Sở Bạch không thể nào kìm chế được lý trí khi thấy anh trở nên như vậy, và thành một con người chắc lúc nào cũng luôn đau khổi vì mình.
Nên cậu đã quyết định buớc vào để giải quyết tất cả mọi chuyện mà mình gây ra.
Anh nhìn cậu bước vào mà ánh mắt mở to trợn tròn như rất ngạc nhiên, cùng sự dữ tợn.
Còn cậu thì với vẻ lo lắng nhìn chăm chăm anh một lát.
Anh giờ đây bỗng lớn tiếng quát thật lớn: "Là mày sao? Mày còn về đây làm gì hả? Thằng chó chết."
Cậu nghe những lời này mà cảm thấy rất đau, cậu không biết phải làm sao cả trước sự tức giận kia của anh mà tiếp tục đoán nhận những lời nói thậm tệ: "Hưm cậu đúng thật là một thằng mặt dày.
Một đứa không có liêm sỉ.
Cậu không những nhỡn nhơ ngoại tình ngay trước mắt tôi.
Mà còn cả gan quay về."
Anh giờ đây rào hét thật lớn anh tiến đến gần chỗ của cậu, chốc lát anh đã đưa tay mình nắm chặt lấy tay áo của cậu cùng khuôn mặt dữ tợn anh ghiếng răng nói:
"Cậu quay về đây làm gì hả? Rốt cuộc cậu quay lại làm chi.
Và cậu có mục đích gì? Sao cậu không cút theo tên nhân tình của cậu luôn đi tên khốn."
Anh vừa nói vừa khóc, nước mắt lăng dài trong sự đau đớn.
Và cậu cũng vậy cậu lúc này nức nở cậu đưa tay hất anh ra cậu rào hét:
"Đúng tôi là kẻ mặt dày đấy.
Tôi bỏ anh mà đi theo thằng khác thì sao? Tôi là cái loại không biết liêm sỉ là gì á! Nhưng còn anh?"
Cậu lúc này bậc khóc nức nở và phát tiết những gì mình phải trải qua khi ở cạnh anh: "Anh đau vì tôi sao? Anh yêu tôi sao? Không...Không tất cả điều chưa từng diễn ra.
Anh nhớ không? Cái ngày mà tôi nhập viện, thì lúc đó anh ở đâu? Anh đã đi theo một cô gái khác và lên giường với cô ta.
Chỉ vì muốn có quyền trong việc xây dựng công ty của mình trở nên lớn mạnh hơn..."
Anh nghe đến đây mà im lặng rồi cảm ơn mình vô cùng sai trái.
Bởi vì anh cũng đã từng ngoại tình rất nhiều lần, vì anh là trai thẳng.
Nhưng gần đây anh không làm nữa bởi vì trái tim anh đã thuộc về cậu.
Anh giờ đây khóc nức nở, mà tiến lại gần hơn anh tính ôn cậu vào lòng trong vô thức nhưng lại bị cậu đẩy ra cậu nói: "Hưm anh nghĩ rằng chỉ mình anh biết những điều đó sao? Không tôi đã tận mắt chứng khiến tất cả và đau đớn lắm anh biết không?
Không những vậy tôi còn rất hận anh về điều đó.
Vì vậy tôi muốn trả thì anh tôi muốn anh phải trải qua những nỗi đau mà tôi từng trải.
Tôi muốn anh phải chết dần trong đau đớn.
Tôi muốn hai ta chẳng còn là gì của nhau."
Trong sự không bình tĩnh cậu đã lôi hết chuyện trong quá khứ ra để chỉ chính anh mà quên rằng mình cần làm thật sự là gì.
Giờ đây hai người im lặng một lát lâu, anh bắt đầu nói với những lời nức nở: "Tôi xin lỗi là tôi sai.
Tất cả là do tôi sai.
Nhưng tại sao em lại làm vậy chứ? Bởi vì bây giờ hai ta đang hạnh phúc mà.
Và nếu em không làm điều này thì có lẽ hai ta đã."
Cậu bậc cười thật lớn mà trả lời câu nói đó của anh: "Hai....Hai ta sẽ ra sao hả? Anh nghĩ rằng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn sao? Hưm...Anh đã sai rồi.
Bởi vì một khi trái tim không còn như trước nữa thì tình cảm cũng coi như là số và giờ đây tôi vô cùng hận anh.
Và thế tôi mới khiến anh đau như vậy."
Nghe đến đây anh bậc cười thật lớn mà đưa tay chỉ ra ngoài cửa:
"Được lắm.
Thế bây giờ hai ta sẽ không còn là gì và tôi với cậu chẳng còn liên lạc với nhau.
Còn giờ thì cậu hãy cút ra khỏi đây và tôi mong rằng hai ta từ nay sẽ không gặp lại nhau nữa, mà nếu có thì cũng chỉ là người xa lạ mà thôi."
Trước những câu nói đó của anh, cậu giờ đây im lặng cậu cảm thấy mình thật là ngu ngốc khi nói những điều này và nhất là cậu và anh nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp gì với nhau đâu.
Thế nên cậu quyết định sẽ rời đi sẽ xa anh mãi mãi để anh có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
"Vậy được thôi nếu anh muốn thì tôi sẽ làm theo ý của anh.
Và từ nay hai ta sẽ chấm dứt."
Nói rồi cậu quay đầu đi luôn cậu không nhìn lại anh mặt dù cậu rất đau một nỗi đau tận cùng mà chỉ có những kẻ thất tình mới cảm nhận được cậu nói: "Tôi mong điều này sẽ tốt cho anh.
Bởi vì tôi nghĩ mình không xứng đáng với anh."
Anh nhìn cậu mà bậc cười thật to, anh quát lớn: "Sở Bạch tôi hận cậu.
Tôi nhất định sẽ quên cậu.
Tôi muốn cậu cút khỏi cuộc đời của tôi mãi mãi."
Anh giờ đây bậc cười và đưa tay lên lâu đi nước mắt anh nói cùng tiếng nức nở: "Hưm từ nay tôi sẽ quên cậu.
Tôi nhất định sẽ thay đổi.
Rồi tôi sẽ trở về cuộc sống như xưa."
Lúc này anh nhìn đống đồ kỹ niệm của hai người đang là đống vụn vỡ ở trên sàn.
Và anh chốc lát đã dùng lửa thiêu đi tất cả như chấm dứt mối tình không có kết quả này..