Chủ nhật, Bùi Nam Yên đi bên cạnh Tống Miễn, biểu tình thờ ơ lạnh nhạt khiến Tống Miễn cảm thấy nghi hoặc, có lẽ hôm qua bị Tống Miễn dạy dỗ, hôm nay Bùi Nam Yên theo sát rất nhanh, nhưng tay thì không khoát lên khuỷu tay Tống Miễn nữa.
Không biết có phải là ảo giác của Tống Miễn hay không, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một “Bùi Nam Yên đang cố trốn tránh”.
Bùi Nam Yên cúi thấp đầu, lặng im quan sát Tống Miễn đẩy xe đi mua đồ, chỉ là vài món đồ sinh hoạt hàng ngày, một tuýp kem đánh răng, một tuýp sữa rửa mặt, một bộ dầu gội đầu và hai gói ngũ cốc hương vị khác nhau.
Những thứ này rõ ràng không nằm trong danh sách mua sắm ngày hôm qua, Bùi nam Yên cũng không muốn biết Tống Miễn mua để dùng hay mua cho Từ Lăng, cậu cảm thấy ngực nghẹn ứ, cảm giác bị Tống Miễn trêu đùa quá rõ ràng, mặc dù cảm thấy bất mãn với hành động của Tống Miễn, nhưng cậu chỉ mím chặt môi.
Bùi Nam Yên không nhiều lời, bình thường cũng được coi là khéo ăn khéo nói, nhưng trước mặt tống Miễn lúc nào cũng vụng về không biết nói cái gì, nói ra sao. Do vậy, tuy cậu muốn hỏi Tống Miễn, nhưng không biết mở đầu như nào nên đành từ bỏ.
Chỉ là Bùi Nam Yên không thể hiểu được, tại sao Tống Miễn đi mua đồ dùng cá nhân, lại nói Từ Lăng muốn nhờ để cố ý gọi mình đi, tại sao Tống Miễn lại đến quầy thuốc mua thuốc ức chế cho Từ Lăng hoặc một omega nào đó, mà bản thân cậu thì phải đứng bên cạnh, phải nghe nhân viên bán hàng gợi ý loại thuốc này, gợi ý loại thuốc kia.
Hết thảy những điều kỳ quái này đều khiến cậu rất khó chịu.
Tống Miễn tận lực kéo dài thời gian mua đồ, thực ra thì danh sách Từ Lăng đưa hôm qua đều mua đầy đủ cả rồi, nhưng hắn muốn gặp Bùi Nam Yên. Tống Miễn vốn cho rằng vì lần gặp gỡ này, Bùi Nam Yên hẳn là rất vui, hôm qua lúc gửi tin nhắn cho cậu, Tống Miễn thậm chí còn tưởng tượng ra các loại cảm xúc của Bùi Nam Yên, chí ít thì cũng không phải loại thái độ rầu rĩ không vui này.
Thật bất ngờ.
Huống hồ Bùi Nam Yên có vẻ còn rất muốn đi về, những biểu hiện của cậu đều được đặt trong mắt Tống Miễn, sau khi mang túi đồ ra khỏi siêu thị, hắn trực tiếp kéo Bùi Nam Yên vào một nhà hàng cơm Tây ở tầng dưới.
Nếu cậu muốn vậy, thì hắn càng không đáp ứng.
Kiểu phân cao thấp vô nghĩa này rất trẻ con, nhưng Tống Miễn khó chịu muốn chết, hắn chẳng thể hiểu được suy nghĩ của Bùi Nam Yên, cuối cùng chỉ có thể làm gì đó để kéo dài thời gian của Bùi Nam Yên.
Cảm xúc tiêu cực kiểu lành làm gáo vỡ làm muôi này không thể giải thích được.
Bình thường Bùi nam Yên rất thích mì sốt kem và súp nấm ở nhà hàng này, nhưng hôm nay lại chẳng nuốt trôi miếng nào.. Cậu liên tục đoán lý do khiến Tống Miễn hành đồng như vậy, đồ ăn tươi ngon trước mặt đối với cậu nhạt như nước ốc. Cậu ăn rất ít, chỉ một lát sau đã cầm khăn trắng lên lau miệng, ngay khi cậu ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tống Miễn.
Ánh mắt Tống Miễn khi không có độ ấm làm người khác sinh ra cảm giác ngột ngạt. Bùi Nam yên theo bản năng muốn né tránh, nhưng trong lòng đã định, lại nghĩ tới chuyện mình đã mất cả đêm đánh đổi, vất vả lắm mới hạ quyết tâm, vì vậy rất nhanh nâng tầm mắt lên, trấn định nhìn thẳng Tống Miễn.
Bất kể có phải là ảo ảo giác của Bùi Nam Yên hay không, nói chung dưới ánh nhìn của cậu, cậu cảm thấy quan hệ giữa mình và Tống Miễn rất ám muội, nếu như Tống Miễn vẫn còn độc thân, điều này đối với Bùi Nam Yên có thể nói là cầu còn không được. Mà nếu không phải, hắn đã có đối tượng hẹn hò rồi, mà người này khả năng cao sẽ là Từ Lăng, một khi đúng là như vậy, Bùi Nam Yên dẫu có thích Tống Miễn đi chăng nữa, cũng không thể để loại ám muội này sinh sôi, khiến cho sai lầm lại nối tiếp sai lầm.
Không, bởi vì Bùi Nam Yên thích Tống Miễn quá nhiều, mới biết rõ chuyện này không thể tiếp diễn nữa.
Bất kể trong lòng Tống Miễn nghĩ như thế nào, Bùi Nam yên đều phải nhắc nhở hắn dừng lại đúng lúc.
Tống Miễn lạnh lùng kiêu ngạo, trong mắt người khác thì là thiên chi kiêu tử không dính khói bụi trần gian, cao cao tại thượng không thể với tới, không nên vì cậu mà nhiễm tro bụi.
Cảm xúc Bùi Nam Yên bách chuyển thiên hồi (tâm tư rối bời, thay đổi liên tục), đối diện Tống Miễn không biết gì cả. Đôi mày hắn cau lại, đang định mắng Bùi Nam Yên sao lại ăn ít như thế thì nghe được giọng nói hờ hững thản nhiên của cậu.
“Tống Miễn”, Bùi Nam Yên nói, “Sau này, chúng ta vẫn cứ làm người xa lạ đi.”
Tống Miễn tay cầm dụng cụ ăn nhìn vào mắt của Bùi Nam Yên đang ngập ngừng mang theo một chút khó xử, hoài nghi những lời bản thân vừa nghe thấy liệu có phải vừa từ miệng Bùi Nam Yên nói ra không.
Bùi Nam Yên biểu tình lạnh lùng thản nhiên, đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ vô tội, “ Chuyện bỏ thuốc là chuyện ngoài ý muốn, lúc đó cảm ơn cậu. Tôi tin rằng lúc đó cậu cũng không tình nguyện lắm, nhưng khi ấy đúng là không còn cách nào, cứ coi như là nếu không gặp cậu thì tôi sẽ nhờ kẻ khác, cho nên cậu không cần cảm thấy việc cùng tôi xảy ra chuyện như vậy thành gánh nặng trong lòng.”
"Có ý gì?" Tống Miễn mặt không đổi sắc đặt đồ ăn lên bàn, “Cậu muốn nói là, nếu hôm đó đổi lại có alpha khác cứu cậu, cậu sẽ cùng hắn ta lên giường?”
Tống Miễn biết giọng điệu và thái độ của mình rất bất lịch sự, cũng biết trong tình huống lúc đó, Bùi Nam Yên thực sự không còn lựa chọn nào khác, nhưng lời nói của Bùi Nam Yên thực sự làm hắn tức giận. Hắn nhìn thấy Bùi Nam Yên vì lời nói của hắn mà mặt tái nhợt, lại cứng ngắc động cơ mặt, nặn ra moojt nụ cười giả tạo.
“Tình một đêm thôi mà, đối với AO thành niên mà nói thì việc này rất bình thường.”
Bình thường? Tống Miễn không nhịn được mà cười nhạo, những những lời nói quá đáng khi thấy biểu tình thất bại khi giả vờ không quan tâm của Bùi Nam Yên mà nuốt trở lại.
“Tôi đi về trước.” Bùi Nam Yên như không phát hiện ra Tống Miễn đang nhẫn nhịn, còn hơi hơi giận hờn nữa, đứng dậy bình thản nói tạm biệt với Tống Miễn, cậu như thể quay trở lại đêm trước khi phát sinh quan hệ với Tống Miễn, xa cách khách sáo, trước khi đi còn nhẹ giọng lưu lại một câu chúc phúc.
“Chúc cậu và cô Từ hạnh phúc.”
Tống Miễn suy nghĩ lại về những lời nói kỳ lạ của Bùi Nam Yên, nhất thời cũng mất hứng, không muốn ăn cơm nữa. Nhớ tới lúc Bùi Nam Yên nói xong câu đó cũng không hề quan tâm đến cảm xúc của hắn, hành động lầm lũi lại quật cường rời đi đó, không biết nên khóc hay nên cười.
Chúc hắn và Từ Lăng hạnh phúc á? Cuối cùng thì Bùi Nam Yên hiểu lầm mối quan hệ của hai người thành thế nào thì mới nói ra mấy lời như vậy? Tống Miễn nghi hoặc không thôi, không nhịn được mà nhớ tới phản ứng của Bùi Nam Yên khi nhìn thấy Từ Lăng hoặc nghe thấy cái tên ấy, những suy nghĩ rối như mớ bòng bong bỗng xuất hiện kẽ hở, Tống Miễn như thể tìm được đầu sợi dây của một quả cầu lông rối bù xù, hắn cầm lấy sợi dây bắt đầu kéo, tất cả mọi thứ như rõ ràng ra, những thứ quỷ dị bên trong màn sương mờ ảo bắt đầu hiện ra.
Bùi Nam Yên rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?
Câu trả lời dần dần được giải đáp, cơn tức giận trong ngực chậm rãi nhạt dần, thay vào đó là loại cảm giác bất lực. Bờ môi mím chặt của Tống Miễn không nhịn được hơi hé mở ra, hận không thể xách Bùi Nam Yên về, xem xét cẩn thận đầu óc của cậu, tìm hiểu vì sao cậu lại có cái suy nghĩ vớ vẩn này.
Mà cuối cùng thì Tống Miễn cũng không có cách nào thực hiện suy nghĩ vừa nảy trong đầu hắn, hắn vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng thì nhận được điện thoại từ bố, muốn Tống Miễn về nhà một chuyến để sự buổi tiệc sinh nhật một người bạn tốt của ông.
Sắc trời vẫn còn khá sớm, không cần vội vã tìm Bùi Nam Yên tính sổ, Tống Miễn thả lỏng, không nhanh không chậm xuống tầng lấy xe.