Có một cô gái đã đem lòng yêu Lữ Tân.
Quá trình đại khái thế này: Một ngày nào đó của nửa năm trước, Lữ Tân vừa tan ca ra khỏi công ty, đi chưa được bao xa thì bắt gặp một cô gái thất thểu đứng bên vệ đường. Đúng lúc ấy, có một chiếc xe bị mất lái đang lao về phía cô gái, chỉ còn cách chừng vài mét, thấy thế, Lữ Tân vội chạy tới đẩy cô ta ra.
Trước khi từ biệt, cô gái đó hỏi xin số điện thoại của Lữ Tân, bảo một ngày nào đó sẽ đến cảm tạ.
Gã nghĩ đó chỉ là lời nói khách sáo nên cũng chẳng để tâm, nào ngờ mấy hôm sau, gã nhận được điện thoại của cô ta.
Hai người hẹn gặp ở quán Xuyên Vương Phủ ăn lẩu. Tối đó cô gái kia có vẻ không vui, uống rất nhiều rượu, sau cùng lăn ra ngủ mê man, Lữ Tân đành đưa cô ta về nhà mình…
Kì thực Lữ Tân cũng chẳng phải hạng chính nhân quân tử gì, thường ngày gã thích dụ dỗ các thiếu nữ ngây thơ cùng mình chơi trò tình một đêm. Nhưng đêm đó gã không làm gì cô gái cả, tuy muốn nhưng gã đã kiềm chế, bởi gã cảm thấy cô gái như thiên sứ lạc xuống phàm trần, không am hiểu sự đời khiến người ta không nhẫn tâm ức hiếp. Có lẽ cũng bởi vậy mà cô gái có ấn tượng rất tốt về gã.
Sau đó, thỉnh thoảng cô gái lại hẹn Lữ Tân cùng đi ăn uống, tản bộ, dần dần hai người trở thành bạn bè.
Một tối nọ, cô gái chủ động đến nhà Lữ Tân nấu cơm, chuẩn bị cả một bàn thịnh soạn đầy các món ngon. Khi ăn xong thì trời cũng đã khuya.
Lữ Tân nói: “Để anh đưa em về.”
“Đêm nay em ở lại đây… được không?” Cô gái khẽ khàng hỏi nhưng hai tay đã mơn trớn trên người Lữ Tân một cách khác thường. Tuy rất đỗi kinh ngạc nhưng gã không ngăn lại. Khi cô ta vô tình chạm vào nơi căng cứng nhất trên người gã lúc ấy, rào chắn tâm lý trong gã sụp đổ tan tành, ngọn lửa dục vọng bùng lên mãnh liệt. Hắn thô bạo ném cô ta lên giường, rồi như một con dã thú điên cuồng, gã nhào tới không chút khách khí.
Đêm khuya thanh vắng, dưới ngọn đèn mờ tối, hai cơ thể trẻ trung chẳng khác gì củi khô gặp lửa, chỉ một đốm nhỏ thôi cũng có thể bùng lên thiêu trụi tất cả, huống hồ lần này là cô gái kia chủ động trêu chọc gã, khiến dục vọng của gã càng đạt đến đỉnh điểm.
Sau khi mây mưa, cô gái nằm trên giường, nói: “Em có bạn trai rồi.”
“Anh cũng có bạn gái rồi.” Lữ Tân đáp.
“Cô ấy có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Thế anh thích kiểu con gái nào?” Cô gái lại hỏi tiếp.
“Giống Thôi Cách Cách ấy.” Lữ Tân nói.
Thôi Cách Cách là ca sĩ trực thuộc công ty Hoa Long Diễn Dịch, album đầu tay Thế giới bên ngoài truyện cổ tích vừa được phát hành liền nhanh chóng gây xôn xao. Hình tượng cá nhân của Thôi Cách Cách không phải dạng người đẹp mình hạc xương mai mà có phần mũm mĩm dễ thương, khuôn mặt bầu bĩnh, thuộc típ người trong sáng, ngọt ngào.
“Cô ta là ngôi sao, dù thích anh cũng chẳng đời nào cưa nổi.” Cô gái cười.
“Cũng chưa chắc.” Lữ Tân chồm tới ghé sát tai cô ta, phấn khích nói. “Kể cho em nghe một bí mật, thực ra trước khi thành danh, Thôi Cách Cách là bạn gái của anh, chỉ có điều khi nổi tiếng rồi, cô ta lại đá anh.”
“Anh cứ bốc phét.” Cô gái không tin. Lữ Tân im lặng, cô ta nói tiếp: “Để em làm người đàn bà của anh nhé.”
“Hình tượng của em chỉ thích hợp làm người tình thôi.” Lữ Tân bông đùa. “Hơn nữa em quá dễ thích một người, chúng ta mới gặp nhau vài lần, em đã định bỏ bạn trai để theo anh. Thế thì sau này cũng khó tránh khỏi việc em gặp người khác rồi đá anh, nên anh chẳng muốn làm gã bạn trai xui xẻo của em đâu.”
“Tình yêu có liên quan đến thời gian quen nhau sao?”
Lữ Tân không trả lời, hỏi vặn lại: “Em thích anh thật à?”
Cô gái gật đầu. “Em cũng thấy kì lạ lắm, kể từ lần đầu gặp, em đã nảy sinh thiện cảm với anh, cũng không rõ vì sao, thực ra trong lòng em rất áy náy, cảm thấy có lỗi với bạn trai hiện tại, nên hôm đó em đã uống hơi nhiều…”
Mới đầu, Lữ Tân ngỡ rằng cô ta chỉ nhất thời kích động, nhưng thời gian trôi qua, gã phát hiện cô gái quả thực đã hoàn toàn lún sâu vào mối tình này. Sau đó hai người cũng gặp nhau vài lần. Trong quãng thời gian ấy, Lữ Tân luôn do dự, một mặt gã hy vọng có một cô gái như vậy ở bên cạnh mình những lúc cô đơn, mặt khác gã biết mối tình này sớm muộn cũng sẽ kết thúc, đến lúc ấy, đối với cô gái mà nói, chắc chắn là một sự tổn thương vô cùng lớn.
Lữ Tân không muốn làm tổn thương cô ta, ngay từ đầu đã không muốn.
Gã không thể trơ mắt nhìn cô ta ngày càng lún sâu vào mối tình này, đó không phải chuyện tốt. Cuối cùng gã hạ quyết tâm đổi số điện thoại, dù cô ta có chạy đến nhà tìm, gã cũng vờ như vắng nhà, không ra mở cửa. Cứ như thế gần một tháng trôi qua, cô gái biến mất…
Cuộc sống của Lữ Tân dần dần trở lại quỹ đạo, thế nhưng ngày tháng bình yên không duy trì được bao lâu.
Hôm đó sau khi tan ca ra khỏi công ty, Lữ Tân luôn cảm thấy có một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào lưng mình. Gã nhìn quanh quất nhưng chẳng phát hiện ra ai. Lúc đầu gã cứ ngỡ là mình đa nghi, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhưng trên đường về nhà, cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt. Thi thoảng gã lại ngoái đầu nhìn, nhưng cũng chẳng thấy bóng ai. Cảm giác ấy khiến gã vô cùng khó chịu.
Cũng trong đêm đó, Lữ Tân mơ thấy một giấc mơ rất kì quái.
Trong mơ xuất hiện rất nhiều cô gái, đều là những cô bạn gái cũ mà gã từng hẹn hò. Mới đầu gã nhiệt tình hưởng thụ việc hẹn hò với họ, rồi bỗng một hôm, họ đồng loạt kéo tới nhà hắn, xếp thành một hàng đứng ở phòng khách, nét mặt y chang nhau, mỉm cười đầy ẩn ý. Nhìn quanh một lượt để so sánh, Lữ Tân kinh ngạc phát hiện, những cô gái đó có khuôn mặt giống nhau như đúc.
Gã giật mình choàng tỉnh. Lúc này trời đã hưng hửng sáng. Gã dậy đánh răng rửa mặt, định xuống lầu ăn sáng như thường lệ, nhưng khi đi ngang qua bếp, gã sửng sốt phát hiện trên bàn ăn đã để sẵn đồ ăn sáng, có sữa đậu nành, cháo quẩy và đĩa dưa muối, ngoài ra còn có một mảnh giấy dán bên cạnh, trên đó ghi mấy chữ: “Ăn hết nhé.”
Lữ Tân nào còn bụng dạ ăn uống, đống đồ ăn sáng bất ngờ ấy khiến hồn vía gã lên mây, gã luống cuống không biết phải làm sao.
Người nấu số đồ ăn sáng này có thể là ai chứ? Suốt cả ngày Lữ Tân cứ vò đầu bứt tai suy nghĩ về vấn đề ấy. Đến khi sắp tan ca, gã mới sực nhớ ra một chuyện. Chuyện là nửa năm trước, có một lần gã hẹn cô gái kia đến nhà mình. Hôm sau, khi cô ta đã đi, gã phát hiện không thấy chìa khóa nhà đâu cả, gã còn gọi điện hỏi cô ta nhưng cô ta bảo không lấy. Lúc đó tuy có nghi ngờ nhưng gã cũng chẳng nghĩ nhiều, liền đến chỗ bạn lấy chìa khóa dự phòng. Nhưng giờ nghĩ lại, chìa khóa nhà gã rất có khả năng đã bị cô gái đó lén trộm mất.
Sau khi về nhà, Lữ Tân lập tức nhờ thợ sửa khóa đổi ổ khóa mới. Xong xuôi, gã hẹn vài người bạn đến hộp đêm uống rượu. Đêm đó gã và bạn bè đều “bội thu”, “cưa” được mấy em xinh tươi để cùng qua đêm. Sau khi rời khỏi hộp đêm, bọn họ lại kéo nhau vào quán karaoke làm tăng hai. Nào ngờ giữa chừng, cô nàng mà gã mới cưa cẩm được đột nhiên bảo có chuyện, đứng dậy bỏ về.
“Mẹ kiếp, mất hết cả hứng.” Lữ Tân làu bàu rủa vài câu rồi ngồi ở góc phòng nốc rượu không ngừng, cuối cùng thấy đã ngà ngà say, gã bèn cáo từ về trước. Về đến nhà, gã lảo đảo vào phòng ngủ, nằm vật ra giường, thò tay định kéo chăn đắp, bất ngờ phát hiện cái chăn đã được gấp lại gọn gàng.
Lữ Tân ngay lập tức bật khỏi giường, tỉnh luôn cả rượu, lo lắng quan sát xung quanh. Gã phát hiện không chỉ chăn màn được gấp gọn mà cả đống quần áo bẩn để ở góc phòng cũng biến mất. Gã liền mở tủ áo thì thấy chúng đã được giặt sạch sẽ và xếp gọn gàng, ngay ngắn bên trong. Gã như muốn phát điên, rõ ràng gã đã thay ổ khóa, tại sao vẫn có người vào nhà được? Hay gã đã nhầm, người mỗi ngày giúp gã chuẩn bị thức ăn sáng và gấp quần áo không phải cô gái kia, mà là một “con ma”? Con ma đó nhân lúc gã ra khỏi nhà thì xuất hiện, để rồi khi gã quay về, nó lại hóa thành một làn khói, nấp trong bóng tối lặng lẽ quan sát gã.
Càng nghĩ càng khiếp sợ, Lữ Tân thậm chí cảm thấy lúc này ngoài gã, dường như trong phòng còn có người khác nữa. Gã lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, ném toàn bộ bữa sáng và bữa tối để sẵn trên bàn bếp vào sọt rác. Sau khi quay lại phòng ngủ, gã quyết định bằng mọi giá phải lôi “con ma” ấy ra.
Hôm sau, Lữ Tân không đi làm. Sau khi thức dậy, gã xuống lầu ăn sáng rồi giả bộ đi làm, gã ra ngoài đảo một vòng, xong lại len lén chạy về nhà. Để “con ma” đó không phát hiện ra, gã nấp vào trong tủ áo.