My Devil! Don't Go

Chương 124: Thân phận bại lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Ông nghĩ ông có khả năng giết cô ấy?

– Mày nghĩ là không à? – ông ta nhếch mép – Mày đến đây mà không suy nghĩ, cũng không đề phòng! Tao biết mày sẽ không yên vị chịu cưới Izumo, nên tao đã sai người đến căn biệt thự mày đang ở. Yuki hiện đang là con tin trong tay tao! Mày nghĩ một con nhỏ vô dụng như nó bây giờ có thể chống lại tao?

Tôi giật mình, khuôn mặt hơi tái đi một chút. Không phải tôi lo lắng cho tôi, mà là lo cho Chito đang một mình ở đó.

Tuy phép thuật của Chito cũng không phải dạng vừa, nhưng nếu ông ta phái cả đội quân đến thì biết làm sao?!

– Ông thật ngây thơ… vẫn nghĩ mình có khả năng hại được người tôi muốn bảo vệ? – tôi dù rất hoang mang, nhưng vẫn giả vờ như đang rất bình tĩnh.

– Mày vẫn tự tin đến vậy? Để một lát nữa, tao đưa mày đến thăm nó lần cuối. – ông ta cười đểu, cuối xuống gắp cho Izumo một miếng thịt – Ăn đi con.

Tôi trừng mắt đá vào chân bàn một cái, khiến cái chân bàn gãy đôi, mà cái chân tôi cũng nhứt nhứt, may là tôi có mang giày. Thức ăn trên bàn đổ hết xuống đất, trước ánh mắt đáng sợ của ông ta và ánh mắt ngạc nhiên của hai người còn lại.

Tôi đứng phắt dậy, lườm một lượt ba người còn lại trên bàn.

– Kìa anh! – Izumo lo lắng cũng đứng lên cạnh tôi, tranh thủ dựa vào người tôi.

– Ông sẽ chết với tôi. – tôi nói giọng đều đều, ánh mắt không ngừng đâm thẳng vào ông ta…

Ờ. Xả stress xong, tôi đã bình tĩnh hơn ban nãy nhiều. Chito của tôi tuyệt đối không đơn giản… cô ấy chắc chắn không sao. Nhưng bây giờ, tốt nhất vẫn là tôi nên đánh nhanh rút nhanh, không nên chần chờ làm gì.

Tôi nhìn chằm chằm cha Ren. Ông ta chỉ cười nhạt nhìn tôi, vẻ mặt như là đang vô cùng thưởng thức khuôn mặt lo lắng của tôi vậy.

– Mau lên trả nó đây. Đừng khiến tôi phải giết ông. – tôi cười nhạt.

– Đừng kích động vậy, tao đi lấy trả nó cho mày. – ông ta cười khẩy – Nhưng trước tiên hãy thư phòng đợi tao.

Tôi nhìn ông ta đề phòng. Vào thư phòng của ông ta, chẳng phải là vào ngay hang ổ của địch sao, ông ta đã sắp xếp bẫy gì đó sẵn trong đó rồi thì làm sao tôi biết được để mà đề phòng chứ?

– Không cần, mau đi lấy, tôi ngồi đây chờ. – tôi lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy tĩnh lặng.

– Đừng chống đối khi mình ở thế bị động chứ? Chẳng lẽ mày sợ?

– Ông đừng hòng khiêu khích tôi. Vô ích thôi. – tôi liền thở dài nói.

– Được được, nhưng cũng đừng để người ngoài nhìn vào nói tao đối xử với con trai mình không tốt. Lâu lâu mày mới về nhà, vậy mà tao lại để mày lăn loc lóc ra à? – ông ta nói đều đều.

Càng nói tôi càng thấy nghi ngờ cái thư phòng gì đấy… tôi ngồi đây để ông ta đi lấy thì có ảnh hưởng gì, lại phải bỏ hơi ra gần như năn nỉ tôi đến ngồi chơi ở cái thư phòng đấy… chẳng đáng nghi còn gì.

Một con cáo già như ông ta không thể nào chỉ đơn giản bảo tôi về nhà ăn tối liền trả cho tôi thứ quan trọng như vậy. Không khéo ông ta còn nhây nhây cả lên.

Lúc đầu là tôi quá tin người, không hề nghĩ đến trường hợp này. Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì… dẫn đến tình huống này cũng bởi vì sự vô dụng của tôi. Từ đầu đừng quá mất đề phòng là được rồi.

Tôi thở hắt ra.

– Ông đừng khiến tôi phải nghi ngờ như vậy.

Ông ta cười nhạt, sau đó không nói gì bỏ đi trước.

– Con lên phòng khách ngồi đi vậy. – ‘mẹ’ của Ren nói rồi đi theo cha Ren, không quên quay lại ra lệnh mấy cô giúp việc – Mau dọn dẹp đống này rồi cút đi.

– Em đi với anh. – Izumo cười tít mắt, bám vào cánh tay tôi.

Tôi thở dài đẩy cô ta ra. Nhưng Izumo không những không buông còn siết chặt hơn, liên tục bám ngực mình vào tay tôi.

Ầy… tình huống này thật trớ trêu a.

Nếu cô ta biết tôi là con gái… hơn nữa lại là đứa con gái mà cô ta căm ghét nhất, thì Izumo sẽ phản ứng thế nào đây, chắc thú vị lắm. Lúc này tôi chỉ biết khóc không ra nước mắt.

Đến ngồi xuống ghế, Izumo cũng bám chặt vào tôi… hình như thiếu hơi đàn ông một ngày, đứa con gái lẳng lơ này sẽ chết?!

– Mau buông tôi ra. Tôi không muốn dùng vũ lực với cô. – tôi chau mày nói nhẹ nhàng, nhưng hàn khí tỏa ra không hề ít… đây cũng là một kiểu nói tôi học được từ Ren.

Dù bản thân không để lộ một chút nào vẻ thích thú, nhưng trong thâm tâm tôi thấy rất vui vì mình hiểu Ren đến vậy, đóng giả hắn cả tối, vậy mà một người luôn dè chừng, quan sát từng cử động một của Ren là ba hắn, hai người con gái thích hắn đến phát cuồng là Izumo và bà dì đầm đỏ ấy cũng không hề hay biết, hay thậm chí nghi ngờ. (đây là chị này nghĩ thế thôi =))

– Đó là điểm em thích ở anh Ren à, luôn luôn đối xử tử tế và dịu dàng với con gái. – cô ta nói.

Izumo đột ngột đẩy tôi nằm dài ra ghế sofa.

Tôi giật mình nên cũng chưa kịp phản ứng, kế tiếp, cô ta nằm dài luôn lên người tôi, vô cùng trơ trẽn cúi sát mặt mình xuống mặt tôi.

Cái ghế chật cứng khiến tôi thấy rất khó chịu, liền đưa tay đẩy Izumo, nhưng cô ta lại thản nhiên giữ được hai tay tôi, tiếp tục ép sát tôi.

Ầy… là tại thế giới này quá đáng sợ, hay vì bản thân tôi quá vô dụng, mang giới tính hay thân phận nào thì người bị hại, bị ép buộc, chịu thiệt thòi vẫn là tôi.

Khi tôi còn là Yuki thì ngày ngày bị Ren đè, bây giờ tôi đã trở thành một nam tử hán đầu đội nón chân đạp giày thì lại bị Izumo đè. Số phận có phải thật trớ trêu.

– Cô đang làm cái trò gì? – tôi thấp giọng lườm Izumo. Cô ta không những không sợ còn mặt dầy trả lời câu hỏi của tôi.

– Đang quyến rũ anh không thấy à?

Ờ thì quyến rũ anh ở đây là quyến rũ Ren, nhưng hiện tại là tôi… chứ đâu phải là Ren.

Thử hỏi nếu một ngày đẹp trời nào đó, cô ta biết Ren mà cô ta đã kì công sắp xếp để quyến rũ, lại là tôi… tôi rùng mình một cái, thật chẳng dám tưởng tượng.

Nhưng tôi chợt phát hiện ra, dù là ở tình huống này, thì điều đầu tiên tôi nghĩ… lại là nghĩ đến một ngày cô ta sẽ đánh ghen tôi. Tại sao tôi lại không hề ghen lấy chỉ một chút, dù người con gái trước mặt rõ ràng về cơ bản là đang quyến rũ bạn trai tôi?

Tất nhiên… chính là vì tôi hoàn toàn tin tưởng Ren, hắn ta dù có luôn cợt nhả và trêu chọc tôi đi nữa thì chỉ vì đó là sở thích biến thái của hắn mà thôi… tôi biết trái tim của hắn mãi thuộc về tôi!! Dù cho đến một ngày nào đó hắn thay lòng đổi dạ, thì tôi nhất định sẽ không để yên, chắc chắn sẽ đến moi tim hắn ra bỏ vào hộp kính để trong phòng mình để trái tim Ren đời đời kiếp kiếp bên cạnh tôi. (máu yande nổi lên hehe)

Izumo à… cô so với mối quan hệ giữa chúng tôi chính là con kiến giữa đại dương, dù có làm gì cũng không thể lay chuyển được đâu nhé.

– Mau đứng dậy. – tôi lạnh lùng ra lệnh cho Izumo, đừng nói cô ta mặt dầy đến nỗi không cảm thấy nhục nhã khi bị tôi khước từ?

– Em sẽ làm anh yêu em. – Izumo cười khẩy.

Tôi điếng người, hất cô ta lăn xuống sàn. Tôi từ từ ngồi dậy, bình thản chỉnh trang y phục, như thể từ nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra.

– Anh… sao lại?

– Đừng khiến tôi phải khinh cô Izumo. – tôi nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt quét một đường lạnh lẽo về phía cô ta.

Izumo không ngốc đến mức không ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc từ câu nói trên, ngay lập tức cả người cô ta run lên, khuôn mặt cũng khó coi hết mức.

– Nhưng em yêu anh! – cô ta hét lên.

– Dù cho cô có yêu tôi, thì tôi cũng không bao giờ yêu cô được. – tôi thở dài nói.

– Có phải vì Yuki không? – cô ta có vẻ đã mất bình tĩnh đứng phắt dậy nhìn thẳng vào tôi.

– … – tôi không biết nên trả lời thế nào đối với những câu hỏi có liên quan đến mình, chỉ biết đưa đôi mắt tĩnh lặng lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy phẫn nộ kia… người con gái trước mặt tôi có lẽ vốn không hề xấu xa ích kỉ, nhưng vì tình yêu đã trở nên mù quáng.

Khi dính vào tình yêu, từ một người trưởng thành chững chạc đến những đứa trẻ trâu vẫn còn rất thích thử thách đều trở nên thật hồ đồ, suy nghĩ cũng trở nên không thực tế và ấu trĩ, luôn ương bướng cứng đầu thích làm mọi điều mình muốn, cũng vô cùng ích kỉ chỉ muốn chiếm người ta làm của riêng.

– Em không cần anh phải yêu em! Chỉ cần ở cạnh em như trước kia thôi!

– Tôi…

– Chỉ cần như trước khi Yuki xuất hiện là được rồi. – cô ta khẩn khoản van nài.

– Thành thật xin lỗi, nhưng tôi không thể. – tôi chỉ biết cúi đầu tạ lỗi.

Izumo tái mặt đi một chút, cô ta không nói gì, sau đó bình tĩnh ngồi xuống ghế cạnh tôi thật im lặng. Tôi hơi liếc sang nhìn Izumo, cô ta chẳng có vẻ gì đau khổ, chỉ đưa ra khuôn mặt vô cảm. Lần đầu tiên từ khi tôi bước chân vào căn nhà này với thân phận của Ren mà cô ta không đeo bám vào tôi.

Tình địch của tôi đã từ bỏ, vậy mà tôi lại tốt bụng cảm thấy lo lắn và xót xa cho cô ta. Nhưng không sao, giải quyết xong.

– Ren. – một giọng nữ khác lại cất lên. Cái giọng này cũng một thời làm tôi chết ngất!

Ren à… tại sao những người phụ nữ dính vào anh ngoài em và Chito ra thì đều rất kinh khủng, phải nói là đáng sợ đến mức khủng bố người khác, chính là khiến tinh thần người ta kiệt quệ hoàn toàn, không thể ngẩng đầu lên được!

Tôi thở dài một hơi. Lại gì nữa đây?

Mẹ Ren từ trên lầu chạy xuống… nhìn khuôn mặt bà ta lúc này, thật sự khiến cái cảm giác bất an len lỏi khắp cơ thể tôi.

Khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt mơ hồ, hàng chân mày nhíu lại, bà ta bước đi một cách quờ quạng với nhịp thở gấp gáp cứ như đã ngộp nước vài năm.

Cái biểu hiện khát tình này là gì nữa??

– Ren…

Cô ta rên rỉ tên của bạn trai tôi… ầy… bảo xem giờ phút này đây tôi phải phản ứng làm sao cho được đây?

– Chết tiệt!! Ông ta… mau cứu tôi. – bà ta bám vào tôi khẩn khoản. Dù tôi có không ưa mụ này thật, nhưng gặp người đang hoạn nạn mà không đưa tay ra cứu thì không phải là Yuki.

– Có chuyện gì? – tôi đỡ bà ta ngồi xuống ghế. Izumo chỉ nhếch môi một cái khinh bỉ.

– Đây là biểu hiện khi sử dụng thuốc kích dục. – Izumo phán một câu làm tôi chết đứng. Tôi nhíu mày nhìn sang cô ta.

– Thuốc kích dục? – tôi chờ một câu khẳng định.

– Hơn nữa, còn là số lượng lớn. – cô ta tỏ vẻ hiểu biết, sau đó ngồi xuống ghế cạnh tôi nhìn bà chị đang ngồi cạnh tôi với vẻ khinh bỉ, phun ra ba chữ – Đồ lẳng lơ.

– Trong thư phòng… là ông ta đã làm… trong thư phòng đầy hơi thuốc. – bà ta dùng chút tỉnh táo còn lại của mình để báo cáo cho tôi kế hoạch của ông bố cáo già nhà Ren

Ban nãy khi cùng ông ta lên tầng, bà ta đã hỏi trong thư phòng rốt cuộc có gì mà ông cứ liên tục bảo tôi vào. Thấy bà ta phát giác được kế hoạch của mình, ông ta nhíu mày suy tư một lát, chẳng lẽ mình lại thể hiện ra rõ ràng đến vậy, sau đó mới cười khẩy nói bà ta nếu muốn biết thì cứ vào đó xem thử.

Cuối cùng bà ta vào chưa đến một phút đã hốt hoảng chạy ra, nhưng vẫn không kịp đã bị dính thuốc, bây giờ trong người đang rất khó chịu, như bị thiêu đốt vậy.

Bây giờ thì tôi đã biết tính cách kiêu ngạo khó chiều luôn làm người khác tức chết của Ren từ đâu ra… không học hỏi từ ông bố rắn độc này cũng thật uổng phí.

Tôi lạnh lùng hỏi:

– Ông ta đang ở đâu?

Tôi nhất định một ngày nào đó sẽ tống ông ta vào ngục! Tên pháp sư khốn khiếp! Suy tính đến nỗi trở nên hèn nhát, dùng đến những kế sách chết tiệt nhất để thỏa mãn bản thân, để đạt được mục đích.

Trên đời này… loại súc vật như thế tồn tại chính là khiến cho xã hội ngày càng suy thoái.

Xin lỗi Ren, nhưng em tuyệt đối sẽ không thể nào tha thứ cho loại người này được, dù cho anh có là cốt nhục của hắn ta đi chăng nữa! Đừng trách em nặng lời. Nếu sau này anh ngăn cản em, em nhất định sẽ không nể mặt đâu!

Tôi đưa khuôn mặt hằm hằm đi tìm ông ta… tên chết tiệt ấy!

– Không cần tìm tao đâu. Yuki à… Haha… – ba Ren từ trên tầng bước xuống với vẻ mặt đểu cáng nhìn tôi, thích thú lặp lại một lần nữa tên thật của tôi – Yuki!

(Còn tiếp)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio