My Amazing Boyfriend

chương 1-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xui xẻo là một kiểu vận may vĩnh viễn sẽ không biến mất

Ngoại ô phía Bắc thành phố xảy ra tai nạn nghiêm trọng khiến hai người chết và một người bị thương, sự việc đã qua hơn một tháng, thế nhưng cơn sốt thảo luận trên web vẫn không giảm. Vì vụ tai nạn này liên quan đến diễn viên tuyến hai [] - Điền Tịnh Thực. Các trạch nam fan hâm mộ đăng lên lời chúc - hy vọng - mong ước cho nữ thần đã hơn một trăm nghìn tin, thời sự và báo chí ngày nào cũng truy lùng tin tức của cô, lẵng hoa và giỏ hoa quả gửi đến bệnh viện Thánh Maria chất đầy phòng bệnh đặc biệt lẫn hành lang.

[] Diễn viên tuyến hai: những diễn viên thường diễn vai phụ.

Bởi vì con đường xảy ra tai nạn mới được lưu thông nên chưa lắp camera giao thông, không ai biết vụ tai nạn xảy ra thế nào, chỉ từ những tấm ảnh chụp hiện trường được người dùng Internet công bố mà xem, chiếc xe tải lật nghiêng bốc cháy, một lái xe và một người áp tải chết cháy, còn chiếc xe second - hand của Điền Tịnh Thực bị nghiền nát thành sắt vụn, cô có thể tránh được một kiếp đúng là kỳ tích.

Kết quả giám định của cảnh sát là người lái xe tải đã ngủ gật khi lái, do đó chịu toàn bộ trách nhiệm về sự việc.

"Y tá trưởng, tôi cảm thấy tôi vẫn không thể xuất viện, tôi có bệnh đau dạ dày, đau xương cổ, thoát vị đĩa đệm, giãn tĩnh mạch..."

Y tá trưởng cười điềm đạm, để xấp giấy kiểm tra xuống: "Toàn bộ báo cáo kiểm tra thân thể của cô đều trong đây, cơ thể tốt đến mức làm người khác ghen tỵ đấy, ngay cả xương cũng tốt như sắp bling (lóe sáng)! Bling! Như phát sáng vậy đó."

"Sao cô có thể mắng chửi người khác như thế! Một nữ diễn viên chăm chỉ cần cù không ngừng như tôi nhất định có bệnh, không có bệnh đó mới là có vấn đề. Ông nội tôi mở phòng khám tại nhà có nói, tiết kiệm thức ăn giảm béo sẽ khiến dạ dày tôi co lại thành viên kẹo cao su lớn, vì thiếu chất béo nên cơ thể khô quắt như bà già!" Con ngươi Điền Tịnh Thực liếc lên xấp giấy kiểm tra có thông số sức khỏe rất tốt, bực bội đến mức sắp hôn mê, "Cứ vậy đi, các vị làm phẫu thuật laser mắt cho tôi, tôi bị cận hơn năm trăm độ với mắt bị lòa."

"Điền tiểu thư." Y tá trưởng càng điềm đạm cắt ngang cô, "Một tuần trước cô đã làm kiểm tra thị lực, kết quả kiểm tra là ., xin cô đừng cố tình gây sự nữa có được không?"

Điền Tịnh Thực giận dữ: "Lang băm! Tôi muốn khiếu nại Khoa Mắt của các người, vì hồi Trung học tôi hay cầm đèn pin chùm chăn đọc truyện tranh nên mắt đã sớm hỏng rồi, có ai mà bị đụng xe đến mức thị lực cũng có thể tốt lên không hả?!"

"Mời cô làm thủ tục xuất viện vào sáng thứ Tư."

"Tôi sẽ không xuất viện! Tuyệt đối không! Tôi có bệnh! Tôi nhất định có bệnh!"

Ngày nào cũng giằng co như thế với y tá thì thể lực cũng thuộc hạng nhất, đến tối Điền Tịnh Thực đi ngủ thật sớm.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Bất thình lình tiếng tim đập kỳ lạ vang lên, giống như rất gần, lại giống như rất xa.

Điền Tịnh Thực mơ mơ màng màng mở mắt ra, vô thức tìm nơi phát ra âm thanh, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nhờ vào tia sáng yếu ớt trông thấy một người đàn ông với thân hình cao lớn đứng trước giường, lặng lẽ không chút tiếng động giống như ma quỷ. Điền Tịnh Thực tức khắc tỉnh ngủ, sợ đến nỗi lớn tiếng hét ầm lên.

Đèn phòng bật sáng, y tá trực và y tá trưởng hoảng hốt chạy vào, có cánh cửa sổ quên đóng lại, gió ban đêm lại hơi lớn, thổi vào khiến rèm cửa không ngừng lay động.

"Điền tiểu thư, Điền tiểu thư, cô bình tĩnh lại, cô mơ thấy ác mộng sao?"

"Có người, có một người đàn ông đứng trước giường của tôi!" Điền Tịnh Thực ôm chăn, chưa tỉnh hồn chỉ mép giường, "Chính chỗ đó! Tôi tận mắt nhìn thấy!"

Để phòng ngừa có trạch nam hâm mộ và phóng viên lén xông vào, y tá đứng ở bàn lễ tân vô cùng chú ý nhân viên ra vào. Từ lúc Điền Tịnh Thực thét chói tai cho đến khi cô ấy chạy vào không đến nửa phút.

Sau khi y tá trực kiểm tra trong ngoài một lần, cũng không phát hiện ra gì.

Xem ra đây là trò mới mà Điền tiểu thư nghĩ ra, y tá trưởng nheo mắt lại, mỉm cười ấm áp với cô: "Điền tiểu thư..."

Chưa kịp nói đã bị Điền Tịnh Thực cắt ngang, cô "xuỵt" một tiếng, giơ ngón trỏ đặt lên môi: "Cô có nghe thấy không, tiếng tim đập thật mạnh mẽ... Thình thịch - thình thịch..."

Thấy con ngươi cô xoay tròn, dáng vẻ khẩn trương như lâm đại địch, y tá trực không nhịn được cười, thấy y tá trưởng trợn mắt, lập tức ho khan che dấu.

"Các cô không nghe thấy ư?"

Tiếng tim đập lớn như thế mà họ không nghe thấy? Điền Tịnh Thực khó mà tin nổi.

Y tá trưởng mỉm cười gật đầu: "Nghe được rồi, Điền tiểu thư, là ảo giác của cô thôi, thứ Tư cô nhất định phải chú ý làm thủ tục xuất viện đấy, chúc cô ngủ ngon."

Điền Tịnh Thực sửng sốt, luống cuống tay chân giải thích: "Này, các người tưởng tôi đùa sao? Oan uổng chết mất, hồi Tiểu học phẩm đức tư tưởng của tôi xếp top cả năm học đấy!"

Nhưng y tá trưởng hoàn toàn chẳng tin, chỉ cười bảo cô ngủ ngon, trước khi ra ngoài còn không quên tắt đèn giúp cô.

Tại sao lại như vậy chứ? Vì sao họ không nghe được tiếng tim đập? Điền Tịnh Thực rất hoang mang, ngủ cũng không ngủ được. Đơn giản ngồi thừ người trên giường ngắm trăng.

Chẳng lẽ đúng là ảo giác?

Trên tầng thượng khu nội trú đối diện, Tiết Linh Kiều đứng từ đó nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Điền Tịnh Thực, khóe miệng thoáng qua nụ cười không dễ phát hiện.

Nằm trong viện bảo tàng một trăm năm, chỉ một trăm năm thôi, thế giới này đã biến anh thành một người xa lạ hoàn toàn. Đèn tín hiệu và những đoàn xe chen chúc nhau, nhà cao tầng và những bức tường kính phản xạ ánh sáng, người người cầm trong tay thiết bị điện tử và không nơi nào không có camera giao thông, cái nào cũng xa lạ và thần bí.

Sự thay đổi trong một trăm năm này vượt xa bốn trăm năm trước, nếu muốn sống yên ổn, anh nhất định phải mau chóng thích ứng. Huống hồ, anh còn phải tìm kẻ thù của anh, người đã hút cạn máu anh.

Cho nên trong một tháng sống lại lần nữa, Tiết Linh Kiều luôn đắm mình trong thư viện. Điều duy nhất khiến anh thấy khốn đốn chính là luôn có nữ sinh cầm điện thoại chụp hình anh, nữ sinh thời đại này cũng thay đổi rất lớn so với một trăm năm trước.

Mấy ngày trước Tiết Linh Kiều đọc được tin tức bán đấu giá trên một tờ báo cũ, vật phẩm được mang ra đấu giá là miếng Phượng Hoàng Ngọc Bích mẹ để lại cho anh. Đó là vật quan trọng của anh, không biết một trăm năm nay làm sao lại qua tay nhiều người rồi đến công ty bán đấu giá.

"Không sai, miếng Phượng Hoàng Ngọc Bích được công ty chúng tôi bán đấu giá mấy năm trước, nó do tổ tiên của người ủy thác truyền xuống, được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, phẩm chất và chạm trổ đều là cực phẩm, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu, có điều, thật ngại quá, Tiết tiên sinh, chúng tôi là công ty bán đấu giá chính quy, đã ký hiệp nghị giữ bí mật với người ủy thác và người mua, không thể tiết lộ tin tức về bọn họ." Giám đốc Cao công ty bán đấu giá dò xét Tiết Linh Kiều, nở nụ cười hình thức.

"Tôi không cần tin tức của bọn họ, tôi chỉ muốn mua lại."

"Vật phẩm này có giá cuối cùng là một trăm hai mươi triệu, không chỉ giá trên trời mà người sưu tầm kia cũng không nhất định bằng lòng bỏ thứ yêu thích. Tôi biết một vài người sưu tầm trong tay có Phỉ Thúy đời Thanh rất tốt, giá không cao như thế, nhưng giá trị gia tăng sẽ rất lớn..."

"Chỉ có một miếng đó, những cái khác đều không được." Tiết Linh Kiều cắt đứt lời chào hàng của ông ta.

Giám đốc Cao sửng sốt, do dự một chút: "Mạo muội hỏi một câu, tại sao Tiết tiên sinh nhất định phải có vật này?"

"Bởi vì... nó là vật gia truyền của tôi."

Giám đốc Cao bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói: "Được rồi, anh hãy để lại phương thức liên lạc, tôi sẽ mau chóng liên lạc với người sưu tầm kia giúp anh."

Khi Tiết Linh Kiều ra khỏi công ty bán đấu giá, bên ngoài trời đã mưa to. Trong tiếng mưa rơi lộp bộp anh nghe được tiếng tim đập xa xôi. Tiết Linh Kiều không biết lần này sống lại là phúc hay là họa, anh không quan tâm, nhưng Điền tiểu thư xui xẻo cứu sống anh lại đúng là một nhân tố nguy hiểm không xác định.

Anh tới bệnh viện, ban nãy đứng trước giường Điền Tịnh Thực cũng không phải muốn hù dọa cô, mà chỉ muốn xác nhận một chuyện. Nhưng không ngờ gây ra động tĩnh lớn thế, còn Điền tiểu thư hiển nhiên bởi vậy mất ngủ.

Điền Tịnh Thực mất ngủ vì ban ngày giả vờ trước mặt y tá trưởng là ăn uống không tốt, canh do mẹ mang đến cũng không uống được mấy, nhanh chóng nhận được sự kháng nghị từ dạ dày. Càng nghĩ càng đói, cộng thêm sắp bị bắt xuất viện nên tâm trạng sầu não, Điền Tịnh Thực rất cần đến bánh ngọt để chữa trị tâm hồn, mà bánh ngọt này nhất định phải là bánh phô mai Momo của nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố.

Trong sảnh bệnh viện là vô số trạch nam fan hâm mộ, không thể xông ra được, Điền Tịnh Thực quyết định leo tường từ cửa sau.

"Bánh phô mai Momo, chị tới đây!" Điền Tịnh Thực hoạt động gân cốt, làm tư thế xuất phát, lao đến bức tường. Ngay sau đó vang lên tiếng thét "A", Điền Tịnh Thực "biến mất" khỏi bãi cỏ.

Trước khi chạm đến bức tường, cô đã bị cống thoát nước "nuốt chửng".

"Ai mà thất đức thế không biết, lại đi trộm cái nắp cống!" Điền Tịnh Thực đứng trong cống thoát nước, tức khắc nổi giận, nhảy mấy lần đều không với tới mép bám được, gấp đến độ đi vòng tròn. "Được lắm, vì một tên trộm rơi xuống cống thoát nước... Tỉnh táo nào... Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, nghĩ lại xem trước đây rơi xuống cống thoát nước đi ra ngoài thế nào..."

Tiết Linh Kiều nhún nhảy như con thoi trên tầng thượng bệnh viện, đang định bỏ đi, bỗng nhiên cảm nhận được nhịp tim đập nhanh mạnh. Cảm giác của anh rơi vào miệng cống thoát nước.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Điền Tịnh Thực đột nhiên lại nghe được tiếng tim đập, huyễn thính càng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ cô không quan tâm được nhiều như thế, gân giọng lên cầu cứu: "Người đâu, cứu tôi với, rốt cuộc có ai không?"

"Không có." Tiết Linh Kiều anh tuấn ngồi xổm trước miệng cống, trả lời.

"Không có thì anh là quỷ à?" Điền Tịnh Thực bắn trả theo phản xạ, lập tức ý thức được mình có việc cầu người, vội vàng giả bộ đáng yêu cầu cứu: "Anh là chú bác sĩ hay là anh bảo vệ vậy?"

"Đều không phải."

"Vậy anh nhất định cũng là bệnh nhân rồi! Mau cứu tôi lên đi."

"Không phải."

Điền Tịnh Thực còn chút nhẫn nại cũng bị hao mòn, không nhịn được nói: "Dưới này rất thối, anh có thể mau cứu tôi được không?"

"Vì sao?"

Điền Tịnh Thực không còn gì để nói, tức giận giơ nắm đấm về phía miệng cống, thấy người bên ngoài không có phản ứng, chỉ có thể thở dài xả bực. Đè nén lửa giận, cô bắt đầu thuyết phục: "Cho dù anh ăn no tản bộ đi ngang qua cũng được, con người khi ra bên ngoài, thấy chuyện bất bình phải hét lên, nếu anh không muốn kéo tôi lên, vậy anh đi gọi y tá giúp tôi đi... Này, anh có đang nghe không đấy... Anh cứu tôi lên sẽ biết tôi là ai, mức độ nổi tiếng của tôi cũng không tệ lắm... Anh sẽ muốn tôi ký tên... Được rồi, trả thù lao cũng được... Này, anh còn ở đó chứ... Ông anh à, anh muốn thế nào mới bằng lòng cứu tôi..."

Tiết Linh Kiều nghe xong mấy lời nói nhảm của cô, đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Cô trả lời tôi mấy vấn đề."

Cuối cùng cũng có phản ứng, Điền Tịnh Thực lập tức phụ hoạ: "Mời ông anh nói!"

"Cô tin trên thế giới này có người không già không chết chứ?"

Điền Tịnh Thực bị câu hỏi này dọa sợ, nghĩ thầm nhất định là gặp phải bệnh nhân Khoa Tâm Thần rồi. Có điều, để cầu cứu cô chỉ có thể nói theo lời anh ta: "Tin, tôi tin, anh nói gì tôi cũng tin không điều kiện."

"Cô có muốn không già không chết không?" Tiết Linh Kiều lại đưa ra một câu hỏi mới.

Điền Tịnh Thực kinh ngạc há miệng, không biết trả lời như thế nào. Xem ra thật sự gặp phải bệnh nhân tâm thần rồi, còn mắc bệnh không nhẹ, nghĩ gì mà không già không chết chứ.

"Anh có thịt Đường Tăng không?" Điền Tịnh Thực hỏi ngược lại xong mới lập tức hối hận, người tâm thần bình thường không thích nói giỡn. "Này, ông anh, anh đừng đi, để tôi nghĩ thật kỹ, nghiêm túc suy nghĩ."

Tiết Linh Kiều cũng không có gấp, im lặng chờ đợi trong bóng đêm.

Điền Tịnh Thực nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thu lại giọng điệu giả vờ đáng yêu, nghiêm túc nói: "Không già không chết? Tôi không muốn cái gì mà không già không chết, nhìn người nhà bạn bè từng người chết trước mặt, dù có được gì cũng đều mất đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô đơn trên thế giới này, bị người ta coi là quái vật, trốn đông trốn tây, so với chết còn thảm hơn gấp trăm lần."

Tiết Linh Kiều nghĩ đến việc mình trải qua, nào chỉ trốn đông trốn tây, còn thảm hơn nhiều so với chuyện đó.

"Ông anh, anh muốn được không già không chết ư?" Điền Tịnh Thực thấy người bên trên không nói lời nào, hỏi ngược lại.

"Nhắm mắt lại." Tiết Linh Kiều dùng giọng ra lệnh.

"Cái gì?" Điền Tịnh Thực rất buồn bực.

"Nhắm mắt lại đếm tới năm."

Điền Tịnh Thực mang vẻ mặt cảnh giác và nghi ngờ, nhưng lại không muốn làm mích lòng người bên trên, chỉ có thể nhắm hai mắt bắt đầu đếm.

"Một, hai, ba, bốn, năm..."

Sau khi đếm tới năm Điền Tịnh Thực mở mắt, phát hiện mình đã không còn ở dưới cống thoát nước nữa, khó tin nhìn xung quanh, yên tĩnh trống không, không có ai cả.

Điền Tịnh Thực hoảng sợ ôm đầu... Chuyện gì vừa xả ra... Chẳng lẽ lại là ảo giác? Cô có nên đi kiểm tra rồi đổi sang nằm ở bệnh viện khác một thời gian không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio