Có tiếng mở cửa, tôi ngước nhìn, người con trai trước mặt.
Anh ấy giật mình khi thấy chúng tôi, liền theo phản xạ mà hỏi:
– Hai em làm cái gì ở đây giờ này?
– Làm ơn cho em ở nhờ đêm nay, và gọi Ren đến đưa Yuki về. – Chito nói, theo kiểu người say, thành ra lải nhải…
– Đ… Được rồi… Hai em vào trong nhà trước đã rồi nói, đứng ngoài không tiện đâu.
Tôi nhếch mép, đẩy mạnh Chito. Cô ấy ngã vào người Ajita, anh theo phản xạ ôm chặt lấy nhỏ.
– Em… em có sao không? – Ajita lắp bắp… thú vị thật.
– K… Không… em… em xin lỗi… – Chito ngước khuôn mặt đỏ lừ vì rượu, thêm tình trạng này, trông bối rối rất đáng yêu.
– Em uống rượu sao?! – anh ấy đột nhiên hét lên – Mùi rượu nồng nặc thế này?!
– Hừm… vì em buồn. – Chito nói, cái phản ứng hoang mang bối rối ban nãy đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt buồn kì lạ. Cô nàng gục đầu vào ngực Ajita.
– Nhà cô ấy có chuyện, anh để cô ấy ở đây một đêm nhé. – tôi mỉm cười nói, cơn say đã có vơi đi, dù chút ít, nhưng đủ để tôi có thể thấy rõ hai người đó, và quay sang con đường tôi sắp đi mà không choáng váng – Hai người vào nhà đi, em về đây.
– Em đợi chút, anh tìm cách gọi Ren đến đây đưa em về. – Ajita nói.
– Không cần đâu, em tự về được. Anh vào trong đi. – tôi vừa nói vừa nhanh chân đi mất.
– Em về cẩn thận coi chừng đấy! – Ajita hét lên. Anh khẽ cười.
Nếu như là trước kia, làm sao anh có thể để tôi tự thân về được… lần này thật sự là tình cảm của anh đã có thay đổi rồi.
Dù rất ích kỉ, nhưng anh vẫn thấy vui vui… có lẽ vì cuộc đời anh một lần nữa có thể tràn ngập màu hồng.
Tôi lê lết trong đêm tối. Dù đang say, nhưng cái bệnh sợ ma của tôi cũng không thể biến đi đâu mất! Chết tiệt thật! Những ánh đèn mờ màu vàng càng làm tôi phát rét hơn khi cái bóng của tôi là những xoáy đen ngòm trên mặt đường. Ánh mắt thể hiện hai chữ bình yên của Chito khi ở bên Ajita thật khiến tôi cảm thấy vui mừng quá đỗi, tôi không muốn nhỏ thấy buồn lòng như thế chút nào! Cảm giác hạnh phúc từ Chito lan sang tôi khiến nó trào dâng trong cơ thể… theo nghĩa đen nghĩa bóng gì đấy.
Tôi chống tay lên bức tường gần đấy, nôn thốc tháo. Tôi rất ghét cái cảm giác này!! Vừa dơ bẩn, vừa khó chịu, như thể tất cả ruột gan phèo phổi đều muốn chạy ra ngoài cả… đúng hơn là như cơ thể bị dốc ngược xuống vậy.
Tôi nôn hết tất cả thì đầu óc choang váng, cả cơ thể như kiệt quệ… đi được một đoạn, tôi lại ngồi bệt xuống đường, tựa lưng vào tường.
Tôi thở nhẹ, một làn khói trắng mờ bay ra… đêm nay hơi lạnh…
– Chết tiệt! Đây là đâu?
Tôi tựa đầu vào bức tường sau lưng, lầm bầm. Nhớ rõ ràng… à không… tôi nhớ mang máng, ban nãy, Chito đã đưa tôi đi bằng đường này, tại sao bây giờ khi quay lại thì chẳng biết mình phải đi đâu? Mà bây giờ, tôi cũng chẳng nhớ đường quay về nhà Ajita nữa!
Lại một làn khói mờ bay ra, làn hơi mỏng như tan vào không trung, đêm đến nhanh hơn. Tôi vẫn ngồi im bất động, nhìn quanh. Sự sợ hãi khiến cơn say của tôi bay đi mất. Tôi bất lực thật rồi… con đường này vắng như sa mạc, chẳng thấy có người nào qua lại, từ nãy đến giờ, có muốn hỏi đường cũng không được.
Tôi loạng choạng đứng dậy, chống tay vào tường trụ cả cơ thể, ngồi im một chỗ thế này, chỉ tổ khiến chân tay tê buốt cứng đơ lại, thôi thì đi lòng vòng xem sao, may mắn thì có thể tìm ra đường về, không thì có thể sưởi ấm cơ thể một chút.
Tôi đi một vòng, cuối cùng lại có thể gặp được hai người đàn ông… đang say!
Thực tình mà nói thì, từ nhỏ đến giờ, số tôi lúc nào cũng xui xẻo cả. Lúc cần gặp thì không thấy một ai, đến lúc gặp rồi, thì lại là hai tên khốn nạn… ông trời quả thật muốn đày đọa tôi đến chết đi sống lại.
Chúng dùng ánh mắt kinh tởm quét một lượt trên người tôi, dừng lại ở khuôn mặt lạnh như tiền.
– Em gái làm gì ở đây giờ này vậy?
Tôi chẳng thèm đáp, gặp những thứ như thế này cứ tránh đi là tốt nhất, dây vào chỉ tổ phức tạp hóa vấn đề, hơn nữa, giờ này tôi không có tâm trạng chơi đùa với rác rưởi.
Tôi lách người qua đi một mạch, thầm thở phào chúng không dai như tôi nghĩ… nhưng tất nhiên tôi đã nhầm.
Một tên bất ngờ túm lấy vai tôi đẩy mạnh tôi vào tường (hôm nay lưng tôi rất có duyên với mấy bức tường thì phải). Tôi không kịp phản ứng đã bị hai tên chặn đường thoát. Chúng cười nham nhở nhìn tôi bị nhốt trong hai cánh tay của chúng. Cái gì đây? Chẳng nhẽ tôi lại phải động tay động chân thật à?
Tôi chán nản chép miệng, chúng không hề để ý mà tiến sát tôi. Tôi nhếch mép, định cho mỗi thằng nằm viện một tháng thì cả hai đột ngột bị lôi ra khỏi người tôi.
Một tiếng động thật lớn vang lên, rồi hai tên đó như hồn đã rời khỏi xác, nằm dài bất động trên đường đất, ở đầu là hai dòng máu đỏ tuôn như suối.
Tôi liếc qua tụi nó một lượt, rồi nhìn người con trai đứng hiên ngang, cả người tỏa ra luồn khí lạnh đến đáng sợ… còn hơn ngăn đá tủ lạnh nữa.
Người ta đang liếc tôi bằng ánh mắt sắc lẻm, khiến tôi rùng mình.
Người đó chậm rãi tiến gần tôi, trên khuôn mặt không có bất kì cảm xúc nào… thương tiếc cho mạng sống của hai tên rác rưởi kia, hay lo lắng cho cô gái vừa bị dồn vào tường là tôi đều không có… nhưng tôi cảm thấy nỗi tức giận ngút trời.
– Ren… – tôi run rẩy lùi lại, nhưng một lần nữa, lưng lại chạm tường… tôi sợ Ren những khi hắn lạnh lùng như vậy, liền không đợi hắn đánh mà đã khai hết – Là em lạc đường, em xin lỗi! Em không cố ý về trễ thế này đâu! Ren à, em xin…
– Anh đói, mau về nấu đồ ăn khuya. – Ren buông một câu hờ hững, rồi quay lưng đi trước, không thèm hỏi thăm quan tâm đến tôi một tiếng…! Lạnh lùng cũng có mức độ thôi chứ! Chẳng lẽ hắn giận tôi đến vậy?
Nhìn dáng đi bất cần đời của hắn, tôi thở dài… làn khói mỏng lại xuất hiện.
Một cái khăn choàng cổ xuất hiện trước mặt tôi rồi quấn vài vòng quanh cổ tôi, khuôn mặt Ren hiện ra… rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt không thể giấu nỗi sự xót xa và hờn dỗi.
Ren quấn xong khăn cho tôi lại quay lưng đi trước. Tôi mỉm cười, chạy theo nắm chặt tay hắn… ai lại dễ thương như thế này chứ!
Hắn điềm nhiên nhìn tôi, khuôn mặt vẫn không tí động đậy gì, hắn đút tay vào túi áo khoác, kèm theo cả bàn tay lạnh ngắt của tôi.
…
Vừa về tới kí túc, tôi đã ngoan ngoãn thay bộ quần áo ở nhà rồi chui vào bếp, dù bây giờ đã là 1h sáng.
Ren vẫn im lặng từ khi nãy, mặc tôi có lải nhải, lảm nhảm, hay hát những bài bựa bựa thì hắn vẫn không một biểu hiện gì. Ren khi giận đúng là đáng sợ.
Tôi đang xắt hành thì Ren đột nhiên vòng tay ôm tôi từ phía sau, tôi để yên cho hắn làm gì thì làm, còn mình thì tiếp tục công việc.
Tôi nhích qua một chút bỏ hành vào nồi nước đang sôi, Ren chẳng buồn buông tôi ra mà nhẹ nhàng lết theo tôi, hai tay vẫn yên trên eo tôi, cằm hắn vẫn yên vị trên vai tôi…
Hắn dính tôi như một con mèo con xù lông bám theo một cuộn len đang lăn.
Tôi đi sang bên đây, hắn cũng theo sang bên đây, tôi bỏ qua bên kia, thì hắn lại qua bên kia.
Tôi không chịu nổi liền lên tiếng:
– Ren à… anh đừng làm khó em được không?
– Không. – ồ, cuối cùng hắn cũng trả lời rồi… nhưng trả lời gọn một chữ với giọng điệu như thế chỉ khiến người ta câm nín không thể nói gì thêm nữa… sức ảnh hưởng ghê gớm tầm cỡ!
– Em không thể làm được.
Tôi giãy ra, quay lại định mắng cho Ren một trận thì hắn nhanh chóng nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía mình, tay kia siết lấy eo tôi, đồng thời cúi thấp người xuống… với tình trạng này, thì chắc hẳn môi hắn đã chạm vào môi tôi.
Ren cắn nhẹ môi dưới của tôi, khiến tôi rùng mình một cái.
Tôi đẩy hắn ra lườm nguýt hắn muốn rớt con mắt ra… đến lúc này, khuôn mặt hắn mới bình thường lại, cái vẻ mặt kiêu ngạo xem thường người khác… không còn hình sự như lúc nãy nữa.
Tôi chợt có một suy nghĩ, có phải khi hắn đói, thì tôi là món ngon nhất…?!
Tôi quay lại nấu, hắn vẫn quay lại ôm lấy tôi…!! Cứ thế này thì ai mà tập trung cho nổi a…!
– Này! – tôi hét lên.
– Muốn một nụ hôn nữa? – Ren nói nhỏ, giọng càng nhỏ thì càng trầm… càng khiến tôi bối rối.
– Hôn cái đầu anh ấy! Tránh ra cho em nấu cái đã.
Ren mặt dầy xem như không hề nghe thấy câu nói vừa rồi của tôi, thản nhiên ôm chặt lấy tôi.
…
Tôi dọn ra bàn vài món đơn giản, lúc này cũng đã 1h30 hơn. Hắn ăn hăng say, cuối cùng không còn lại gì… hắn đói thế cơ à? Tưởng như có thể xẻ thịt tôi ra mà ăn luôn không chừng.
Tuy nhiên, nhìn hắn ăn ngon lành như thế thấy cũng thật mãn nguyện. Hắn đang tận hưởng những gì tôi đã vất vả nhọc công làm ra.
Thấy tôi cười, hắn nhìn tôi chằm chằm. Vừa lúc ăn xong, hắn bỏ đũa xuống.
Ren đứng dậy dọn dẹp, tôi cũng hí ha hí hửng bon chen chạy sang giúp hắn, nhưng chưa kịp chạm tay vào đống chén dĩa, đã bị Ren thẳng tay đẩy ra.
Hắn lạnh lùng tự mình đem hết đống dĩa vào bếp.
Sau đó lại tự mình rửa hết chúng. Tôi khó chịu nhìn hắn chằm chằm… rốt cuộc lại định làm cái gì khó hiểu nữa đây?! Ren thật phức tạp, không biết đến bao giờ tôi mới có thể biết được hắn đang nghĩ gì, như cái cách mà hắn luôn đoán được suy nghĩ của tôi.
Nhưng mà… nhìn hắn loay hoay bếp núc như thế này từ phía sau trông thật đáng yêu… hệt như người chồng đảm đang… khiến tôi rất muốn ôm hắn. Thảo nào ban nãy hắn cứ dính chặt lấy tôi.
Ren như tỏa sáng trong căn bếp nhỏ, cơ thể hắn như tỏa ra hào quang. Uầy,… sao mà bạn trai tôi có thể hoàn hảo đến vậy nhỉ?! Tự hào ghê.
– Làm ơn đừng nhìn anh với ánh mắt thèm khát đó.
Ren đột nhiên lên tiếng, sau đó hắn hắng giọng, quay sang tôi, người hơi tựa người vào bàn bếp.
– L… Lại gì nữa? Có ai nhìn anh đâu. – tôi lắp bắp trả lời, mà khuôn mặt nóng bừng, khác nào bớ ông ơi tôi ở bụi này? Chết tiệt cái mặt không chịu nghe lời tôi.
Hắn nhùn vai, đi rửa cho sạch tay rồi tiến dần về phía tôi. Đấy, tôi lại chẳng thể hiểu hắn đang nghĩ gì, trong khi Ren biết rất rõ suy nghĩ của tôi… hắn có phải thần thánh phương nào giả danh DW…!
Hắn nhấc bổng tôi lên… tiến thẳng đến cái giường đôi êm ái mà ngày ngày tôi nướng khét trên đấy.
Hắn vứt tôi xuống giường, rồi nhìn tôi chằm chằm, sau đó hắn…