Sở Nhi đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa nói chuyện với Thiên Mạc rời đi.
Cô cảm thấy rất bối rối bởi vì mình đã nhờ anh đóng giả làm người yêu của mình.
Cứ tưởng rằng vì chuyện đó mà trong giấc mơ cô đã mơ được.
Vì chuyện như vậy mà cô ta câm hận nên quyết định ám hại anh.
Cô cảm thấy rất bối rối không biết phải làm gì, rồi quay mặt lại nhìn cô như Lý nhã đã đi mất cô bối rối nói:
"Cô ta đi đâu rồi? Nhất định mình phải tìm hiểu mọi chuyện mới được!"
Sở Nhi lúc này như một con người khác.
Cứ vội vã chạy mãi để tìm người phụ nữ lúc này.
Cuối cùng cô cũng thấy được cô ta, cô lúc này tiến đến đưa tay đặt lên vai cô ta mà hỏi: "Này cô có phải là Lý Nhã vợ của Thiên Mạc không?"
Lý Nhã quay người lại đưa mắt nhìn cô rời nhếch môi cười trong sự kinh bỉ trả lời: "Ồ là cô sao Sở Nhi! Lâu lắm rồi mới gặp lại cô khẻo chứ? Mà chắc cô cũng đã biết rõ chuyện chúng tôi đã trở thành vợ chồng.
Nhưng sao lúc nào cô cũng bám lấy anh ấy không buông thế?
Đúng là cô hồn bây giờ còn muốn nói chuyện để kiêu kích tôi nữa à?"
Sở Nhi bối rối cô không hiểu Lý Nhã đang nói gì mà vội vàng trả lời: "Cái gì chứ? Tôi bám theo chồng của cô! Với lại theo như những lời cô nói thì tôi có quen biết cô à?
Xin lỗi dường như cô đã hiểu lầm rồi đó!"
Lý Nhã nhếch môi trường lời: "Hiểu lầm sao?
Vậy cô hãy nhìn tấm ảnh này đi! Còn bây giờ thì cô hay lắm cũng đã cướp được anh ấy khỏi tay của tôi! Nhưng tôi quyết định sẽ không bao giờ chịu giao người mà mình yêu cho cô một cách dễ dàng như vậy"
Vừa dứt lời Lý nhã lấy điện thoại ra cho cô xem một tấm hình gia đình, trong đó có những người rất là nhưng không hiểu sao cô lại đứng ở cạnh họ.
Không những được Thiên Mạc hôn lên môi mà còn được một người đàn ông kỳ lạ có lẽ chạp tuổi cha cô đang gác vai mình.
Cô cảm thấy những người này rất quen thuộc nhưng cô không biết bọn họ là ai trừ việc chỉ nhận ra bản thân của mình trong ảnh cô batt đầu hỏi bản thân: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao người trong ảnh lại là mình.
Và tại sao mình với bọn họ lại giống như một gia đình thế?"
Cô đang bối rối rơi vào si tư thì người phụ nữ mà cô chỉ biết tên nhưng không hề quen biết lại nói tiếp: "Cô sao thế Sở Nhi bây giờ chắc cô không còn chối cải được nữa à?
Tôi tưởng rằng mình đã giết chết cô trong năm trước.
Nhưng không ngờ cô lại còn sống và bây giờ lại muốn quay trở về để dành tất cả mọi thứ với tôi! Nhưng tôi quyết định sẽ không để cô đạt được mục đích của mình!"
Sở Nhi thật sự không hiểu chuyện gì và Lý Nhã đang nói thật ra thì có liên quan gì đến cô.
Cô cố gắng bình tĩnh và biết được rằng dường như Lý nhã đang muốn kiêu kích cô.
Nhưng bây giờ cô chỉ mỉm cười nụ cười chất chứa những sự kinh bỉ với cô ta mà rời đi.
Lý Nhã nhìn thấy được sự hống hách của Sở Nhi liền tức giận.
Cô ta lúc này tiến đến gần cô mà đưa tay lên nắm chặt tóc của cô như một lời cảnh cáo: "Lần này tao cảnh cáo mày qua lại với chồng tao là bị vựt tóc.
Nếu có lần sau thì tao sẽ cắt đi mái tóc của mày!"
Sở Nhi cảm thấy rất đau nhưng cô lại không thể làm gì chỉ có thể kiêu cứ mong rằng sẽ có ai đến giúp mình thoát khỏi ả đàn bà điên kia:
"Này cô mau buông tóc tôi ra! Có ai không giúp tôi thoát khỏi ả điên này với!"
Thiên Mạc lúc này đi mua đồ ăn tính mang vào cho cha cô.
Bởi vì anh nghĩ rằng mình đã giải quyết được Lý nhã chắc cô ta sẽ không đến làm phiền nữa!
Nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng của Sở Nhi kêu lên.
Anh vội vàng chạy đến chỗ của hai người lúc đó chỗ đó mỗi người cũng đã bu đông.
Mặc kệ cho Sở Nhi kiêu giúp nhưng tất cả bọn họ điều không mải may quan tâm.
Anh thấy như vậy liền chạy một mạch đến..