Thẩm Thu Minh lần nữa nhận được điện thoại từ Thôi Tiệp là một tuần sau, trong điện thoại không tiện nói chuyện, ý chính là để cậu đi Tụ Tinh Giải Trí ký kết, thuận tiện trả tiền công quảng cáo quần lót hôm nọ.
Lúc mới chụp xong được hai ngày , Thẩm Thu Minh nghĩ đến nụ cười quỷ dị của Thời Mặc mà trong nội tâm vẫn còn thấy rờn rợn, sau đó ở trong TV nhìn thấy Thời Mặc, lại nghĩ rằng giữa hai người chắc cũng chẳng có mấy khi tiếp xúc nhiều nữa, liền chẳng hề để ý , tiếp tục ban ngày ngủ buổi tối đi làm .
Lúc Thôi Tiệp gọi điện thoại , Thẩm Thu Minh đang luyện hát , ôm đàn ghi-ta ngồi ở trên bệ cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm, hít lấy không khí cũng không tính là quá thanh mát.
Dãy số lạ lẫm khiến trực giác mỗi người đều nghĩ là kẻ lừa đảo gọi tới , chính là điện thoại vang lên thật lâu, Thẩm Thu Minh do dự thật lâu mới bắt máy, nghe được thanh âm Thôi Tiệp thúc giục, Thẩm Thu Minh mới nhớ lại.
A, còn có chuyện ký kết này nữa.
“Tôi không gọi điện thoại cho cậu thì cậu cũng không tự mình gọi tới sao ?” Thôi Tiệp đem mấy tấm hình trên tường gỡ xuống .
“Tôi quên lưu số của anh.”
“Không phải có danh thiếp sao ?” Mấy tấm ảnh trên tay ngày một nhiều, Thôi Tiệp đem điện thoại kẹp ở trên vai, tiếp tục gỡ hình xuống.
Thẩm Thu Minh gãi đầu “Quên ở trong túi quần, bị mẹ giặt sạch.”
Thôi Tiệp khẽ cười một tiếng “Minh chủ, nhìn không ra à nha , lớn như vậy còn ở cùng mẹ?”
“Không có biện pháp, tôi nghèo mà.”
“Sau khi kí kết, tôi tin không bao lâu cậu có thể có nhà mới.” Rốt cục gỡ xuống tất cả ảnh chụp, đặt bọn chúng ở trên bàn trà, Thôi Tiệp cầm điện thoại lui về phía sau vài bước, nhìn bí mật giấu ở dưới mấy tấm ảnh , câu dẫn ra khóe miệng “Thẩm Thu Minh, cậu lập tức lăn tới đây kí hợp đồng cho tôi !”
Lúc Thẩm Thu Minh lần nữa xuất hiện ở văn phòng Thôi Tiệp, trên mặt tường đã khôi phục nguyên dạng, Thôi Tiệp cầm bản hợp đồng đưa cho Thẩm Thu Minh, tiện thể đưa qua một tấm chi phiếu cho cậu.
“Đây là?” Thẩm Thu Minh cầm lấy, mặt sau tấm chi phiếu ghi tên cậu.
“Tiền công quảng cáo , cậu được nhận đó .” Đề cập tới chuyện làm ăn, Thôi Tiệp phá lệ nghiêm túc “Sau khi kí kết, tất cả thù lao của cậu sẽ được gửi vào trong thẻ này.”
Tiếp đó , Thôi Tiệp nêu ra một vài kế hoạch tương lai cho Thẩm Thu Minh , Thẩm Thu Minh hiểu biết lơ mơ , nên đành nói toàn quyền do Thôi Tiệp phụ trách, dù sao người đại diện là hắn, cậu chỉ cần phụ trách thể lực sống là tốt rồi.
Thôi Tiệp cười mắng “Để cậu làm nghệ sĩ chứ có để cậu làm cu li đâu.”
“Không phải đều giống nhau à ? Cho dù là bánh từ trời rớt xuống , không phải cũng dùng miệng để ăn sao ?”
“Đúng đúng, giống nhau , tôi phát hiện miệng lưỡi cậu mới thật không tồi đâu , hẳn nên đi hát tấu nói() a.”
Thẩm Thu Minh nâng cằm lên nói:“Vậy anh cũng nên tính toán cho tôi phát triển ở lĩnh vực tấu nói đi .”
“Nếu thế thì thật có lỗi với khuôn mặt này của cậu rồi ”
“Nói như thế nào?”
“Lớn lên đẹp trai a.”
“Cáp? Lúc trước không phải bởi vì đường mông tôi đẹp nên chọn tôi sao ?”
“Mặt của cậu với đường mông cậu đều đẹp mắt giống nhau.”
“Tôi có thể coi đó là anh đang khen tôi chứ .”
“Đương nhiên, vốn là khen cậu mà.”
Hai người cũng không muốn lảm nhảm vớ vẩn bởi còn muốn giả bộ như biểu tình đứng đắn, cuối cùng Thôi Tiệp nghẹn không tiếp tục được nên phá công, Thẩm Thu Minh cũng cười theo, cậu chỉ chỉ tường , hỏi:“Mấy tấm ảnh trên kia dường như không giống mấy hôm trước nhỉ.”
Thôi Tiệp thất kinh, tay run lên, suýt nữa thì làm đổ chén nước “Cái đó, nào có, cùng lần trước giống nhau mà.”
Thẩm Thu Minh chỉ vào một tấm hình, quay đầu hướng Thôi Tiệp nói:“Tôi nhớ tấm này treo ở nơi rất thuận nhìn , ngửa đầu là có thế thấy rồi.”
Thôi Tiệp cường tự trấn an, nói:“À, hôm trước có mấy tấm không may rơi xuống, tôi tùy tiện treo lại , phỏng chừng là có tấm bị nhầm.”
Vì để cho phản ứng của mình càng tự nhiên, Thôi Tiệp đặc biệt đến gần, mắt nhìn ảnh chụp. Tấm hình được Thẩm Thu Minh chỉ vào đúng là của Thời Mặc, trên tường hắn treo tất cả ảnh của những ngôi sao lớn nhỏ , người đại diện cùng nhân viên công tác, Thẩm Thu Minh hết lần này tới lần khác chỉ nhớ rõ Thời Mặc, điều này không khỏi làm cho cảnh linh trong đầu Thôi Tiệp rung vang.
Trước khi chưa kí kết, Thẩm Thu Minh vô luận làm cái gì đều cùng hắn không quan hệ, nhưng hiện tại đã ký kết , Thẩm Thu Minh chính là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của hắn, có thể làm cùng không thể làm , người đại diện là hắn hoàn toàn có nhiệm vụ nhắc nhở cậu.
“Chớ trêu chọc Thời Mặc.”
Thẩm Thu Minh ngoài ý vì Thôi Tiệp nói lời này, vô ý thức “Hả?” Một tiếng.
“Trong giới này có một số ít quy tắc , hẳn cậu cũng nghe nói rồi. Thời Mặc là minh tinh rất tốt , nhưng hắn còn là thiếu đông gia của Tụ Tinh, trong đám người mới nổi của công ty , không ít kẻ đã bò lên giường hắn .”
Ông chủ của Tụ Tinh Giải Trí họ Thời tên Mặc, là bác cả của Thời Mặc, mà cha Thời Mặc chết sớm, mẹ anh mang theo Thời Mặc còn chưa sinh ra tái hôn cùng anh trai duy nhất của chồng mình .
Vợ Thời Mục mất vì khó sinh , để lại cho ông một đứa con trai, là anh khác cha khác mẹ của Thời Mặc – Thời Trầm , hiện tại tiếp nhận bệnh viện trên danh nghĩa của Thời gia, về sau Thời Mục cùng mẹ Thời Mặc lại sinh ra Thời An , Thời An vừa tốt nghiệp đại học đã cùng đám nguyên lão trong nhà đi theo con đường kinh doanh ẩm thực.
Xưng hô nhị thiếu chính là từ đó mà ra.
Những chuyện này trên mấy tạp trí tuần san giải trí đã sớm tám nát rồi .
Thôi Tiệp thấy Thẩm Thu Minh suy nghĩ tới nhập thần, nhấc chân cho cậu một đá “Nghe tôi nói không ? Lần trước chụp quảng cáo, tôi thấy nhị thiếu đối với cậu cảm thấy rất hứng thú . Cậu trông chừng cho tốt cái mông của cậu , hắn hạ thủ với không ít người mới đấy, bất quá có điểm tốt là hắn muốn người tình ta nguyện , cậu không nguyện ý, hắn cũng sẽ không dùng danh nghĩa thiếu đông gia chèn ép cậu đâu.”
“Biết rõ biết rõ. Gấp cái gì? Tôi phản ứng chậm thế sao?” Thẩm Thu Minh vỗ vỗ bụi trên quần, lầm bầm “Bành Đông Lai thật không có nói sai, anh đúng là kẻ hối thúc chết người mà .”
Nhắc Tào Tháo , Tào Tháo tới liền , Thẩm Thu Minh vừa dứt lời, tiếng đập cửa vang lên, Thôi Tiệp đang chuẩn bị nói tiếp, Bành Đông Lai đã đẩy cửa mà vào .
“Hơn năm giờ rối đấy , đừng quên buổi tối có tụ hội.”
Thôi Tiệp xem đồng hồ, không phải chứ, sắp h rồi , cùng Thẩm Thu Minh nói chuyện đến suýt hỏng việc
“Các anh còn có việc, tôi đi trước.”
“Đừng đi , buổi tối công ty tổ chức tụ hội , cậu cũng đi đi ,để tiện làm quen với đám nghệ sĩ trong công ty .” Thôi Tiệp lắc lắc hợp đồng mà Thẩm Thu Minh vừa mới kí xong “Cậu hiện tại nói như thế nào cũng là một thành viên trong công ty, có nghĩa vụ tham gia hoạt động công ty tổ chức đó.”
“Trời ạ , buổi tối tôi còn muốn đi Sắc Độ.”
“Công việc kia cậu chưa thôi sao ?”
“Đại thiếu gia, tôi vẫn là người nghèo.”
“Cậu bây giờ là nghệ sĩ của công ty , không thể kiêm chức nha.”
Thẩm Thu Minh còn muốn cùng Thôi Tiệp lý luận, Bành Đông Lai gõ mặt đồng hồ , nói:“Có lời gì để lên xe nói, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.” Hắn là người rất đúng giờ, dù chỉ muộn một giây đồng hồ, người khác không nói gì nhưng Bành Đông Lai cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Thôi Tiệp một lần nữa cảm thấy đây là thảm họa, bị Bành Đông Lai trách cứ không có quan niệm thời gian.
Lái xe đương nhiên còn là Bành Đông Lai, Thẩm Thu Minh ngồi ở phía sau , ghế phụ là Thôi Tiệp, cuối cùng song phương đạt thành nhận thức chung – trước khi chính thức bắt tay vào làm trong công ty , Thẩm Thu Minh có thể tiếp tục hát ở Sắc Độ, một khi tiếp case, lập tức từ chức.
–
() Tấu nói : một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt