My Beloved

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Juliana đi dọc theo con suối cho đến khi nó uốn cong dưới những tảng đá lớn và biến mất. Nàng nâng váy lên, dò dẫm qua những tảng đá phủ đầy rêu một cách thận trọng. Tới đó nàng đứng đợi.

Nàng kiểm tra hai bàn tay dưới ánh mặt trời. Nàng sẽ luôn còn những vết sẹo, nhưng nàng đã có thể sử dụng lại bàn tay phải. Ngày nào đó, có lẽ sớm thôi, nàng sẽ lại cầm bút.

“Không khôn ngoan khi cứ biến mất mà không báo trước như thế đâu, Juliana.” Sebastian nói, nhăn nhó.

Nàng ngước lên, hồn nhiên. “Em biết anh sẽ đi tìm em mà.”

“Em có thể sẽ bị tấn công đấy?”

“Bởi những con thỏ và sóc ư?” nàng cười với chàng, nhưng chàng không bị dỗ ngọt cười đáp lại nàng. Thay vào đó, chàng đứng im lặng ở bờ bên kia của dòng suối. Một hiệp sĩ đầy uy quyền với khuôn mặt cứng như đá.

Giờ là lúc nên sợ chàng rồi đây.

Nàng không thể gợi lên cảm xúc đó, không khi mà nàng còn đang bị thừa thãi với một cảm giác khác mãnh liệt hơn nhiều. Tình yêu. Nó dường như tràn qua nàng, chỉ với sự xuất hiện của chàng.

Nàng đứng dậy, cúi xuống và túm lấy mép váy, kéo nó qua đầu.

Bất động, chàng không hề di chuyển. Xin anh, Sebastian, đừng cự tuyệt em. Nàng phải dốc hết can đảm để quyến rũ chàng đến với nàng theo cách này, và thậm chí còn cần nhiều dũng khí hơn để thực hiện việc mà nàng đã lên kế hoạch tiếp theo đây.

Không một đám mây ám vào sự tinh khiết nguyên sơ của bầu trời xanh. Không có một chuyển động nào trên mặt đất ngoài những chiếc lá phất phơ trên những ngọn cây, dòng suối chảy dưới chân họ.

Mỗi người vẫn giữ nguyên sự im lặng, Adam vận áo giáp và Eve tự thoát y.

Nàng cúi xuống và tháo giày, đứng trước chàng trong tình cảnh mà nàng chưa từng làm tước đây, không có gì che thân ngoài một chiếc váy ngắn mỏng dính. Không đúng, trước đây nàng đã từng ngồi khoả thân trong khi chàng quan sát. Một lần truớc đây nàng đã run rẩy dưới ánh mắt chàng.

“Em làm gì thế, Juliana?” Niềm đam mê trong cái nhìn của chàng tương xứng với sự âu yếm trong giọng chàng.

“Khoảnh khắc này đã được chờ đợi quá lâu rồi, Sebastian.”

“Phải không?” chàng không di chuyển đến chỗ nàng.

Nàng cởi nốt chiếc váy ngắn ra với một cử động mau lẹ, như thể tự thách thức chính nàng. Một thoáng sau nàng đã đứng hoàn toàn trần trụi trước chàng.

“Juliana.” Chàng bắt đầu, cái nhăn trên trán chàng sâu thêm.

“Không,” nàng xen ngang. Bàn tay nàng giơ lên như thể để ngăn những lời của chàng lại. “Đừng trừng phạt em, Sebastian. Đừng nói với em rằng em không biết rõ cảm xúc của mình, hay em không có sự lựa chọn. Anh mới là người không có quyền lựa chọn trong vấn đề này.”

Chàng đứng nhìn nàng chằm chằm, ngắm nhìn nàng trong ánh mặt trời tràn ngập trên nàng. Bất thình lình chàng nhảy qua những tảng đá đầy rêu, theo đúng lối của nàng, qua dòng suối. Hai bàn tay chàng đặt lên thắt lưng nàng và nàng lơ lửng phía trên chàng, tiếng cười của chàng vang vọng qua trảng cỏ tuyệt đẹp này. Nàng chống tay lên vai chàng, ngó xuống khuôn mặt đáng yêu của chàng.

“Vậy cô nàng Juliana nhút nhát của anh đã đi đâu mất rồi?” chàng hỏi, môi chàng cong lên thành một nụ cười, ngọn lửa trong mắt chàng biểu lộ những cảm xúc khác ngoài sự hài hước.

“Cô ta đã rời đi vĩnh viễn rồi,” nàng thành thật, kết hợp nụ cười của chàng với nàng. “Anh có thấy nhớ cô ta không?”

“Thật ra anh đã bao giờ trông thấy cô ấy đâu. Chỉ nghe kể về sự tồn tại của cô ấy từ em thôi. Người phụ nữ anh quen hỏi liệu anh có phải Thần chết không và tuyên bố với thế giới nàng là một người hủi để ở lại bên anh. Và giờ thì tự tay cởi bỏ trang phục và nói anh đã lỏng lẻo với nhiệm vụ làm chồng.”

“Ôi, Sebastian,” nàng thốt lên nhẹ nhàng, trái tim nàng chan chứa, “anh không biết rằng chính anh là người đã khiến em can đảm hay sao?”

Chàng nhìn nàng chăm chú, vẻ dữ dội trên khuôn mặt chàng là của một chiến binh. Sự dịu dàng nàng cảm nhận được bất ngờ rùng mình biến thành thứ gì đó khác. Cảm xúc này không dịu dàng hay mềm yếu—nó được khích động bởi hơi nóng chạy qua nàng và làm cháy xém chỗ nó chạm đến.

Chàng áp trán vào giữa hai bầu vú nàng. Nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp của hơi thở chàng phả lên da nàng, sự cọ xát của đôi má lởm chởm râu của chàng. Một cái hôn nhẹ lên chỗ dốc của vú nàng gợi nên một tiếng rên rỉ thoát ra từ giữa môi nàng. Chàng vẫn giữ nàng lơ lửng bên trên. Không làm được gì và bất lực không phải là điều nàng muốn.

Đôi môi chàng đùa giỡn với một núm vú căng mọng ngay trước khi chàng ngậm nó vào miệng và mút thật mạnh. Bầu vú nàng nhức nhối với một cảm giác chạy rần rật như một ngọn lửa xuyên suốt cơ thể nàng. Hai lòng bàn tay nàng ép lên đầu chàng; hơi thở dồn dập yếu ớt của nàng vừa háo hức vừa khuyến khích.

Chàng hạ nàng xuống từ từ, hai bầu vú để trần của nàng chà xát nhẹ nhàng qua mặt chàng, rồi lên ngực, trên chiếc áo giáp của chàng. Chàng mặc áo giáp còn nàng thì trần truồng. Sự đối lập thật đáng kinh ngạc. Nàng cảm thấy một luồng hơi nóng dâng trào lên quá nguyên sơ đến mức nó ganh đua cả với lửa.

Những ngón tay nàng dò dẫm trên áo trong của chàng, trượt qua những mối nối thủ công khéo léo của chiếc áo giáp xích. Nàng muốn cảm nhận chàng, sờ lên da thịt chàng. Bị ngăn trở, nàng phát hai tay lên ngực chàng. Nụ cười của chàng bùng nổ thành một tràng khúc khích.

Chàng lồng những ngón tay vào tóc nàng, bàn tay to rộng của chàng giữ đầu nàng bất động. nụ hôn của chàng là tất cả những gì chàng đã hứa hẹn và còn hơn thế nữa, khéo léo, đầy cám dỗ, và chiếm hữu. Lưỡi chàng đưa vào miệng nàng, lôi cuốn và cấm đoán. Chàng dẫn dắt nàng chào đón chàng, hôn sâu hơn cho đến khi nàng nhìn thấy những vì sao dưới mi mắt. Nàng nghĩ nàng đang khóc thút thít, nhưng hành động đó cũng có thể chỉ là một cảm xúc nữa trong vòng xoáy của khoảnh khắc này.

Chàng lùi lại, đủ lâu để kéo chiếc áo choàng qua đầu. Nàng phủ một trận mưa những nụ hôn lên vùng ngực vẫn mặc giáp của chàng, đứng kiễng chân lên để hôn vào cổ chàng, rướn cao hơn và kéo đầu chàng xuống một cách dữ dội khi chàng trì hoãn quá lâu.

Nàng như nuốt cả tiếng cười của chàng, biến nó thành một tiếng rên rỉ tắc nghẹn. Nàng cắn lên môi chàng, quyện lưỡi nàng với lưỡi chàng, thu vào luồng không khí mà chàng thở ra.

Chàng cởi bộ áo giáp, rồi đến xà cạp, ném những thứ trang phục nặng nề đó sang phía bên kia dòng suối. Những thứ còn sót lại trên người chàng cũng được cởi bỏ nhanh chóng, và chàng đứng trước nàng, trần trụi.

Cơ thể chàng hoàn hảo với những cơ bắp, làn da chàng mượt mà. Người đàn ông đang ở độ sung mãn nhất. Hai cánh tay chàng cuồn cuộn phát triển đặc biệt để cầm gươm, đùi chàng rắn chắc nhờ thường xuyên cưỡi ngựa. Cơ thể chàng đã được dùi mài như một công cụ chiến đấu, những vết sẹo của chàng chứng nhận cho kĩ năng của những địch thủ. Một vết sẹo mảnh chạy từ lưng kéo lên trên và kết thúc dưới cánh tay chàng. Một vết khác sượt từ đầu gối lên đùi trên.

Nàng đã lầm, chàng không hề giống với bức tượng mà những người dân làng đã tìm thấy. Có một phần trên người chàng lớn hơn rất, rất nhiều. Một hơi thở thoát ra khỏi nàng, một hơi thở sửng sốt. Bàn tay nàng nhấc lên và sờ vào chàng. Nàng giật mạnh tay lại khi nghe tiếng rên rỉ mềm ướt của chàng. Những ngón tay chàng cuộn quanh bàn tay nàng, đặt nó trở lại trên chỗ căng cứng của chàng. Màu đỏ nhuốm trên đôi gò má cao của chàng, và hơi thở của chàng gần như cũng gấp gáp như nàng. Nàng quan sát khuôn mặt chàng khi bàn tay nàng trượt trên chàng, ánh mắt họ chìm vào nhau và nóng chảy trong một ngọn lửa.

Và em với anh hoà làm một, mạch máu chúng ta đập cùng nhịp, hơi thở của chúng ta ăn khớp với nhau, đam mê dâng cao, tình yêu của chúng ta được sẻ chia qua cả tâm trí lẫn thể xác. Ai đã nói thế nhỉ? Hay đó là một ý nghĩ được tạo ra tức thời? nàng không thể nhớ, không thể biết được.

Chàng kéo nàng trượt dọc suốt chiều dài cơ thể chàng. Hai núm vú của nàng cạ lên vùng ngực phủ lông của chàng, xúc cảm quá sắc nét đến đau đớn. Hai bầu vú nàng dường như căng lên, nhức nhối vì muốn được đụng chạm. Nàng kéo đầu chàng xuống, dìu dắt đôi môi chàng đến với núm vú của nàng.

Chàng gia ơn ngay lập tức, bú mút nàng, hai má chàng hõm lại. Nàng ngửa đầu ra sau, hơi thở của nàng hổn hển đầy khao khát. Những ngón tay nàng túm lấy tóc chàng, giữ chàng ở nguyên chỗ đó.

Hai bàn tay chàng vòng qua và siết nàng lại gần hơn. Nữa, nàng muốn nữa. Như thể đã nghe thấu lời nàng, chàng khum lấy mông nàng và nhấc nàng lên người chàng, miệng chàng vẫn khoá chặt trên vú nàng.

Làn da chàng nóng rẫy, mỗi phần trên cơ thể chàng đều quá nóng bỏng đến nỗi nàng nghĩ chắc nàng có thể sẽ bị đốt cháy khi tiếp xúc với chàng. Nhưng đầu óc nàng giờ trống rỗng, không thể chú ý đến gì khác nữa. Những móng tay sắc nhọn của nàng bám chặt vào vai chàng vì thèm muốn. Nàng vẫn đứng trên đầu ngón chân, đẩy người sát hơn vào chàng, vật căng cứng của chàng ép vào khe hình chữ V giữa hai chân nàng.

Nàng không thể thở được nữa, bị tóm gọn trong một làn sương của sự đam mê, mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì nàng từng đọc hay từng mơ tới. Nàng sẵn sàng chết vì điều này, nàng biết thế, ngay khi nàng nhận ra rằng hơi thở của nàng mau đến mức đau đớn, máu nàng nhảy quá nhanh.

Chàng nhấc nàng lên và mang nàng tới chỗ rêu phủ dày nhất, đặt nàng nằm xuống trên mặt đất được mặt trời sưởi ấm. Ánh mắt nàng không hề rời khỏi chàng. Người chiến binh của nàng. Chàng được vẽ nên bởi mặt trời, dường như làm nó cũng phải lu mờ. Nàng rướn người lên để kéo chàng xuống với nàng bằng đôi tay tham lam.

Nàng đã được chuẩn bị cho sự tiếp xúc với chàng từ nhiều tuần trước, chàng đã nói những lời khiến máu nàng tăng nhịp. Chàng đã xâm chiếm tâm trí nàng với sự thèm khát, chuẩn bị nàng cho khoảnh khắc này. Nhưng không thứ gì, không lời nói nào, không cử chỉ nào, cảnh báo trước cho nàng về chuyện này, sự thèm khát cồn cào đến tuyệt vọng này đã trở thành mọi thứ mà nàng đang và sẽ luôn cảm nhận.

Những móng tay nàng ghim chặt làn da chàng. Nàng muốn hấp thu chàng, thu hết chàng về dưới móng tay nàng, nuốt vào hơi thở của chàng. Trở thành một với chàng, nếu cần thiết. Nàng điên cuồng với cảm giác này, trôi giạt trong nó. Bắp vai chàng, khuỷu tay chàng, cổ tay rắn chắc của chàng và đôi bàn tay mạnh mẽ, vòm ngực rộng, tất cả trở thành mục tiêu cho nàng ve vuốt. Nàng hôn như mưa lên người chàng, cắn vào cần cổ cứng cáp, vào vai chàng.

Sebastian như phát sốt. Chàng trượt răng dọc theo bên dưới hai bầu vú nàng, hai bàn tay chàng vuốt ve từ cổ tay lên vai nàng, từ mắt cá chân lên đến hông. Những nụ hôn của chàng trở nên điên dại nóng bỏng.

Chàng tách hai chân nàng ra và đẩy đầu gối vào giữa. Nàng ngước lên và bắt gặp ánh mắt của chàng. Vẻ mặt chàng sắt lại, đôi mắt xanh bùng cháy như những ngọn lửa.

Rồi nàng bị xâm chiếm bởi chàng, căng ra như chàng đã một lần cảnh báo, để làm quen với chàng. Nàng muốn hét lên. Nàng không thấy đủ. Vật nam tính của chàng đã đẩy vào trong nàng, nhưng vẫn chưa đủ sâu. Nàng muốn nữa.

Chàng hôn nàng, một nụ hôn dữ dội khiến nàng càng cháy bùng hơn nữa. Nàng như ở trong lửa, và chàng thì vẫn quá thận trọng.

Nàng rướn hông lên, bất thình lình tự giúp chàng đâm sâu hơn vào trong nàng. Nàng rên rỉ khi cảm thấy nó, sức ép đau nhói và một thứ gì đó hơn thế nữa. Nó chỉ khiến cho sự nhức nhối của nàng tăng thêm, chứ không làm dịu đi.

Chàng trượt hoàn toàn vào trong nàng, và nàng hét lên. Chỉ một thoáng thôi, sự đau đớn khiến nàng khó có thể chịu được. Chàng thì thầm những lời cố xoa dịu nàng, nhưng đó không phải điều nàng thực sự muốn. Chỉ có thứ gì đó vẫn chưa được khám phá. Điều gì đó đang đến gần và sắp đạt tới.

Chàng rún người xuống và kéo chân nàng mở rộng hơn, lún sâu hơn vào bên trong nàng. Nàng mím chặt môi lại để ngăn tiếng rên rỉ sắp bật ra. Chàng tiếp tục tách nàng ra, rướn tới để chà xát những ngón tay chàng lên điểm nói giữa hai đùi nàng, cho đến khi chàng chạm vào một chỗ quá nhạy cảm và căng phồng đến nỗi nàng gần như lại hét lên lần nữa. Không phải vì đau đớn, mà vì khoái cảm. Kết thúc việc này đi. Đó vừa là lời cầu xin vừa là nhu cầu bức bách. Nàng không thể sống thiếu nó và nàng không biết nàng có thể kìm nén thêm được nữa không. Chàng dùng những ngón tay để tách nàng đôi nàng, khám phá điểm đến cho những cái cuốt ve của chàng. Lần này khi chàng đưa vào trong nàng, nàng cũng cảm thấy chàng ở đó, mỗi sự mơn trớn khiến nàng phát điên.

Nhu cầu vô vọng làm nàng run lên bần bật. Mọi giác quan của nàng chỉ có thể cảm nhận được nhịp đập thình thịch dữ dội của trái tim nàng và cơ thể chàng nhấp nhô trên nàng. Chàng chiếm lấy và đòi hỏi, căng nàng ra, mở rộng nàng để cho chàng thâm nhập. Đó là một cử chỉ mang đầy tính chiếm hữu , đàn ông, đói khát và không ngừng nghỉ.

Nàng nhức nhối vì nó. Nhức nhối vì đau đớn và thèm muốn. Nàng đang nức nở, và những móng tay nàng cào lên người chàng. Hơi thở của nàng bật ra thành những tiếng hổn hển, nhưng sự dày vò vẫn cứ tiếp diễn, nỗi đau chôn sâu trong ngọn lửa của cơ thể nàng. Nàng cảm thấy như thể nàng đang bị xâm lược, bị vây hãm.

Hai bàn tay nàng siết chặt cánh tay Sebastian. Làn da chàng trơn trượt vì mồ hôi.

“Juliana.” Tên nàng được lặp đi lặp lại; nó trở thành một nhịp phách đánh dấu từng cú thúc của hông chàng.

Nàng cảm thấy cơ thể mình như bị xé ra làm hai. Cơn đau nhói lên và bùng cháy sâu trong điểm trung tâm của nàng. Nhưng còn một cảm giác khác nữa. Nó bắt đầu giữa hai chân nàng, nơi những sự mơn trớn của Sebastian khăng khăng đổ dồn dập lên da thịt nàng, biểu lộ sự hoan hỉ lan tới hông, bụng và đầu gối. Lan rộng ra nữa để bao quanh đôi vai, bàn chân, lòng bàn tay nàng. Đó là một ngôi sao rực cháy khổng lồ màu đỏ rực rỡ, trong đó nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc đổ ngục xuống. Nó là một phần của nàng, hoặc nàng chính là một phần của nó, và thứ duy nhất giữ nàng lại mặt đất là Sebastian.

Giọng chàng khàn đặc, những lời nói của chàng rất khó hiểu. Hai bàn tay nàng dập dờn trên vai chàng, có một âm thanh như tiếng thở dốc hay tiếng rên rỉ thoát ra từ môi nàng. Một tiếng khóc nữa, lần này là đòi hỏi.

Hông nàng cong lên, hai bàn chân nàng bấm xuống nền đất làm đòn bẩy. Đôi tay nàng quặp lấy cổ chàng, mọi ý nghĩ khác bị cuốn sạch chỉ còn sót lại sự kết hợp này, hành động này, sự ham muốn mãnh liệt này. Nàng tự nhấn người lên đón nhận chàng, mời gọi sự xâm chiếm của chàng, thúc giục nó. Và rồi chuyện đó đã xảy ra.

Cả thế gian biến thành màu trắng.

Cơ thể nàng run rẩy liên tục. Những cơn co thắt làm nàng vỡ vụn khi hông nàng rướn lên khỏi mặt đất. Nàng không còn trông thấy gì nữa, không nghe được gì nữa, chỉ có thể cảm nhận sự dâng trào của luồng khoái cảm dữ dội đến mức nó tạo ra một tiếng rên khàn khàn, trầm đục từ giữa đôi môi mím chặt của nàng. Cảm xúc vẫn tiếp diễn rất lâu đến nỗi nàng trở nên chỉ còn biết cảm nhận, rên rỉ vì khoái cảm như một con thú mê man chìm đắm trong cuộc giao hợp.

Nụ hôn của chàng vừa thôi thúc vừa xoa dịu nàng, kết nối nàng với chàng và để nàng bay bổng. Sau đó, ngay khi nàng nghĩ nàng không thể chịu đựng thêm nữa, Sebastian đâm vào nàng gấp rút một lần cuối, cơ thể chàng rung lên, một tiếng rên trầm khàn đục phát ra đồng hành với sự giải phóng của chàng.

“Anh làm em đau.”

Nàng nằm vắt trên người chàng, má nàng áp vào ngực chàng. Nàng nhấc đầu lên để nhìn chàng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhưng mắt nàng vẫn ghim chặt vào mắt chàng.

“Đâu có,” nàng nói, lắc đầu một cách yếu ớt.

“Em chắc chứ?”

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi nàng. “Vâng, Sebastian. Rất chắc chắn.” mặt nàng dường như càng đỏ hơn khi thấy chàng quan sát.

“Có lẽ việc sum họp của chúng ta bị hoãn lại cũng là một điều tốt,” chàng nói, lồng những ngón tay vào món tóc ở thái dương nàng. “Anh hẳn sẽ không thể từ chối sự quyến rũ của em nếu chúng ta biết rõ nhau từ trước đó.”

Nàng dụi đầu vào ngực chàng, úp trán vào cổ chàng. Hơi thở của nàng phả lên da thịt chàng. Môi chàng nhếch lên thành một nụ cười.

“Đừng có nói là em lại trở nên bẽn lẽn nữa rồi đấy nhé, cô vợ yêu quý của anh.”

Chàng thấy cực kì thú vị khi người phụ nữ đã gần như làm chàng chết ngất bởi sự cuồng nhiệt của nàng giờ lại lảng tránh trong im lặng.

“Những con thỏ và sóc không nghi ngờ gì nữa, hẳn đã bị làm cho chết khiếp bởi tiếng hét của em,” chàng lên tiếng, che dấu nụ cười với một nỗ lực tuyệt vời.

Nàng ngẩng đầu lên và nhăn nhó với chàng. Có một vẻ ngượng ngùng ghê gớm trong mắt nàng mà chàng hiếm khi trông thấy. Nụ cười của chàng lộ hẳn ra.

Nàng hé mắt nhìn chàng, rồi thong thả kéo một sợi lông trên ngực chàng.

Chàng chỉ đơn thuần xoa xoa chỗ đó rồi lại tiếp tục cười toe tóet với nàng. Nàng lắc đầu và đổ sụp xuống ngực chàng, nằm im lặng.

“Juliana,” chàng gọi nhỏ. Nàng cựa quậy và định ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay chàng đã đưa ra sau gáy nàng như thể để giữ nàng gắn chặt vào chàng.

“Juliana duy nhất của anh,” chàng nói. Chàng vòng tay quanh nàng, siết nàng thật chặt đến mức một tiếng gió xào xạc cũng không thể tách họ ra. Mặt trời tắm họ trong ánh nắng tràn ngập, vị chiến binh và người đàn bà của anh ta.

Nàng không nhúc nhích, chàng cũng không, chỉ nằm đó thưởng thức sự mãn nguyện với khoảnh khắc kì diệu này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio