Mấy hôm nay, anh lúc nào cũng lo lắng trước khi phá được vụ án, theo như khẩu khí "Gϊếŧ đủ mười lăm giám đốc, giám đốc không đủ trưởng phòng bù", vị quan chức tiếp theo gặp nạn thì sự việc quá nghiêm trọng rồi.
Bây giờ đội trưởng Trần đột nhiên báo cáo một người trưởng phòng của Sở Địa chính mất tích, hình như vừa khớp với tiếng nói trong lòng anh.
Anh lập tức chú ý đến đội trưởng Trần vẫn đứng trước mặt mình, bèn khôi phục lại thần thái, không để cho cấp dưới nhìn thấy sự xao động trong lòng mình, vẫn giữ được thái độ bình tĩnh thường ngày của anh, chậm rãi hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đội trưởng Trần vội vàng nói: "Là thế này, hôm nay một người thư ký quản lý công việc thường ngày bên đơn vị bọn họ đến báo án, nói rằng đội trưởng Lâm Tiêu ban Chấp pháp đã ba ngày nay không đi làm rồi, hôm nay là ngày thứ tư không đi làm, Lâm Tiêu là người Ninh Hải, sáng nay lúc báo án, người nhà anh ta cũng cùng đến. Nói anh ta mấy ngày nay tắt máy, bản thân cũng không đi làm, đến nơi anh ta ở, gõ cửa không có ai trả lời, cho nên người nhà anh ta rất lo lắng, đã tìm đến đơn vị, lãnh đạo đơn vị bảo họ đến báo án. Cho nên mới sáng sớm họ đã đến đồn công an huyện thành, đây cũng là tin tức tôi vừa mới nhận được."
Cao Đông đưa cho đội trưởng Trần điếu thuốc lá, còn tự mình thì cũng châm một điếu, khẽ nhíu mày, rít một hơi, nói: "Giám đốc của các anh nói thế nào?"
Ánh mắt đội trưởng Trần chợt giật mấy cái, nói: "Giám đốc Quách nói mọi việc toàn quyền giao cho anh xử lý."
Cao Đông khẽ liếc mắt, nói: "Giám đốc Quách nói có cần lập án hay không?"
"Tất cả nghe theo anh Cao định đoạt."
Cao Đông bật cười: "Tôi đến đây để phụ trách vụ án Lý Ái Quốc của các anh, vụ án mất tích cũng thuộc về sự quản lý của tôi, ha ha, việc này cần phải nói như thế nào được nhỉ?"
"Ừm..." Đội trưởng Trần lắp bắp: "Việc này... việc này... tôi cũng không rõ."
Cao Đông trong lòng hiểu rất rõ, vụ án nhân viên mất tích thì ở đâu cũng là vụ án nhỏ, bây giờ Quách Hồng Ân nói vụ án do Cao Đông toàn quyền phụ trách, rõ ràng ông ta sợ xảy ra chuyện, ngay cả việc lập hay không lập án cũng rất khó xử.
Nếu như là một người bình thường mất tích, vụ án lập án thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả, bây giờ là một người trưởng phòng ở cơ quan nhà nước mất tích, nếu như là trước đây thì cũng chỉ là một việc nhỏ, nhưng lúc này đang ở đầu sóng ngọn gió, một người trưởng phòng mất tích, Quách Hồng Ân sợ là không phải mất tích mà là nạn nhân tiếp theo.
Một cơn sóng chưa tan đi, một cơn sóng khác lại trào tới, vụ án lớn của Lý Ái Quốc vẫn còn chưa phá được, lại xuất hiện thêm một nhân viên công vụ bị hại, vậy thì chẳng phải là trời sập rồi sao?
Cho nên về việc người trưởng phòng này mất tích, rốt cuộc có lập án hay không, Quách Hồng Ân không dám quyết, chỉ có thể giao toàn quyền cho Cao Đông. Cao Đông là một vị quan chức có tính kỹ thuật chuyên nghiệp, lại có người chống lưng, Quách Hồng Ân tin tưởng anh càng biết cân nhắc trong việc xử lý sự việc này, cho nên ngay cả việc lập hay không lập án, cũng đều để Cao Đông quyết định.
Lúc này đây Cao Đông cũng không có cách nào để phán đoán xem việc mất tích của người trưởng phòng có tên gọi Lâm Tiêu này có liên quan gì đến việc Lý Ái Quốc bị hại hay không, rít một hơi thuốc lá, mím môi, hạ giọng nói: "Tạm thời chưa lập án, cứ để đó."
Đội trưởng Trần hiểu ý, nói: "Bây giờ tôi sẽ đi nói với họ."
Cao Đông nói: "Đợi một chút, sự việc này, hiện nay có nhiều người biết không?"
Đội trưởng Trần nói: "Ngoài người trong Sở Địa chính, và cả người thân của Lâm Tiêu, chắc là không có ai biết nữa."
Cao Đông gật đầu nói: "Được, anh hãy đi sắp xếp, sự việc này phải từ từ, bảo người nhà anh ta không nên quá lo lắng, nói là cảnh sát chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực để điều tra tìm kiếm. Hãy nói với lãnh đạo đơn vị các anh có lời với Sở Địa chính, sự việc này cần phải giải quyết kín đáo. Được rồi, anh hãy làm việc đi, nửa tiếng sau hãy lấy tập hồ sơ mà sáng nay họ đến đồn công an báo án lại cho tôi."
Nửa giờ đồng hồ sau, đội trưởng Trần lại một lần nữa đến gặp Cao Đông, tiện thể mang theo tập hồ sơ buổi sáng của đồn công an.
Cao Đông lật giở vài trang, nói: "Cái người tên Lâm Tiêu này ngoài việc ghi là người Ninh Hải, những tình hình khác mà anh tìm hiểu được thì hãy nói cho tôi biết."
"Lâm Tiêu là người Ninh Hải, tốt nghiệp trường Đại học Phúc Đán[], ba năm trước thi sát hạch nhân viên công vụ của tỉnh được vào Sở Địa chính huyện Bạch Tượng chúng tôi, từ trước đến giờ vẫn đi theo Phó giám đốc Vương Tu Bang."
"Chính là người có tên Vương Tu Bang mà sáng nay chúng ta nói đến à?"
"Ừm, đúng vậy."
"Được, anh nói tiếp đi."
"Anh ta không có nhà riêng ở trong huyện chúng tôi, anh ta thuê một căn hộ chung cư cao cấp trong tiểu khu Văn Phong của huyện thành. Bắt đầu từ thứ ba thì không đi làm, di động cũng trong trạng thái tắt máy. Người trong đơn vị họ cứ tưởng rằng anh ta có thể có việc gì khác, dù sao việc nhân viên công vụ mấy ngày không đi làm cũng rất bình thường. Hôm qua bố mẹ anh ta đến đây, đi đến căn hộ anh ta thuê, gọi cửa không có ai trả lời, họ không có chìa khóa, không mở được cửa. Thế nên sáng hôm nay đã tìm đến lãnh đạo đơn vị, cả hai bên cùng thương lượng, mấy ngày liền không đi làm, di động tắt máy, trong nhà không có người, gộp lại thì mới cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên bố trí người đi cùng bố mẹ anh ta đến báo án."
"Tình hình công việc thường ngày của người này ra sao? Làm việc trong đơn vị tốt chứ?"
"Theo như tôi tìm hiểu được, người này làm việc rất nghiêm túc, có trách nhiệm, cũng biết cách giao tiếp, ở trong đơn vị khá được mọi người ưu ái. Nghe nói anh ta là cánh tay đắc lực của Phó giám đốc Vương Tu Bang của bọn họ, được coi trọng đề bạt. Cho nên nhanh chóng trở thành đội trưởng của một chi đội chấp pháp."
"Anh ta và Lý Ái Quốc thì sao, có quen nhau không?" "Hoàn toàn không quen biết, họ không ở cùng một cấp bậc, chắc còn không có cơ hội gặp mặt. Anh ta và Phó giám đốc Trương của chúng tôi thì lại có quen biết." "Ồ, Trương Tương Bình? Họ sao lại quen nhau?"
"Từ năm ngoái trong huyện bắt đầu tiến hành cải tạo khu vực cũ, thành lập nên Ban Duy trì ổn định cải tạo khu vực cũ, do Vương Tu Bang làm chủ nhiệm, Lâm Tiêu là nhân viên đắc lực của anh ta, ngoài ra, ba đơn vị Sở Xây dựng thành phố, công an, Sở Quản lý thành phố, mỗi đơn vị đều phái một phó giám đốc đảm nhiệm vai trò lãnh đạo tổ công tác. Phó giám đốc Trương là lãnh đạo do công an phái đến, cho nên đương nhiên là có quen biết với Lâm Tiêu."
Cao Đông ồ một tiếng, anh nghĩ đến Từ Sách từng nhắc với anh, con trai cậu anh ấy đâm một người và bị người của Trương Tương Bình bắt được cũng chính là bởi vì việc phá dỡ, cho nên muốn đưa người từ chỗ Trương Tương Bình ra.
Vốn dĩ anh cứ tưởng Trương Tương Bình là người quản lý về Trinh sát hình sự, cho nên việc đâm người đương nhiên do Trương Tương Bình bắt giữ.
Bây giờ mới biết, thì ra bản thân Trương Tương Bình cũng là một trong những lãnh đạo chính trong việc phá dỡ, xem ra việc đưa người ra lại phiền phức hơn chút rồi.
Trong những thành viên lãnh đạo của đội phá dỡ, có người của viện kiểm sát, em họ Từ Sách đâm người của công ty Thành Kiến, có lẽ sẽ bị xử tội nặng, thảo nào mà Từ Sách vốn là người có tính cách hướng nội, cũng đều bắt đầu phải nhờ tới mối quan hệ. Việc của người bạn cũ này bắt buộc phải giúp đỡ rồi!
Nghe đội trưởng Trần nói, Cao Đông phân tích, cái người tên Lâm Tiêu, trong hệ thống công an, cùng lắm là cũng chỉ quen biết với Trương Tương Bình, không có một tí quan hệ gì với Lý Ái Quốc, đã từng gặp mặt hay chưa thì không rõ, xem ra việc Lâm Tiêu mất tích và việc Lý Ái Quốc bị hại, chắc là hai việc chẳng liên quan gì đến nhau.
Nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, cũng cần phải suy xét đến việc nếu như Lâm Tiêu cũng bị hại, vậy thì hung thủ chỉ đơn thuần là báo thù xã hội, đặc trưng hành vi thù hằn với nhân viên công vụ thì càng rõ nét hơn.
Anh suy ngẫm một lát, dự tính trong lòng sự việc này vẫn cần phải tìm hiểu thêm, nếu như việc mất tích của Lâm Tiêu không liên quan gì đến vụ án hiện nay, vậy thì anh cũng không quan tâm nữa. Tùy Sở Công an huyện của bọn họ giải quyết thế nào cũng được, việc mất tích của một cá nhân chẳng liên quan gì đến anh cả. Nếu như có liên quan, đến lúc đó sẽ xem xét để xử lý, ít ra đến lúc này vụ án của Lý Ái Quốc vẫn chưa phá được, nếu như bị cấp trên biết được hung thủ trong mấy ngày này lại xử lý một người khác, vậy thì anh cũng khó có thể thoái thác được trách nhiệm.
Cho nên bây giờ vụ án mất tích vẫn cứ để đó, cho dù anh ta không phải mất tích mà là gặp nạn rồi, cho dù có phát hiện ra thi thể, bây giờ cũng không thể trực tiếp gộp hai vụ án lại.
Đã đưa ra quyết định, Cao Đông bèn nói: "Trong nhà anh ta cho đến giờ vẫn chưa có ai vào có phải không?"
"Sáng nay nghe nói là đang liên hệ với chủ nhà để lấy chìa khóa, cho đến giờ đã vào được hay chưa thì không rõ."
Cao Đông nói: "Các anh gọi mấy người đi đến nhà anh ta xem tình hình rồi tính tiếp, sự việc này nếu như không liên quan gì đến vụ án của Lý Ai Quốc, thì tạm thời không cần tốn sức lực vào nó. Nếu như có liên quan, hãy nhớ, đừng làm ầm lên, quay về nói với tôi."