Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu xuân, mưa phùn lất phất cả ngày, Từ Tư Uyển cũng ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm mưa cả ngày.
Nàng có dung mạo xinh đẹp, yêu kiều nhưng không mất nét duyên, ngồi trong căn phòng âm u ngắm mưa cứ như một tiên nữ.
Thị tỳ thấy sắc mặt nàng không tốt, đều yên lặng ở bên, không dám quấy rầy.
Tới xế chiều, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh, là tiếng giày bước qua những phiến đá xanh bị mưa làm ướt.
Kế tiếp là tiếng rèm châu va chạm, Hoa Thần đứng cạnh Từ Tư Uyển hơi ngước mắt nhìn rồi nhanh chóng cúi đầu, hành lễ: "Tứ tiểu thư."
Từ Tư Uyển hoàn hồn, nhìn Từ Tư Yên tươi cười chạy tới.
Muội ấy nhỏ hơn nàng hai tuổi, hiện giờ mới mười bốn, tính tình hoạt bát hiếu động, lúc nào cũng cười như chim chóc nhảy nhót.
Chạy tới trước bàn, Từ Tư Yên đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, mở nắp ra, điểm tâm màu nâu đỏ đựng trên đĩa sứ tỏa ra chút ngọt ngào trong không khí ẩm ướt.
Từ Tư Uyển liếc nhìn: "Bánh a giao ()?"
"Vâng!" Từ Tư Yên đáp.
Mẫu thân của Từ Tư Yên Lâm thị là thiếp thất trong phủ, nhà mẹ kinh doanh bánh a giao nên từ nhỏ Từ Tư Yên đã tiếp xúc với mấy thứ này.
Về sau Lâm di nương qua đời, mỗi lần Lâm gia đưa bánh tới cho Tư Yên, một nửa trong số đó đều đưa qua chỗ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển miễn cưỡng cười, vươn tay, gắp một miếng.
Từ Tư Yên nhìn ra nàng không vui, ý cười trên mặt cũng không phai nhạt.
Muội ấy mím môi, dựa vào vai nàng: "Muội có hai chuyện tốt, tỷ tỷ nghe xong chắc chắn sẽ vui lên."
Từ Tư Uyển nhìn muội ấy: "Muội nói nghe xem."
"Gần đây mẫu thân đang chuẩn bị xiêm y cho tỷ tỷ vào cung tuyển tú, bà ấy không còn tức giận nữa, còn bảo muội tới nhắc tỷ tỷ mọi việc phải cẩn thận."
Từ Tư Uyển thở phào, lại hỏi: "Còn chuyện thứ hai?"
Từ Tư Yên cười càng rạng rỡ: "Chuyện thứ hai là mẫu thân cũng ghi tên của muội, cho phép muội cùng tỷ tỷ vào cung! Nếu chúng ta đều có thể được chọn, muội sẽ cùng tiến cùng lui với tỷ tỷ; nếu đều không được chọn, chúng ta sẽ cùng về nhà; nhưng nếu chỉ có tỷ tỷ được chọn..." Muội ấy ôm lấy cánh tay Từ Tư Uyển, "Muội cũng sẽ theo tỷ tỷ tiến cung, làm tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh tỷ tỷ!"
"Hồ nháo!"
Đại Ngụy có quy định thiên tử tuyển phi tuy đều chọn các tiểu thư nhà quan, nhưng mỗi nhà chỉ cần một người đi là được, nếu rớt, trong vòng mười năm không thể cho nữ nhi khác tham dự tuyển tú.
Từ Tử Uyển nhìn trúng vào điểm này, mới xin phụ thân cho mình đi thay Tam muội muội mất mẫu thân từ nhỏ, không ngờ Tứ muội còn chưa trưởng thành đã có suy nghĩ điên cuồng như vậy.
Thấy Từ Tư Uyển tức giận, Từ Tư Yên mếu máo: "Tỷ tỷ đừng giận...!Chuyện lớn như vậy, mẫu thân lo cho tỷ tỷ, muội cũng lo lắng, muội chỉ muốn làm bạn với tỷ tỷ thôi.
Nếu đó là núi đao biển lửa, hai người cùng nắm tay nhau đi qua cũng sẽ tốt hơn một người đơn độc, có phải hay không?"
Giọng muội ấy rất ngọt lại còn mang nét trẻ con luôn khiến người ta phải lập tức hết giận.
Từ Tư Uyển nhíu mày: "Vậy muội cũng không được to gan như thế! Lỡ muội trúng tuyển mà ta lại rớt thì phải làm sao? Đến lúc đó muội không còn đường lui nữa!"
"Sao có thể?" Từ Tư Yên mở to mắt hạnh, "Nhị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu bọn họ nhìn trúng muội mà không chọn tỷ tỷ, chẳng phải là mắt bị mù sao? Thế còn gọi là tuyển tú gì nữa! Không bằng che mắt chọn đại mấy cô nương tiến cung là được!"
Từ Tư Uyển bị chọc cười, bật cười thành tiếng.
Từ Tư Yên thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, càng thân mật kéo tay nàng: "Tỷ tỷ đừng rầu rĩ không vui nữa.
Hôm trước sau khi khắc khẩu thấy tỷ tỷ ăn uống không được, thật ra mẫu thân rất lo cho tỷ tỷ."
"Ta biết." Từ Tư Uyển thở dài.
Phụ mẫu đều rất lo cho nàng, làm sao nàng không biết? Nhưng nàng đã quyết định làm trái ý họ.
Chuyện xưa đó bọn họ tưởng nàng không biết, nhưng nàng vẫn nhớ rõ ràng, mười ba năm qua luôn như hình với bóng.
Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, những hình ảnh chói mắt đó, mùi máu tươi nồng nặc đó luôn đi vào giấc mơ của nàng.
Chúng cứ như ma quỷ từ địa ngục xông tới, tức giận chất vấn nàng tại sao không đi báo thù.
Không ai có thể vui vẻ hưởng thụ phú quý trong hoàn cảnh như vậy.
Nàng nghĩ, có lẽ chỉ có dùng máu của kẻ thù cọ rửa máu của thân thích, người thân ở dưới chín suối mới có thể an giấc ngàn thu.
Từ ngày đó, trên dưới Từ gia bắt đầu bận rộn.
Hai nữ nhi phải vào cung quyển tú, cho dù phu thê Từ Văn Lương đều không hi vọng các nàng trúng tuyển nhưng vẫn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chớp mắt đã vào hạ, hai ngày nữa sẽ là ngày tuyển tú.
Hôm nay trời còn chưa sáng, trong Từ phủ đã đèn đuốc sáng trưng, chủ mẫu Nhạc thị vội vàng thu xếp, đến giờ Mão hai khắc cuối cùng cũng chuẩn bị sẵn sàng, bà cùng Từ Văn Lương đưa hai nữ nhi đến cổng.
Trưởng nữ Tư Nhàn đã xuất giá cũng chạy về phủ, nàng nắm tay Tư Uyển, thở dài: "Đi đi.
Nếu không trúng tuyển, tự tay ta sẽ làm điểm tâm cho muội, còn nếu trúng..."
Từ Tư Uyển cười tiếp lời: "Nếu trúng tuyển, muội sẽ chia điểm tâm trong cung cho tỷ tỷ."
Tư Nhàn khẽ cười, hai bậc trưởng bối thì im lặng.
Mắt thấy xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Nhạc thị lắc đầu: "Đi đi, đừng để trễ giờ."
"Phụ thân mẫu thân vào trong ngủ thêm đi." Từ Tư Uyển cúi đầu, cung kính hành lễ.
Tư Yên cũng hành lễ, sau đó kéo tay nàng, cùng lên xe ngựa.
Đợi các nàng ngồi ổn định, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, xuyên qua tia ban mai ngày mới đi về phía hoàng thành.
Từ Văn Lương xuất thân cửa son, là môn sinh đắc ý của Tần thừa tướng ngày trước, hiện giờ đã là thị lang.
Thân phận hiển hách như vậy, phủ đệ đương nhiên không quá xa hoàng thành, ngồi xe ngựa khoảng nửa canh giờ đã tới cửa cung.
Lúc này trời đã sáng, có hoạn quan từ cửa hông đi ra, lấy ngọn đèo treo trên tường cung xuống, thổi tắt từng ánh nến.
Mấy nữ quan lớn tuổi đứng giữa quảng trường ngoài cửa cung, thấy có xe ngựa nhà quan tới liền tới tiếp đón, cung kính mời nữ hài tham dự tuyển tú xuống xe.
Từ Tư Uyển và Từ Tư Yên xuống xe ngựa, chào hỏi nữ quan kia.
Nữ quan khiêm tốn đáp lễ, xoay người, lời ít ý nhiều nói một câu: "Mời."
Hai người thấy vậy, cúi đầu theo bà đi về phía cửa cung, duy trì sự an tĩnh.
Vào cửa cung, nữ quan kia dừng bước, lập tức có hoạn quan khác tới dẫn đường cho các nàng tới Dục Tú Cung ở phía Tây hoàng cung.
Dục Tú Cung là một cung điện không nhỏ chuyên dùng để tuyển tú.
Ngoại trừ chủ điện để duyệt tú nữ, xung quanh còn có rất nhiều phòng cho tú nữ nghỉ ngơi.
Khi Tư Uyển và Tư Yên theo hoạn quan kia bước vào cửa Dục Tú Cung, trong viện đã có người chờ sẵn, ai nấy đều trang điểm lộng lẫy biến nơi này giống như tiên cảnh.
Cảnh đẹp như vậy, Từ Tư Uyển đặt mình bên trong, có vẻ không hợp.
Nàng mặc xiêm y màu xanh ngọc, dưới làn váy có thêu một bức tranh thủy mặc.
Bộ xiêm y này không chỉ có màu nhạt, nhìn kỹ còn không phải đồ mới, ít nhất đã mặc hai ba lần.
Trừ điều này, trang sức nàng đeo cũng rất đơn giản, búi tóc chỉ cố định bằng hai cây trâm ngọc, khó khăn chèn ép dung nhan kiều mị trở nên mộc mạc.
Tư Yên thì ngược lại, muội ấy mặc xiêm y màu vàng nhạt rất tiếu lệ, trông tươi sáng hơn.
Trong viện vang lên tiếng nghị luận khe khẽ, sau đó có một âm thanh chanh chua chê cười: "Đây là nữ nhi nhà ai vậy? Ngay cả bộ xiêm y mới cũng không có đã tới tuyển tú sao? Chẳng lẽ đi nhầm chỗ à?"
Lời này dẫn đến vài tiếng cười khẽ.
Từ Tư Yên tức giận, chuẩn bị tiến lên cãi cọ đã bị Từ Tư Uyển giữ chặt cổ tay: "Chúng ta qua bên kia ngồi đi." Nàng nói nhỏ.
Nói hết câu, nàng kéo Tư Yên tới một góc an tĩnh ở hành lang, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Người nói chuyện khi nãy không làm ầm ĩ được, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói gì, chỉ đành đi bắt chuyện với mấy tỷ muội mình quen biết.
Đợi thêm hai khắc, tất cả tú nữ tham dự tuyển tú đều đã tới.
Một vị nữ quan lớn tuổi vào viện, dựa theo danh sách trong tay truyền năm người vào điện tuyển, lại gọi tiếp tên năm người chờ sẵn.
Cứ một nhóm năm người như thế tuy nhanh, nhưng vì người đông nên mất thời gian khá giải.
Tư Uyển và Tư Yên yên lặng ngồi chờ đợi, mãi đến gần trưa mới nghe nữ quan gọi: "Cố Hàm, Từ Tư Uyển, Từ Tư Yên, Lâm Tú Mộc, Đào Thải Tích."
Năm người nghe tiếng, lập tức dừng cuộc trò chuyện lại, đứng dậy sửa sang y phục, đi về phía nữ quan kia.
Đến gần, Từ Tử Uyển mới thấy người vừa khinh thường nàng thế mà cũng ở đây, nhất thời có cảm giác oan gia ngõ hẹp.
Năm người không nói gì, cứ theo quy củ mà đứng chờ.
Rất nhanh, năm người đi trước đã ra ngoài, nữ quan xoay người vào trong điện, bọn họ lập tức đuổi theo, cuối cùng dừng ngoài cửa điện.
Bên cạnh cửa điện, một hoạn quan hô: "Lạy!"
Năm người quỳ xuống, chắp tay hành đại lễ.
Hành lễ xong, các nàng đứng dậy, hoạn quan bắt đầu đọc xuất thân gia thế theo thứ tự.
Từ Tư Uyển vừa nghe vừa lẳng lặng ngước mắt nhìn vào trong điện, bây giờ là giữa trưa, ngoài điện sáng ngời, bên trong tối hơn một chút, cách vài thước cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của đế vương, dung mạo thì không thể thấy rõ.
Đợi hoạn quan dừng lại, một giọng nữ nghiêm khắc vang lên: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Bây giờ tới tham dự điện tuyển ngay cả xiêm y mới cũng không có sao?"
Thái Hậu không nói tên nhưng tất cả ánh mắt lập tức hướng về phía Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển cứng đờ, giật mình một cái.
Mẫu thân bảo nàng chuẩn bị như vậy để bản thân không nổi bật, bắt cầu đi ngang qua sân khấu là có thể về nhà, nhưng trên thực tế nàng đã hạ quyết tâm nhất định phải được chọn.
Nàng tự biết mình xinh đẹp, khi điện tuyển chỉ cần có thể khiến hoàng đế liếc nhìn một cái, trúng tuyển là việc đương nhiên.
Sở dĩ nàng ăn mặc nhẹ nhàng bởi vì đây vốn là thời điểm trăm hoa đua nở, nếu một mực theo đuổi vẻ diễm lệ, ngược lại dễ rơi vào khuôn khổ.
Chỉ có làm theo cách trái ngược mới càng dễ khiến đế vương chú ý.
Nhưng nàng không ngờ Thái Hậu sẽ ở đây, càng không ngờ Thái Hậu coi trọng việc này như vậy, thế mà trực tiếp nói thẳng.
Từ Tư Uyển nín thở bình tĩnh lại, cung kính tiến lên trước hai bước, hành lễ: "Thái Hậu nương nương."
() Bánh a giao (阿胶糕): làm từ a giao (cao/keo da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc), hạt mè đen, nhân quả óc chó, đường phèn, rượu gạo...!có tác dụng chăm sóc sức khỏe toàn diện dưỡng huyết, dưỡng can, làm đẹp da mặt, bổ ruột, nâng cao khả năng miễn dịch, là thực phẩm bổ sung có giá trị chăm sóc sức khỏe tổng hợp phù hợp với mọi lứa tuổi.
.