Cuối tuần này Phong Dao ở nhà bạn trai, Bùi Nam Yên tắm xong ra ngoài mà vẫn rất kích động, muốn tìm ai đó để chia sẻ niềm vui sướng này, nhưng nghĩ kỹ một chút, Phong Dao chắc chắn đang cùng bạn trai khanh khanh ta ta (yêu đương), Bùi Nam Yên cũng chưa đến mức không biết ý như vậy. Cậu mím môi nằm ngửa trên chiếc giường thơm tho, nhiệt độ nóng lên, có thể là do ở phòng tắm hun, nóng đến nỗi khiến khuôn mặt cậu đỏ thật lâu, mãi vẫn chưa tiêu tan.
Hình ảnh cùng Tống Miễn hôn môi một lần nữa tái hiện lại trong đầu Bùi Nam Yên, sự lãng mạn ấy khiến Bùi Nam Yên muốn hét lên, nhưng bị cậu cố gắng kiềm chế, chỉ ngốc nghếch cuốn chăn lăn vài vòng trên giường, chính là để cảm xúc cậu bình tĩnh hơn một chút.
Mình có quá chủ động không nhỉ? Tống Miễn bảo muốn hôn chúc ngủ ngon, nhưng có thể cậu ấy chỉ muốn hôn lên trán hoặc lên má thôi, thế mà mình lại lập tức hôn môi cậu ấy?! Như vậy Tống Miễn sẽ cảm thấy mình không biết kiềm chế!!! Nhưng mà...nhưng mà, chuyện thân mật hơn cũng làm rồi, cậu ấy chắc là không nghĩ mình như thế đâu? Nói đi nói lại, mình hôn cũng hôn rồi, tiếp phải không phải là nên xác định mối quan hệ sao? Nếu không, thì mình sẽ là một tên tra nam omega không biết chịu trách nhiệm ư?
Càng lúc càng nhiều vấn đề nảy sinh trong đầu Bùi Nam Yên, quấy nhiễu tâm trạng phấn khích của cậu, lần đầu tiên Bùi Nam Yên vướng vào thứ cảm xúc này nên càng khó giữ bình tĩnh, cậu mím môi, cầm điện thoại gọi điện cho Bùi Đông Dư.
Bùi Đông Dư bắt máy rất nhanh, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng "anh" của Bùi Nam Yên dọa sợ, thiếu chút nữa tối nay cũng mất ngủ.
Dù sao bình thường Bùi Nam Yên gây chuyện hoặc muốn nhờ cái gì mới gọi điện gọi "anh", bình thường lúc không vui hay thẹn quá hóa giận toàn gọi cả họ cả tên anh ra.
"Cục cưng em đừng làm anh sợ." Bùi Đông Dư nói, "Lại gây chuyện gì à?"
"Cút."
Quả nhiên cái giọng lạnh lùng vô tình này nghe vẫn thoải mái hơn.
Bùi Đông Dư cũng không muốn chọc giận em trai bảo bối, chỉ đùa một chút thôi, "Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với anh à?"
"Thì là, thì là, ờm." Bùi Nam Yên hiếm khi ấp úng như vậy, "Em muốn hỏi là, lúc anh theo đuổi anh Hề Vũ thì làm thế nào? Ý là, làm sao để xác định quan hệ?"
Bùi Đông Dư nghe vậy dừng một chút, "Cục cưng có người thích?"
"... Anh trả lời vấn đề của em."
"Em thích ai, anh trói nó đến cho em."
Bùi Nam Yên quả thực bị giật mình rồi, "Bùi Đông Dư anh là thổ phỉ sao?!"
Bùi Đông Dư cây ngay không sợ chết đứng, "Không phải, em trai anh thông minh như vậy, đẹp trai như vậy, thằng nhóc con nào mắt mù còn bắt em theo đuổi?"
"Bùi Đông Dư sao anh lại mắng người ta!" Bùi Nam Yên không ngờ, Bùi Đông Dư đã không đưa ra lời khuyên nào hữu dụng thì thôi, còn dùng mấy từ "mắt mù", "thằng nhóc con" để xúc phạm Tống Miễn, tức giận xong thì chần chừ, "Anh, không phải là anh…thích anh Hề Vũ rồi trực tiếp trói anh ấy đấy chứ?"
"..." Bùi Đông Dư lúc này lại cảm thấy em trai bảo bối của mình cũng không thông minh cho lắm, não bổ đến mức làm anh bất đắc dĩ, "Sao em lại nghĩ anh trai em như vậy chứ? Anh và em ấy hai bên tình nguyện, ăn cơm nắm tay xem phim, sau đó cứ thế ở bên nhau. Lúc anh theo đuổi em ấy, không phải em cũng rõ ràng sao, còn cả ngày ghét bỏ bọn anh."
Bùi Nam Yên cũng cảm thấy mình nghĩ xấu cho anh trai rồi, nhất thời ngại ngùng mở miệng. Bùi Đông Dư tận tình khuyên nhủ càm ràm vài câu, muốn cậu chăm sóc tốt bản thân, lúc rảnh rỗi thì gọi điện cho ba đang ở nước ngoài nghỉ dưỡng, còn có, đi mua thuốc ức chế nhớ để ý hạn sử dụng, đừng như lần trước mua phải loại kém chất lượng còn mấy ngày nữa là hết hạn.
Chuyện thuốc ức chế là Bùi Nam Yên nói dối lúc đột nhiên phát tình trước mặt Bùi Đông Dư, nguyên nhân thật sự so với chuyện hết hạn còn nghiêm trọng hơn nhiều. Nhưng dù gì Tống Miễn cũng đã giải quyết, Bùi Nam Yên sẽ không nhắc lại, tránh để anh cậu cảm thấy khó chịu.
Dù sao bây giờ Bùi Đông Dư vì sự nghiệp nhà họ Bùi mà kính dâng cuộc đời mình, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ bị hói đầu, thật sự rất vất vả khổ sở.
Đã không nhận được lời khuyên có ích nào, lại còn phải nghe Bùi Đông Dư lải nhải phút, hiếm khi Bùi Nam Yên không chán ghét Bùi Đông Dư nói nhiều, ngoan ngoãn nghe hết còn bình tĩnh chúc anh ngủ ngon, sau đó mới cúp điện thoại.
Bùi Nam Yên có chút thất thần, cậu tùy tiện lướt điện thoại, một bản tin bất ngờ hiện lên., một bản tin đẩy đưa đột nhiên bắn ra ngoài.
" sắp kết thúc rồi! Nguyện vọng năm nay của bạn đã hoàn thành chưa?"
Bùi Nam Yên nhìn cái tiêu đề sửng sốt một chút, sau đó xem lịch, bất ngờ phát hiện ra, hết thứ ba này đã là tháng rồi.
Thật nhanh.
Bùi Nam Yên than nhẹ một tiếng, tầm mắt rơi chiếc cặp sách màu đen đối diện trên ghế sô pha, buộc ở dây khóa kéo là một chú ngựa nhỏ thoạt nhìn vừa ngoan vừa moe, Bùi Nam Yên không ngoài ý muốn bắt đầu nhớ tới Tống Miễn, người đã đưa con ngựa nhỏ này cho cậu.
Có những lúc Bùi Nam Yên rất muốn hỏi Tống Miễn, hắn có còn nhớ chuyện ở khu huấn luyện bắn cung ở Vân Sơn không, thực ra hai năm trước bọn họ đã gặp nhau ở đó. Mà dù Bùi Nam Yên có khao khát nhận được đáp án đến bao nhiêu, cuối cùng cậu vẫn không hề hỏi.
Bùi Nam Yên từ nhỏ kiêu ngạo quen rồi, thực sự rất sợ câu trả lời sẽ khiến mình thất vọng, cậu trước sau cũng không có cách nào quên được dáng vẻ lạnh như băng kia của Tống Miễn, cho nên biết bao lời muốn nói đến đầu môi cuối cùng vẫn bị nuốt trở lại.
Cậu không muốn trực tiếp nói ra chuyện “Năm lớp Bùi Nam Yên đã gặp Tống Miễn ở khu trung tâm huấn luyện bắn cung Vân Sơn trong kỳ nghỉ hè”, chỉ là cậu cứ buồn bực nhớ mãi không quên được chuyện này.
Khu Vân Sơn? Bùi Nam Yên bỗng nhiên ngồi dậy, không nói hai lời mà xuống giường, trực tiếp ngồi xổm bên bàn học lôi hộp giấy đựng mấy đồ linh tinh ra. Bên trong là mấy món đồ chơi nhỏ Bùi Nam Yên không nỡ vứt đi, cậu mím môi tìm gần mười phút, cuối cùng cũng đã tìm được thứ muốn tìm.
Lúc đó cậu đến khu huấn luyện bắn cung Vân Sơn chơi, ông chủ có quan hệ với Bùi Đông Dư đã tặng cậu ống đựng bút, ống đựng bút được tạo thành bởi mô hình cây cung bằng nhựa, bao quanh một cái ống đựng bút hình vuông không đồng đều, đế tròn được khắc chữ khu huấn luyện bắn cung Vân Sơn.
Bùi Nam Yên năm lớp rất thích cái ống đựng bút này, lúc nào cũng đặt trên bàn học ở trong phòng, có lẽ đây là minh chứng cho ký ức, mới khiến cậu luôn nhớ rõ dáng vẻ của Tống Miễn, mới khiến cậu vừa liếc mắt đã nhận ra Tống Miễn —— nhưng cũng có thể không phải như vậy, là do tướng mạo Tống Miễn quá xuất chúng, đã gặp qua thì rất ít người quên.
Cậu dùng cái hộp bút này đến tận năm nhất đại học, mãi cho đến khi biết Tống Miễn có người yêu, Bùi Nam Yên cảm thấy tình yêu của mình còn chưa kịp lên mầm đã bị thực tế tàn nhẫn bóp chết, vì vậy nản lòng thoái chí mà vứt cái thứ khiến mình luôn nhớ đến Tống Miễn vào hộp.
Nhắm mắt làm ngơ. Cậu lừa mình dối người mà nghĩ.
Ai biết rằng đã một năm rồi, ống đựng bút này vẫn nguyên si không hỏng hóc gì, Bùi Nam Yên lấy khăn giấy trên bàn tỉ mỉ lau lại lần nữa, thầm nghĩ mai ra ngoài sẽ đi mua hộp quà, đúng lúc khoa bọn họ có hoạt động vào đêm giao thừa, lúc đó thấy Tống Miễn thì đưa quà luôn.
Như vậy có thể nhân cơ hội thăm dò Tống Miễn, xem hắn có nhớ chuyện ở khu huấn luyện Vân Sơn không, nếu như nói nhớ, Bùi Nam Yên lại thừa dịp hỏi luôn, rằng hắn có nhớ mình từng dạy một người cùng tuổi không, cứ như thế, Bùi Nam Yên có thể thắng thắn nói cho Tống Miễn biết chuyện hai người từng quen biết nhau.
Nếu như Tống Miễn không nhớ rõ, kia...
Vậy thì làm sao bây giờ? Bùi Nam Yên nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được lỡ như tình huống ấy xảy ra thì mình sẽ phải làm gì.
Có lẽ sẽ chẳng làm gì hết, chỉ có thể để sự hụt hẫng mất mát nhấn chìm...Nhưng ít ra sẽ đỡ buồn hơn khi hỏi trực tiếp mà nhận được câu trả lời là không nhớ.
Ai biết được.
Bùi Nam Yên chớp chớp đôi mắt chua xót, nhưng không ngăn được tầm mắt cứ thế mờ mịt dần.