Chết tiệt! Tôi không tránh kịp!
“Phập”
Tên khốn đó lấy khúc gỗ đã gãy ban nãy đâm một nhát vào bụng trái của tôi. Tôi đau điếng khuỵu xuống, cảm giác đau rát chết được! Cái tên chết tiệt này!
Tôi cố gắng tung một cú đá vào tên đang cầm khúc gỗ, và tên cuối cùng cũng đã nằm xuống.
– Chết tiệt! Chết tiệt! Điên mất! Bị thương như vậy làm sao đi tìm Yuki được đây? Có WW ở đây thì tốt quá!
Tôi lầm bầm rồi tặc lưỡi. Tay ôm bụng, tay bám vào tường đi…
Ầy, bây giờ là nữ thì tiện rồi, họ có cây gậy có thể bay… Suy nghĩ của tôi lại lệch lạc đi đâu thế không biết.
Máu chảy ra ngày càng nhiều, cứ đà này tôi sẽ gục trước khi tìm ra Yuki mất! Tốt nhất là về kí túc xá sơ cứu đã… Tuy nhiên khi về tới phòng lại thấy nhỏ nằm ngủ ngon lành trên giường… Cái khuôn mặt tôi lúc này phải nói là gì nhỉ… rất chi là ba chấm.
Nhỏ khẽ mỉm cười, và nụ cười mờ ảo đó chính là hình ảnh cuối cùng tôi thấy được. Tôi gục xuống đất.
Mắt nhắm nghiền, tôi dần rơi vào vô thức. Hình như trời đang mưa…
…
Lời kể của Yuki.
Sấm chớp làm tôi giật mình thức giấc. Nhìn sang bên cạnh, không thấy Ren đâu.
– Hắn đi đâu làm gì mà chưa về trong khi ngoài trời mưa đang lớn như vậy.
Tôi chép miệng leo xuống giường vào bếp định lấy nước uống rồi ngồi chờ hắn về, nhưng chân tôi vấp phải cái gì đó, cả người đổ xuống đất, mà mặt đất hôm nay êm một cách lạ kì vậy nhỉ? Ơ… còn có mùi tanh của máu nữa! Không ổn a! Không lẽ… tôi bị gãy răng?
Tôi lồm cồm bỏ dậy chạy đi mở đèn. Bàng hoàng quá đỗi trước cảnh tượng trước mặt, tôi hoàn toàn bất động vì sốc. Sau đó, nước mặt đột nhiên ứa ra và rơi xuống. Cảm xúc tôi không thể kềm chế nữa!
Nhìn thấy Ren gục bên vũng máu đỏ ngầu, cả cái áo gần như bị nhuộm đỏ,… cái cảm giác này còn đau hơn gấp trăm lần sau khi tôi nghe về quá khứ của mình! Đau đến nỗi không kiềm chế được mà nước mắt chảy ra! Đau đến mức cơ thể như nặng thêm cả tạ, không thể đứng được nữa, phải tựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống. Đau mà không đi được, phải bò đến chỗ Ren. Đau đến bờ môi cứ mấp máy không thể thành lời. Đau quá!
Tôi phải làm gì lúc này đây? Hắn đã chết chưa? Hắn liệu có chết không? Tôi lúc này vừa hoang mang vừa hoảng, thành ra trở nên ngu ngốc, không thể suy nghĩ được gì, thêm nước mắt cứ tuôn ra, khiến tầm nhìn của tôi bị hạn chế, mọi thứ đều nhòe đi.
– A! Đúng rồi! Mình là WW, có thể trị thương cho hắn mà!
Tim tôi sáng bừng lên với suy nghĩ đó, nhưng rồi lại bị đá thẳng xuống địa ngục…
– Mình… không biết! Mình không biết một phép thuật nào trị thương hết!
Đúng rồi! Cuốn… sách!!! (học phép thuật cũng có sách giáo khoa nữa ạ! ^^)
Tôi trút hết những thứ trong ba lô, cố gắng moi móc tìm cuốn sách.
– Chết tiệt! Vứt ngay cuốn đó ở trường rồi!
Tôi dùng thuật dịch chuyển đến đó lấy cuốn sách, lại dịch chuyển về nhà, nhưng đột nhiên trong không trung hiện ra dòng chữ “Cấm dùng phép thuật trong phòng học.”
– Chết tiệt! Đã gấp còn gặp toàn chuyện gì đâu!
Tôi phóng chạy khỏi phòng, dọc hành lang, ra sân trường, đọc chú dịch chuyển. Sau khi chân đã chạm nền gạch ở kí túc xá, ngay lập tức đầu tôi đau như búa bổ. Cảnh vật xung quanh thì quay vòng như chong chóng.
“Không được dùng thuật dịch chuyển hai lần trong một giờ…” _ giọng giảng bài của giáo viên.
Tôi quên mất chuyện đó! Nhưng bây giờ nếu tôi ngất đi vậy Ren thì sao!
Tôi lắc lắc đầu xua đi cơn đau, lật sách tìm.
…
Vết thương của hắn đã liền da, nhưng hình như do nhiễm trùng và mất máu nhiều nên hắn lên cơm sốt. Đầu óc tôi lại quay mòng rồi, làm sao đây?!
– Đầu tiên cứ đưa hắn lên giường ngủ cho đàng hoàng vậy.
Tôi vật vã kéo tay hắn qua vai tôi, tay còn lại tôi đỡ lấy hắn. Người gì mà nặng khiếp, khó khăn lắm tôi mới lôi hắn lại giường được, nhưng cả người hắn lại đè lên tôi.
Tôi phải chật vật lắm mới đẩy hắn ra được, nhất là trong cái hoàn cảnh vô cùng… kích thích này! Tôi là con gái mà… mà lại là loại con gái thích trai đẹp. Có một tên trai đẹp chẳng đề phòng gì hết, cứ thở đều đều vào tai tôi thì làm sao mà không… muốn nhảy đến xử lí hắn.
Tôi vào bếp lấy một thau nước lạnh, thêm một cái khăn để đắp cho Ren. Tôi nhẹ nhàng leo lên giường ngồi cạnh hắn, lấy tay vuốt mớ tóc mái của hắn lên. Tay tôi áp vào trán hắn… đúng là rất nóng.
Chậc! Thật là… làm gì mà đánh nhau đến nông nỗi này chứ? Tôi đặt chiếc khăn ướt lên trán hắn, tay đang rụt lại thì đột nhiên hắn chộp lấy tay tôi. Tôi cười tươi sấn tới hỏi hắn:
– Tỉnh rồi à? Không ngờ chỉ có mỗi nhìn sách và thi triển phép thuật cũng thành công a.
– Làm ơn… ở lại cạnh tôi! Yuki…
Mắt hắn vẫn nhắm, miệng hắn lẩm bẩm như vậy. Chẳng lẽ là mớ… Cơ mà mớ lại nhắc tới tên tôi như vậy… Thật là cảm động a!
Tôi không rụt tay lại, cứ để nó trong bàn tay to lớn ấm áp của Ren. Tôi nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn, khẽ cười. Hạnh phúc bỗng dưng dâng lên mãnh liệt trong lòng tôi.
…
Cùng lúc đó bên ngoài cửa sổ…
Mặc cho mưa gió ướt đẫm người, Ajita đứng đó nhìn vào phòng Yuki và Ren… đôi mắt anh vô hồn, nhưng khuôn mặt là tột cùng đau khổ.
– Yuki à… Anh đau quá! Tình cờ chạy ngang đây, tình cờ nhìn thấy đèn trong phòng của em sáng, tình cờ nhìn thấy những cảnh tượng này… thật là quá sai lầm.
…
Tôi mở mắt, vươn vai lăn sang bên phải… Không có ai cả? Ren hắn đi đâu rồi?! Tối qua tôi ngủ quên lúc nào ấy nhỉ? Thêm nữa là… cái chăn đang rất gọn gàng nằm trên người tôi, chứng tỏ đã có người kéo nó cho ngay ngắn… là Ren ư?
– Ren… cậu ở đâu?
Tôi nhảy xuống giường đi lòng vòng tìm, miệng thì hô hào tên hắn, nhưng không có lời đáp lại… tiếng động duy nhất là của tôi, và duy nhì là… tiếng xả nước.
Tôi mở cửa phòng tắm, ‘đập’ vào mắt tôi là… Ren đang tắm. Tôi hoảng hốt hét lớn:
– Trời ơi! Cậu điên à? Tôi chỉ mới làm da cậu liền lại thôi, sao lại đi tắm? Muốn cho vết thương hở miệng à?! Ngốc không tả được!
Tôi vừa lèm bèm vừa đi tắt nước. Ren thì hoàn toàn im lặng, đang trố mắt nhìn tôi.
Tôi vặn chặt vòi nước… tiếng nước nhỏ dần rồi tắt hẳn, bây giờ tôi mới nghe được tiếng tim của mình… đập mạnh quá! Tôi ngơ ngác nhìn sang Ren…
Không từ nào có thể diễn tả được tình hình này…
– Cô… không phải con gái trong trường hợp này sẽ đỏ mặt hét lên rồi bỏ chạy sao?
Tôi vẫn đứng hình, cả cơ thể như đông cứng ngoại trừ mi mắt vẫn chớp chớp lia lịa.
– AAAAAAAAAAA!! Đồ biến thái!
– Cái gì? Cô mới là đồ biến thái chứ?
…
– Tôi chưa bảo cậu sao chứ? Vết thương vừa khỏi chỉ được lau cơ thể bằng khăn thôi, sao lại đi tắm chứ?! Báo hại tôi… lo chết được.
– Chứ không phải lợi dụng để giở trò à? – hắn nhìn tôi cười… đểu hết sức có thể mà!
Tôi nào có cố tình đâu, chỉ là vì lúc đó quá lo thôi… nhưng dù gì cũng là suy nghĩ cho hắn cơ mà… giờ hắn lại nói với tôi như thể tôi muốn lắm ý! Chết tiệt thật! Biết vậy mặc kệ hắn cho rồi!
– Dù gì thì… cô không đi học sao? – hắn vừa hỏi tôi, vừa suýt xoa khi tôi đang lấy khăn lau cho hắn, còn bản thân hắn thì vô dụng nằm trên giường.
– Không, nghỉ ở đây với cậu. – tôi đáp, cố tình nhấn mạnh vùng bụng… cho biết thế nào là lễ độ.
– Au! Cô định giết tôi à? Đi học đi, tôi tự mình làm được! – hắn rít lên.
– … – tôi chẳng lẽ nói chính vì cậu đã nói một câu khiến tôi vô cùng cảm động “Làm ơn… ở lại cạnh tôi!” nên tôi mới tận tâm chăm sóc hắn như vậy… OMG có cho vàng tôi cũng không dám! – À thì… tôi lười lắm, ít ra cũng phải tận dụng cơ hội này để hành hạ cậu chứ.
– Cái gì? – hắn giãy nãy lên.
– À nhầm… để chăm sóc cậu chứ! Hì hì… – tôi nhe răng cười trừ khi biết mình hố nặng – Nhưng ai đã đánh cậu thế?
– Không có gì đâu đừng hỏi. Au! Cô đúng là muốn giết tôi mà! – hắn trừng mắt với tôi.
– Á… tôi lỡ tay, ha ha… Xin lỗi nhé.
…
Sáng hôm sau, tôi đến trường với Ren, dù tôi đã dùng đủ mọi hình thức để ép hắn ở nhà.
Hắn lại vừa bước đi vừa nghe nhạc, tôi thì lầm bầm chửi rủa hắn:
– Vấp té nè… vấp té! Đâm đầu cột điện nè… Lọt cống nè… Muahahaha!
– Cô lên cơn sảng à? – hắn áp sát tôi hỏi.
– Tr… Tránh ra! – tôi lắp ba lắp bắp đẩy hắn ra.
Cái tên này nói chuyện cứ thích đứng gần người ta, lại còn kề mặt hắn sát mặt tôi, làm ngại chết được! Gez! Cứ đà này tim tôi kiệt quệ sớm!
– Yuki… – Ajita lù lù đứng sau lưng tôi. Anh đặt cằm lên vai tôi…
– A! Tránh ra! – tôi giật mình hét toáng lên, đồng thời phản xạ vô điều kiện là lùi về phía sau… cơ mà phía sau của tôi… nó có… có cái cục đá, thế là tôi mất thăng bằng…
Tôi vô thức túm lấy hai… anh chàng đẹp trai đứng kế bên. Họ cũng vô thức túm tôi lại… Thế là một cảnh tượng hung vĩ đã xảy ra…
Tôi thì đứng lên được, ngược lại, hai người họ mất thăng bằng, ngã ra đất… cơ mà đè lên nhau mới được a. Thiệt là lãng mạn mà!
Đám con gái xung quanh bắt đầu gào thét với cặp mắt hình trái tim vừa to vừa lớn. Ôi trời… Đúng là hot quá mà!
– Này… Cảm ơn hai người nhé. Nhờ hai người mà tôi không ngã, lại còn đóng một cảnh phim khiến cả trường thích thú.
Ren _ người đang nằm phía dưới, cáu gắt:
– Cái gì chứ? Còn cái tên này tại sao không ngồi dậy?! Chết tiệt!
Ajita _ người đang nằm phía trên, chỉ thở hắt một tiếng rồi đứng lên. Anh phủi phủi quần áo, nhíu mày nhìn tôi.
Tôi mỉm cười đầy khiêu khích và mờ ám, sau đó quay lưng bước đi lên lớp.