Sau đó chúng tôi đến nhà Ren quyết đòi lại phép thuật cho Yuki. Ren đã đưa ra một thỏa thuận khiến tôi rất ngạc nhiên, nhưng im lặng một hồi mới thấy được cái độ vô sĩ của hắn. Ajita vốn đã cười nhẹ từ lúc Ren nói ra câu đó… anh ấy rất thông minh đã biết rõ Ren sẽ đem vấn đề đó ra thỏa thuận, vì nếu đặt anh ở trường hợp đó, anh cũng sẽ nói như vậy.
Vậy là chúng tôi an toàn lấy lại được phép thuật cho Yuki không tốn công sức, liền trở về khách sạn. Đứng trước bàn lễ tân, chúng tôi rất khó xử… đúng hơn là bản thân tôi thấy rất khó xử, trong khi ba người kia phân phòng như đúng rồi vậy.
– Được rồi, tôi, Dragon với Yuki một phòng, hai người một phòng đi. – Ren lên tiếng, đồng thời báo với cô tiếp tân một tiếng là chúng tôi sẽ lấy hai phòng.
– Không! Ba phòng! Ba phòng đi. – tôi liền hét lên đầy phẫn nộ.
Ở cùng Ajita gì chứ… tim tôi sẽ giày vò tôi đến chết! Mà buổi tối nằm cạnh anh, chắc chắn sẽ rất khó ngủ.
– Xin lỗi nhưng khách sạn chúng tôi chỉ còn hai phòng đôi. Một là căn phòng hai cô đang ở, và một là căn phòng kế bên. – cô tiếp tân cười gượng… ờ… có cần phải vừa đủ hai phòng không thừa không thiếu như vậy hay không? Số tôi đúng là nhọ nồi!!!
– Vậy hai phòng đó.
– Được ạ. – cô tiếp tân cười nói… có lẽ là đang thầm thở phào vì không bị chúng tôi làm khó. Tôi cũng không nỡ làm khó cô ta. Nhưng chúng ta không thể đến khách sạn khác ư…??
Ajita nhìn tôi có chút gượng gạo, khuôn mặt anh hơi đen lại… hình như tôi đã làm gì đó sai…?
– Dragon… sang phòng tớ. – tôi nói với Yuki, hơn nữa là dùng vẻ mặt “Cậu không cho nó sang phòng tớ, đêm nay tớ thả rắn vào phòng cậu!!”
– Tại sao?
– Ngủ ba người quen rồi, ngủ hai người tớ bị khó ngủ. – tôi chém bừa. Biết là cái lý do này rất củ chuối, ai ai nghe thấy cũng nghi ngờ, cũng biết ý đồ thực sự của tôi chính là không muốn ở hai mình với Ajita. Hiểu ý đồ của tôi là vậy, Yuki là bạn tốt của tôi, ít ra hãy biết giúp tôi một chút.
Ren và Ajita tất nhiên hiểu điều cơ bản này, vẻ mặt hai người đó như hai cực nam châm vậy. Ren thì vui vui vì tối nay có thể tình thương mến thương với Yuki mà không bị phiền. Trong khi Ajita có vẻ khá khó chịu khi trong phòng xuất hiện thêm người thứ ba. Hy vọng anh đừng cho là tôi vì ghét anh nên mới không muốn ở riêng với anh.
Hai người tôi không muốn họ hiểu thì họ lại hiểu, đến cả cô tiếp tân cũng cười cười đầy gian tà, trong khi cô nàng ngây thơ Yuki nhà tôi thì:
– Có sao? Cậu bị mất ngủ sao? Vậy thôi được rồi, để Dragon sang phòng cậu.
Thì ra cô nàng tin thật, mà là tin đến soái cổ luôn nha… thật không biết nên cười hay nên khóc. Yuki à… cậu cứ ngây thơ như chú cừu non thế này, không khéo bị con sói lưu manh Ren ăn sạch mà còn không hay không biết…!!! Tôi thật thấy thương tâm cho cô bạn thân của mình.
Sau một hồi đấu tranh gây cấn như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng nhận phòng.
Đứng trước cửa phòng, tôi hét với qua Yuki và Ren cũng đang ở trước cửa đưa chìa khóa vào:
– Quần áo của tớ bên phòng đó lát nữa sẽ qua lấy, cậu thu dọn giúp tớ nhé.
– Ừ. – Yuki bật ngón cái nói, sau đó cười toe toét ôm cánh tay Ren để hắn mở cửa.
Thấy nụ cười tươi rói của Yuki tôi cũng mỉm cười trong vô thức, đột nhiên cảm nhận thấy phía sau mình có một hơi ấm. Hơi ấm ấy ngày càng gần rồi lưng tôi bỗng nhiên áp vào cái gì đó nóng ấm. Cả người tôi đông cứng lại, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên. Hai bên người tôi đột nhiên có cái gì đó vụt qua, tôi liền quay người lại theo phản xạ, thì trước mặt tôi là khuôn ngực rắn chắc của ai đó.
Tôi liền giật mình lùi người về phía sau theo phản xạ, lưng tựa vào cánh cửa lạnh lẽo, ban nãy ấm, bây giờ lạnh, khiến tôi có chút không kịp thích nghi, hơi rùng mình một chút.
Tôi mới ngẩng đầu lên nhìn, thì khuôn mặt áp sát của Ajita khiến tôi không thể mở miệng nói gì. Anh cũng có vẻ rất ngạc nhiên cúi xuống nhìn tôi… nhưng mà Ajita à… ở cái tư thế này anh càng cúi xuống thì mặt anh sẽ càng gần tôi đấy!
Mà tư thế này là tư thế như thế nào?? Chính là tôi đang tựa lưng vào cửa, còn anh đang đứng sát cửa, hai tay vòng qua người tôi mở cửa, nhưng cứ như anh đang ôm tôi vậy, chính xác hơn là giống như anh đang tạo một hàng rào vây lấy tôi không cho tôi thoát ra, cứ mãi đứng trong lòng anh. Vậy ra ban nãy hơi ấm mà lưng tôi cảm nhận được là thân nhiệt từ người anh, còn hai cái gì đó vụt qua hai bên người tôi chính là tay anh.
Ajita lặng thinh nhìn tôi một hồi, đột nhiên khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc, vẻ mặt ngạc nhiên kia bỗng chốc biến mất. Anh chăm chú nhìn tôi, làm tôi chỉ biết bối rối nhìn lại anh, mà ở cái vị trí đang lọt thỏm trong lòng anh thế này… tôi biết mình không thể thoát.
Ajita đột nhiên cúi xuống… một cách vô cùng chậm rãi… phải nói là vô cùng vô cùng chậm rãi.
Mặt tôi đỏ bừng, còn mắt tôi thì trợn tròn hết sức có thể, đến chớp mắt cũng quên mà thở cũng chẳng buồn làm.
Anh có phải… đang muốn hôn tôi? Chắc không?! Có lẽ có gì đó dính trên mặt tôi a, phải chuẩn bị tinh thần để bị anh cười cho.
Nhưng mà mặt anh gần quá… hơn nữa còn càng ngày càng gần, mà còn gần hơn một cách chậm rãi, thật là biết cách khủng bố tim người ta. Gần hơn một chút, tim tôi lại đập nhanh hơn một chút… Liệu trên thế giới này có bao nhiêu người đã chết vì tim đập quá nhanh? Cả người tôi co rúm lại…
Đến khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau vài cm, anh mới đột ngột dừng lại. Tôi có thể nhìn thấy rõ sự ngạc nhiên trong đôi mắt anh… anh giống như đang hỏi chính mình, rốt cuộc bản thân đang làm cái quái gì?
Thoát khỏi tình trạng này, tôi lại lâm vào tình cảnh khác… Phải làm sao đây? Anh không tiến gần nữa, nhưng cứ giữ vững khoảng cách này mà suy nghĩ gì đó. Anh bây giờ đứng im như tượng đá, chỉ là hơi thở vẫn đều đặn và cơ thể cũng rất ấm áp. Anh đứng yên không nói, cũng không nhúc nhích… nhưng mà tôi nguy cấp lắm rồi a!!
Anh rốt cuộc đang làm gì?? Muốn quyến rũ tôi?? Anh thật là độc ác! Rõ ràng giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì? Tôi rất muốn chạm vào anh, nhưng chỉ biết kiềm chế mình, trong khi anh cứ thoải mái chạm vào tôi với vẻ mặt không cảm xúc đó…
Thật không công bằng!
– Hai người ấy… có muốn thân mật gì thì vào phòng đã rồi làm. Trên hành lang này có camera quan sát. – tiếng của Dragon vang lên, phá hỏng cái tình trạng quái dị lúc này. (tội nghiệp thằng bé dạo này bị mấy anh đá qua đá lại như bóng chuyền bãi biển)
Tôi giật mình, đẩy anh ra, liền xoay người nhanh chóng mở cửa bước vào trong.
Việc đầu tiên tôi làm chính là chạy thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt… rửa cho nó đừng nóng lên nữa… nguội bớt đi mà… nguội bớt đi… hức hức.
Sau khi tôi trở ra đã là mười phút sau. Nhìn khuôn mặt cứ đỏ ửng của mình trong gương, thật sự tôi cứ mãi suy nghĩ không biết có nên ra ngoài không, thế là tần ngần cả buổi bên trong!!!
Khi ra ngoài đã nhìn thấy Dragon đang ngủ say. Tôi bước đến bên giường ngồi cạnh thằng bé, đầy ngượng ngùng nhìn anh chậm rãi bước vào nhà tắm. Sau đó tiếng nước chảy phát ra… chắc anh đang tắm.
Cứ nghĩ đến tắm tôi lại đỏ mặt vì bận tưởng tượng xa xăm… ầy…
Đêm hôm đó sau khi đi ăn về cả bọn tập trung ở phòng tôi và Ajita.
Dragon vừa về đến phòng đã lăn ra mép giường nằm ngủ. Lúc này tôi cũng chưa để ý đến, cùng với Yuki tán ngẫu. Đến khi hai người kia đã tình cảm kéo nhau về phòng, tôi mới chợt nhận ra một điều. Dragon nằm sát mép giường, thì một là tôi hai là Ajita sẽ nằm giữa… mà cái quan trọng nhất không phải cái này, chính là việc dù tôi hay Ajita ai nằm giữa thì tôi vẫn là nằm cạnh anh.
Tôi vốn bảo Dragon sang đây để chèn vào giữa tôi và anh, nhưng thật không ngờ thằng nhóc lại nằm ngoài, đá hai chúng tôi về một phía. Như vậy thà em ngủ ở phòng Yuki còn hơn. Cơ mà… cơ mà… có Dragon thì cái giường sẽ hẹp đi một chút, tôi phải nằm sát Ajita hơn một chút… Đúng là gậy ông đập lưng ông! Suy nghĩ cho xa xôi, tính toán cho kĩ lưỡng, rốt cuộc vẫn là mình bày kế hại mình… Không có Dragon, ít ra tôi còn có thể nằm xa anh một chút… Giờ thì hay rồi. Không được! Kế hoạch của tôi không thể đi tong như thế được!!
Tôi liền lay lay người Dragon:
– Dragon, mau dậy đi em. Nằm nhích vào trong một chút.
– Em đang làm gì vậy? – giọng của Ajita vang lên, tôi giật thót ngoảnh đầu nhìn thì thấy khuôn mặt anh có phần hơi tức giận – Cứ để thằng bé ngủ.
– Nhưng em sợ thằng bé sẽ lọt xuống sàn.
– Vậy để anh nằm cạnh Dragon là được. – Ajita thở hắt ra… có lẽ tôi đang rất quá đáng, chính là thể hiện quá rõ mục đích của mình… có lẽ nó đã khiến anh ấy tổn thương chăng…
Nhưng mà nếu nằm cạnh anh ấy… làm sao tôi ngủ được? Hức hức…
– Được rồi. Vậy đi ngủ thôi.
Ajita gật đầu leo lên giường, khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm đau lòng ban nãy. Tôi mới khều khều tay anh ấy:
– Thật ra… không phải em không muốn nằm cạnh anh đâu mà.
– Vậy tại sao? – Ajita chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ giãn chân mày ra hỏi tôi, khuôn mặt anh cũng ôn hòa hơn. Biết ngay là anh nhận ra mà…
– Em xin lỗi… chỉ là… nếu nằm cạnh anh… em sợ là… – tôi nuốt nước bọt… bây giờ thì hay rồi. Tự mình đánh mình thì tôi là người giỏi nhất mà. Gọi anh ấy rồi bây giờ mới bắt đầu suy nghĩ. Nên nói thật? Làm sao tôi nói được?! Có nên chém?? Không không?? Anh ấy mà phát hiện thì có khi tôi còn bị giận hơn nữa. Nhìn khuôn mặt trông chờ của Ajita bây giờ, miệng tôi tự động mở ra – Nếu em nằm cạnh anh, em sẽ không thể ngủ được.
Ajita im lặng nhìn tôi, một chút cảm xúc gì đó vụt qua trong mắt anh, rồi nhanh chóng biến mất. Anh gật đầu:
– Anh xin lỗi. Anh sẽ ngủ ở sofa.
– Không… Em… em…
– Được mà được mà. – anh cười hiền xoa đầu tôi đầy cưng chiều rồi đứng dậy, thẳng đến sofa mà tiến.
– Ajita… anh cứ ngủ trên giường được rồi. – anh đừng có đùa nha… cái sofa đó dài còn không bằng anh thì anh nằm như thế nào được?
Cái khách sạn này đúng là biến thái nha. Nơi dành để tiếp khách là một cái bàn tròn, trên cái bàn là bộ tách trà với một bình hoa nhỏ rất bắt mắt… Tuy nhiên… ghế là loại ghế đơn bốn cái đặt thành hình tròn… thật sự chỉ đủ để ngồi, không thể nằm?? Ajita anh mà ngủ ở đó không nhẽ anh ngủ ngồi ư? Thấy vẻ mặt lạ lạ của tôi, anh hơi mỉm cười trả lời những câu hỏi tôi chưa cất tiếng:
– Không sao mà, anh có thể ngủ ngồi, skill ngủ ngồi của anh cũng không tệ đâu. Dù gì trong khoảng thời gian ở tổ chức, anh chưa bao giờ nằm thẳng người trên giường mà ngủ, chỉ có thể ngủ ở phòng thí nghiệm. – anh vừa dứt lời cũng đã ngồi xuống ghế.
Tôi đột nhiên cảm thấy thật xót xa. Cứ như tôi đã vô tình khơi dậy nỗi đau thời quá khứ của anh.
Chito ơi là Chito! Ngốc thì cũng vừa vừa phải phải thôi! Sao lại dành hết cái ngốc của người khác vào bản thân thế này… hức!
Tôi liền đứng thẳng người, một khí thế dạt dào kéo đến. Tôi hùng dũng như một con ngựa đá ra trận, cấp tốc chạy đến chỗ Ajita mà nắm lấy cổ tay anh:
– Mau lên! Anh mau lên giường đi! Rốt cuộc anh hiểu câu em đã nói theo nghĩa gì vậy?? Em không phải ghét nằm cùng anh đâu mà!!
Ajita rùng mình một cái khi tôi chạm vào tay anh. Anh có hơi sửng sốt trước hành động của tôi, ánh mắt anh dao động rõ rệt, tôi nhân lúc này kéo anh lên, lôi anh sang giường, nhưng không ngờ anh lại đè tôi xuống… phải… là đè tôi xuống giường.
Môi anh như có như không nở một nụ cười mãn nguyện, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng tôi.
Tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, hoàn toàn bất lực không thể chống cự. Môi anh mấp mấy vài từ:
– Đừng quyến rũ anh… có được không??
Anh lẳng lặng bò lên giường nằm xuống chỗ của mình, quay lưng lại với tôi… mà tôi thì trông thấy… tai anh đang đỏ lên.
(Còn tiếp)