Cẩn thận phí chia tay phí chân dài chạy đến nhà
Tiết Linh Kiều dạo một vòng ngoài biệt thự, cộng thêm gác xép thì có cả thảy ba tầng, bốn phòng ngủ, một phòng đọc sách, một phòng trà, mang phong cách vùng quê nước Mỹ. Sống trong căn nhà thế này, nếu không phải anh đã xem trước hóa đơn trong hòm thư của cô, anh còn nghĩ rằng diễn viên thời nay có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Tiết Linh Kiều quen thuộc ngôi nhà mới, chợt nghe nhịp tim Điền Tịnh Thực đập một trăm hai lần mỗi phút.
Nhưng cô vẫn chỉ nằm đó.
Anh rót một cốc nước, đặt bên cạnh, "Không cần giả vờ ngủ nữa đâu."
Điền Tịnh Thực vẫn bất động, coi như ngủ chết luôn rồi.
Tiết Linh Kiều móc tai, trầm lắng nói: "Nếu cô muốn ngủ mãi thì tôi cũng có thể giúp cô."
Cô lập tức mở mắt bật dậy, trấn tĩnh nhìn anh một lúc, hỏi: "Rốt cuộc anh là thứ gì hả!"
"Cô cứ coi như tôi ăn trái ác quỷ đi."
"Vậy tới khi nào anh thành Vua Hải tặc rồi hãy tới tìm tôi!"
Tiết Linh Kiều không muốn nhiều lời với cô, nói thẳng: "Ở đây trừ cô ra, tôi không biết ai cả. Tôi chỉ cần một chỗ ở, tìm một người, sẽ không lâu đâu. Để báo đáp lại, trong thời gian ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn."
An toàn? Yêu quái tìm tới tận cửa, còn có chuyện gì không an toàn hơn? Điền Tịnh Thực có cảm giác mình nghe được câu chuyện hài xuyên quốc gia.
Tiết Linh Kiều hơi nghiêng đầu, chân mày nhíu lại không dễ thấy: "Cô có vẻ rất xui xẻo. Tôi cũng không muốn cô bị xe đụng chết, rơi xuống cống chết một cách khó hiểu. Nhờ hấp thu máu của cô tôi mới sống lại, sau này cô gặp chuyện thì tôi sẽ rất phiền phức."
Ưu điểm lớn nhất của Điền Tịnh Thực chính là xui xẻo quá đáng, chuyện lộn xộn nào cũng từng trải qua, những sự việc cổ quái đột ngột xảy ra cũng thành thói quen. Cô cầm cốc nước bên cạnh uống hết một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại, đôi mắt to xinh đẹp lặng lẽ quan sát anh.
Sinh vật trước mặt là giống loài không thể dùng khoa học để giải thích, nhưng sau khi xác định được anh không có ý đồ làm tổn thương mình, Điền Tịnh Thực cũng không sợ nhiều.
Con voi chưa bao giờ sợ con kiến nhỏ bé giết mình.
Con báo no rồi cũng không đuổi theo hươu sao.
Giữa người hùng mạnh và kẻ yếu, trừ ăn và được ăn còn có thể lợi dụng lẫn nhau.
Nét mặt mang vẻ quý phái đẹp lạnh lùng khiến Tiết Linh Kiều bất ngờ, còn tưởng chuyến này đi mất công, cô sẽ sợ hãi đến mức ngất đi lần nữa.
"Được, có thể ở đây, giang hồ cứu trợ, không thành vấn đề." Điền tiểu thư dịu dàng, nói năng cảm thông thấu hiểu, "Có mấy vấn đề, chúng ta cần thẳng thắn nói với nhau, đi sâu tìm hiểu nội tâm chân thực của đối phương, thói quen sinh hoạt và tình hình gia cảnh..."
"Nói tiếng người."
"Anh là giống loài gì, ăn gì, đến từ đâu?"
Tiết Linh Kiều nhìn vào mắt cô, cặp mí xinh đẹp thu lại, lộ ra thần sắc mệt mỏi, người gặp liền thương xót: "Bốn trăm năm trước tôi vẫn là người bình thường, sau đó xảy ra một vài chuyện kỳ lạ, tôi trở nên không già không chết..."
Điền Tịnh Thực liếc mắt nhìn anh, trên mặt viết năm chữ to: Anh bạn, đừng có chém!
"Tôi cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong mấy trăm năm liền, mãi đến mấy ngày trước tôi đọc được một phần tài liệu trong bộ sách khoa học sinh vật hiện đại về Telomere [] và Enzim Telomere, có lẽ bí mật về sự trường sinh của tôi nằm ở đó." Tiết Linh Kiều khinh bỉ nhìn thoáng qua Điền Tịnh Thực, "Tất nhiên, sự già yếu ở con người là nghiên cứu phức tạp nhất, rất khó giải thích với cô. Dùng giải thích đơn giản phù hợp với dung lượng hiểu biết của bộ não cô thì, tình huống của tôi có thể là do đột biến loại gien nào đó."
[] Telomere là những trình tự lặp lại của DNA ở các đầu mút của nhiễm sắc thể. Mặc dù cũng được cấu thành từ các đơn phân nucleotide, nhưng telomere không mã hóa cho protein.
Điền Tịnh Thực không chú ý đến lời trào phúng của Tiết Linh Kiều, cô bỗng cảm thấy, giọng nói này có chút quen thuộc.
- Cô có tin trên thế giới này có người không già không chết không? -
Cô bừng tỉnh chỉ vào Tiết Linh Kiều, thất thanh hét rầm lên: "A a a, cái tên tâm thần cứu tôi ra từ cống thoát nước có phải cũng là anh đúng không?"
Tiết Linh Kiều thờ ơ nhìn về phía cô, Điền Tịnh Thực vội vàng dùng tay che miệng lại.
Cứu mạng! Cô đã gọi ra thứ quỷ gì thế này?
Điền Tịnh Thực nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình, lùi về sau né tránh, yếu ớt nói: "Vậy... anh ăn gì?"
Tiết Linh Kiều bất thình lình đến gần từng bước, đôi mắt đen sáng nhìn cô cười thâm trầm: "Chất lỏng... trong những đồ uống bình thường của con người." Thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn mình, Tiết Linh Kiều buồn cười đi vòng qua cô, lấy ra một món trong tủ lạnh, "Ví dụ như, sữa tươi."
"Anh... anh chắc chứ?"
Tiết Linh Kiều hơi lộ vẻ thất vọng: "Con người bây giờ ngay cả tin tưởng cơ bản nhất cũng không có sao?"
Hai mắt Điền Tịnh Thực lập tức mở to, như lang như hổ nhìn chằm chằm anh, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, tia sáng dập dờn trong mắt: "Anh vừa mới nói máu tôi giúp anh sống lại lần nữa, cho nên anh phải gọi tôi là mẹ?"
"Cô hiến máu chưa thế, vậy cũng phải từng thấy người ta hiến máu rồi chứ? Tri thức và thường thức của cô có không vậy hả?"
"..." Điền Tịnh Thực nhất thời cứng họng, nhưng vì nguy cơ đã được giải trừ, lòng hiếu kỳ lại chạy ra, "Anh vừa mới nói sau này sẽ xảy ra một vài chuyện kỳ lạ là thế nào?"
Anh nhíu mày suy nghĩ, đang chuẩn bị nói thì Điền Tịnh Thực lại bịt tai đi ra ngoài: "Thôi thôi, đừng nói, đừng nói nữa, tôi hiểu, biết càng ít thì càng an toàn." Cô bước nhanh tới phía trước phòng khách, đẩy cửa, vẫy tay với Tiết Linh Kiều, "Anh ở phòng này, bình thường nếu không có lệnh của tôi, anh không được vào phòng tôi."
"Được, cho tôi một cái laptop, tốt nhất là của Apple."
Một cái laptop Apple anh biết bao nhiêu tiền không? Không phải lo liệu việc nhà không biết củi gạo quý, Điền Tịnh Thực kìm nén kích động muốn xông tới làm thịt người, nghiến răng mỉm cười: "Được, không thành vấn đề. Anh ở trong viện bảo tàng lâu như thế, mới tỉnh lại có một tháng mà từ đâu đã học được cách sử dụng laptop thế?"
"Một tháng đã đủ cho tôi học được kỹ năng sinh tồn trong xã hội hiện đại, tìm hiểu tin tức về sự phát triển trong một trăm năm từ các tờ báo cũ, nói không chừng còn học được nhiều hơn so với hai mươi tám năm của cô."
Điền Tịnh Thực giở giọng quái gở cười nhạo: "Vâng, vâng, vâng. Anh là yêu quái không già mà, tất nhiên tôi kém xa. Có điều, mẹ anh không dạy anh không nên tùy tiện tiết lộ tuổi của phụ nữ à?"
"Thứ nhất, tôi là người, chỉ là có chút đặc biệt; thứ hai, mẹ tôi đã chết mấy trăm năm trước rồi."
"Toàn lời quái dị dọa người. Đúng rồi, anh là xác khô mà Trung tâm nghiên cứu bỏ một số tiền lớn ra mượn về, mà rõ ràng là anh tự sống lại chạy đi, có hai tên ngốc còn tưởng anh bị trộm, chạy khắp nơi tìm anh..." Nghĩ đến bộ dạng sứt đầu mẻ tráncủa Diệp Sâm và Lý Yến Chi, Điền Tịnh Thực không nhịn được cười như điên.
Tiết Linh Kiều có lòng nhắc nhở cô: "Hai tên ngốc đó là bạn trai cũ thứ sáu và bạn trai cũ thứ bảy của cô."
"Đúng là đồ yêu quái hóng hớt, ngay cả cái này cũng biết. Nhưng mà, anh không nói tiếng nào đã bỏ đi như thế thật không lễ phép! Lần này Diệp cặn bã đúng là tổn thất thảm trọng rồi!"
"Còn không phải vì máu của cô khiến tôi sống lại. Cô cứ coi đây là... phí chia tay, đúng là từ này."
"Phí chia tay phí chân dài chạy tới nhà người khác của ai?"
"Của cô."
Điền Tịnh Thực nghẹn họng không nói ra lời.
Trước mặt Tiết Linh Kiều, dù là đấu văn hay đấu võ, cô đều không chiếm được tiện nghi.
"Tôi đi nghỉ, anh tự xử đi. Đúng rồi, tôi biết anh xuất quỷ nhập thần, thế nhưng không được giống như trước thình lình xuất hiện ở đầu giường của tôi, hoặc đột nhiên biến mất trước mắt tôi, tôi sợ bị anh hù chết lắm."
Điền Tịnh Thực rầu rĩ không vui lên lầu về phòng.