Không ngoài dự đoán, hành động điên cuồng của Hạ Tư Kiệt trong lễ đính hôn quả nhiên gây ra sóng to gió lớn trên truyền thông. Mà tôi – một trong số những đương sự của vụ việc, còn chưa khôi phục lại sau khi khắc khẩu với Lê Diệu Phàm, liền thoáng cái lại bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Có người nói tôi là kẻ thứ ba, cũng có người nói lòng tôi đầy mưu đồ, còn có người cảm thấy tôi bắt cá hai tay, trời sinh là hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông. Sau khi trải qua vô số thị phi, đối với những lời đồn nhảm nhí kiểu này tôi sớm đã không có cảm giác, khi trở thành chủ đề có sẵn cho các phương tiện truyền thông có thể thực hiện một vụ ồn ào lớn.
Kết quả là, mắt thấy《 Thiên Sứ 》sắp quay xong, đoàn làm phim lại lần nữa trở thành tiêu điểm quan tâm của giới truyền thông. Ngoài phim trường đầy kí giả đến đây phỏng vấn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc quay phim của bộ phim.
Đao diễn Vương đã không còn gì nói với tôi. Dùng lời của ông nói thì chính là: "Cô không rước lấy chút chuyện mới không bình thường, coi như làm tuyên truyền miễn phí cho đoàn phim đi!"
Lời tuy như vậy, nhưng mắt thấy vì quan hệ của tôi mà khiến cho việc quay phim không thể tiến hành, thậm chí còn hại không ít đồng nghiệp trong đoàn phim bị ký giả quấy nhiễu, trong lòng tôi không khỏi áy náy vạn phần!
Tôi biết, sự tình náo lớn như vậy, những ký giả bên ngoài kia chắc chắn sẽ không chịu để yên. Mà tôi cứ trốn tránh như thế này, chỉ biết sẽ tạo thành tổn thất lớn hơn cho đoàn phim. Suy nghĩ trước mắt, sợ rằng chỉ có tôi chủ động ra mặt, mới có thể làm cho những ký giả kia buông tha những người khác.
Quyết định chủ ý như vậy, tôi không đếm xỉa tới phản đối của chị Nhạc, dứt khoát đi ra khỏi phòng nghỉ. Gần như là đồng thời, các phóng viên ngồi xổm canh giữ ở ngoài cửa tất cả đều nổ tung.
Trong nháy mắt, đèn flash sáng lên thành một mảnh, đủ loại câu hỏi ùn ùn kéo đến.
"Cô và Hạ Tư Kiệt quen biết thế nào?"
"Trước đây các cô từng gặp gỡ sao?"
"Lê Diệu Phàm biết quan hệ giữa cô và Hạ Tư Kiệt không?"
...
Đối mặt với vô số vấn đề, câu trả lời cho tất cả tôi chỉ có một: "Xin lỗi, vấn đề riêng tôi không thể trả lời. Mời các người trở về!"
Giằng co như vậy gần nửa giờ, rốt cuộc có ký giả không kiên nhẫn kháng nghị: "Nói đi nói lại chỉ một câu, cô học theo máy à?"
Tiếng nói vừa dứt, lập tức khiến cho mọi người đều đồng tình.
"Đúng vậy, nói cái gì hữu dụng chút đi!" Ký giả ở đây nhao nhao phụ họa.
Tôi nhìn xung quanh bốn phía, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Các vị đã hiếu kì về chuyện của tôi như vậy, vậy mượn cơ hội này nói với mọi người rõ một việc."
Hiện trường huyên náo chợt im lặng, tất cả mọi người ở đây đều liều mạng nhìn chằm chằm tôi, rất sợ bị sót mất tin tức quan trọng nào.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm camera, bình tĩnh nói: "Tôi và Lê Diệu Phàm tiên sinh đã chia tay. Tôi không phải là bạn gái của anh ta, càng không phải là vị hôn thê của anh ta. Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ rất bình thường. Có lẽ rất nhiều người sẽ có điều hiếu kỳ với thân thế của tôi, nhưng đó đều là chuyện đã qua. Con người luôn muốn nhìn về phía trước, hiện tại tôi chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Phiền các vị truyền thông sau này đừng đặt tên tôi và tên anh ta cùng một chỗ, cảm ơn mọi người!"
Lúc tôi nói xong lời này, trên mặt kí giả ở đây đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Ngay cả chị Nhạc ở bên cạnh tôi cũng không thể tưởng ra nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Có lẽ ở trong mắt rất nhiều người, lời này do Lê Diệu Phàm nói ra sẽ có vẻ hợp tình hợp lý hơn, dù sao trên thế giới này khi xảy ra chuyện đàn ông vứt bỏ phụ nữ, lại rất ít có người phụ nữ nào lại từ chối điều kiện hậu đãi kim quy tế.
Nhưng mà, ba tháng thỏa thuận đã gần đến, truyện đồng thoại giữa vương tử và cô bé lọ lem cuối cùng cũng phải kết thúc. Tôi chỉ dùng phương thức của mình làm lời chào trước tiên.
Tức là nhắc nhở Lê Diệu Phàm, cũng là nhắc nhở chính tôi.
Mộng, là lúc nên tỉnh!
"Cô có yêu anh ta không?" Trong đám người, bỗng nhiên có nữ ký giả hỏi tôi.
Tôi ngẩn người, chuyện cũ lại một màn xẹt qua trước mắt tôi. Mặc dù chữ "Yêu" này, đối với đoạn tình cảm này thật sự mà nói quá mức nông cạn, nhưng tôi vẫn gật đầu.
"Vậy anh ấy có từng yêu cô không?" Nữ ký giả đó lại hỏi.
Thẳng thắn mà nói, vấn đề này thực sự cũng là điều tôi muốn hỏi.
Anh ấy có từng yêu tôi không? Tôi nghĩ hẳn là từng yêu. Tại quãng thời gian còn trẻ hết sức lông bông, ở trong những năm tháng liều lĩnh, chúng tôi từng thật sự yêu nhau sâu đậm như vậy, thẳng đến khi thù hận chia lìa chúng tôi. Cho tới bây giờ, tôi càng lúc càng không xác định được đoạn tình cảm trước đó.
"Có lẽ vậy..." Tôi nhỏ giọng nói một câu.
Lúc này, có lẽ chị Nhạc đã nhận ra cái gì, hướng về phía những ký giả kia kêu lên: "Hôm nay phỏng vấn đến đây là kết thúc, mọi người trở về đi!"
"Chúng tôi còn chưa hỏi xong mà!" "Cô còn chưa nói có quan hệ gì với Hạ Tư Kiệt mà!" ... Giữa đám ký giả nổ tung sôi sục, tình cảnh lại lần nữa trở nên hỗn loạn cả lên.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, không muốn trả lời bất cứ cái gì nữa, đẩy đoàn người ra vội vã trở lại.
Đúng lúc này, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt tôi. Mấy người đàn ông cao to đeo kính râm từ trong xe đi ra, bắt lấy tôi.
"Các người làm gì?" Lúc đó tôi cả kinh, muốn phản kháng.
Thế nhưng mấy người này hiển nhiên đã được huấn luyện công phu. Như diều hâu bắt gà con tôi bị đẩy mạnh vào trong xe. Cửa xe đóng lại, hai tên cường tráng kẹp hai bên tôi, lái xe giẫm xuống chân ga. Từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ vài giây, xe liền ở trước mắt bao người bỏ qua đám ký giả, nghênh ngang mà đi.
"Các người là ai? Muốn làm gì!" Tôi cảm thấy tất cả việc này thật sự quá khó tưởng tượng. Một khắc trước tôi còn bị ký giả bao quanh, sau một khắc lại bị mấy tên cường tráng bắt cóc!
Nhưng câu hỏi của tôi không có bất kỳ phản hồi nào. Hai người hai bên này, không chỉ to khỏe như hai pho tượng đắp, tính cách hình như cũng giống tảng đá, hỏi gì cũng đều không nói một lời.
"Nếu các người không nói, tôi muốn báo cảnh sát!" Tôi vừa mới lấy điện thoại di động ra, tay liền bị đè lại.
"Đừng quá đáng với khách." Người đàn ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế bỗng nhiên lên tiếng, lúc này tôi mới phát hiện anh ta khác với mấy người kia, mang ánh mắt lịch sự có văn hóa, nhìn qua như là người đứng đầu của họ.
"Mời ngài đợi một chút, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ là muốn đưa ngài đi gặp chủ nhân nhà chúng tôi một lần."
"Chủ nhân nhà các anh là ai? Tôi căn bản không biết các người, các ngưừi nhất định nhận lầm người rồi!"
"Chủ nhân đặc biệt dặn dò, muốn mời Thẩm Thiên Tinh tiểu thư đến gặp, cho nên chúng tôi nhất định sẽ không nhận lầm." Khẩu khí nói chuyện của người nọ lại rất giống với L.K.
Tôi vẫn không cam lòng, còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng đối phương lại như ăn phải thuốc câm, mặc cho tôi chửi ầm lên thế nào cũng đều không lên tiếng nữa. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể im lặng, yên lặng theo dõi tình hình.
Xe dọc theo sơn đạo chạy hơn một giờ, rốt cuộc dừng lại trước một ngôi biệt thự. Tôi xuống xe, bị đám người to lớn "Hộ tống" đi vào.
Đây là một biệt thự nhỏ, quy mô tuy không thể đánh đồng với dinh thự của Lê gia, nhưng lại được trang hoàng cực kỳ tinh xảo. Từ màu hoa hồng trong vườn hoa, đến bức tranh được treo trên tường phòng khách, đều thể hiện rõ phẩm vị cao nhã lại khiêm tốn của chủ nhân ngôi biệt thự.
Trực giác nói cho tôi biết, chủ nhân căn phòng này hẳn là một cô gái.
Suy đoán của tôi không sai. Lúc một hình thể quen thuộc đập vào tầm mắt tôi, tôi rốt cuộc hiểu được, thì ra chủ nhân trong miệng người đàn ông đeo kính không phải ai khác, mà chính là vị thiên kim con nhà giàu tối qua bị tôi "Đoạt" vị hôn phu—— Tư Đồ Tuyết!