá.