Ánh nắng sáng trong, xác thực là khí trời tốt hợp để xuất du.
Ngồi trong xa, mã xa được Từ Phong đánh chậm rãi chạy trên đường đá nơi kinh thành. Không khí trong xa rất gượng gạo, Ngọc Ngưng Nhi thế nào cũng không nghĩ tới còn có Hồ Linh Tiêu đồng hành. Này một thân váy dài đại hồng chói mắt như vậy, đặc biệt là khi nàng ỷ ôi vào lồng ngực Tô Vận Hàm, chân thực đều chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của người khác. Tô Vận Hàm mặc y sam nhiễm thuỷ mặc, thư vị đặc biệt nồng trọng. Hắn nửa ôm Hồ Linh Tiêu, tựa hồ tâm mang áy náy với Ngọc Ngưng Nhi, vẫn luôn không dám đối diện với ánh mắt u oán, đau khổ của nàng.
[có cảm giác thư sinh, mọt sách đậm nhờ y phục]
"Vận Hàm, còn bao lâu nữa mới đến nơi đây, người ta thật buồn bực." Có lẽ là liên quan với Ngọc Ngưng Nhi, Hồ Linh Tiêu đặc biệt bám dính lấy Tô Vận Hàm, cho dù biết giữa các nàng cũng không có gì cả, Hồ Linh Tiêu vẫn hy vọng Ngọc Ngưng Nhi chết tâm triệt để. Đều nói không sợ bị trộm đồ chỉ sợ bị trộm nhớ, chỉ cần Ngọc Ngưng Nhi một ngày chưa chết tâm, ngốc tử của nàng còn có khả năng bị câu đáp mất. Không phải không có lòng tin với nhân duyên tuyến, cũng không phải không có lòng tin với bản thân, càng không phải không có lòng tin với Tô ngốc tử. Điều không có lòng tin duy nhất là sợ Ngọc Ngưng Nhi quá mức chấp nhất, thương mình lầm người.
"Chắc sẽ nhanh thôi, không nên sốt ruột." Tô Vận Hàm có chút gượng gạo, mới vừa vào xa đã bị nàng buộc phải ôm nàng ấy, lúc này cánh tay lại nối nhau nằm trên cổ.
"Đúng a, muội muội hà tất phải sốt ruột chứ? Có Tô công tử bồi tiếp, không phải quá tốt rồi sao?" Trong lời nói của Ngọc Ngưng Nhi mang theo chua xót, mắt chứa bi thương nhìn Tô Vận Hàm. Lẽ nào ngay cả một ánh mắt không nguyện ý nhìn qua sao? Chỉ cần một ánh mắt mà thôi... Lẽ nào trong lòng hắn ngoài Linh Tiêu muội muội không còn người nào khác sao? Không chờ được ánh mắt muốn nhìn thấy, đôi mắt Ngọc Ngưng Nhi lại ảm đạm, nàng thở dài một tiếng thật sâu, dịch dịch về một góc, tựa hồ chỉ có như vậy mới không khổ sở thế nữa.
"Tỷ tỷ nói rất đúng đó, có Vận Hàm ở bên, đi nơi nào ta cũng mặc kệ nha! Ngốc tử, người ta mệt rồi! Ôm ta ngủ..."
Hồ Linh Tiêu là yêu, ở đâu ra có vụ yêu tinh mệt. Chỉ là nàng nói vậy, Tô Vận Hàm không thể không ôm cả người nàng vào lòng, thoả mãn yêu cầu của nàng. "E là qua một lúc liền tới nơi, bây giờ nàng mà ngủ..." Vừa dứt lời, mấy người đều cảm giác được tốc độ chạy của mã xa dần dần chậm lại đến lúc dừng lại hoàn toàn. Mành ở sau xa được nhấc lên, Từ Phòng đứng ngoài mặt đầy vẻ tươi cười: "Đã đến, chính là chỗ này! Tô huynh đệ, đừng quên đem đồ xuống. Ngọc Ngưng Nhi cô nương, để ta đỡ nàng xuống xa." Nói xong, hắn duỗi hai tay ra chờ Ngọc Ngưng Nhi đưa tay ra đáp lại, đỡ nàng xuống xa.
"Chúng ta cũng xuống xa đi." Tô Vận Hàm đẩy nhè nhẹ Hồ Linh Tiêu dậy, cầm bao phục đựng cao điểm cùng điếu cụ (dụng cụ đi câu) cùng nhau cầm xuống. Chờ Ngọc Ngưng Nhi được Từ Phong đỡ xuống xa mà nhảy xuống theo, thấy Hồ Linh Tiêu rề rà không xuống trái lại còn đưa tay ra đang chờ gì đó, chỉ đành đặt đồ xuống đất trước, đưa tay đỡ nàng xuống xa: "Ngốc tử!" Nhưng Hồ Linh Tiêu lại không hề đặt tay lên tay nàng, ngược lại nhào tới trước nhảy xuống mã xa, nhào đè nàng trên mặt đất, ngã trên cỏ nhu nhuyễn cùng Tô Vận Hàm ngay trước mặt Từ Phong cùng Ngọc Ngưng Nhi bên kia.
"Linh Tiêu, Linh Tiêu cô nương... Nàng... Nàng đè lên ta." Vẻ kiềm giữ bình tĩnh lúc nãy của Tô Vận Hàm bị nàng đột nhiên bổ nhào tới đánh tan mất, mặt lại bắt đầu không ngăn được mà đỏ lên, Tô Vận Hàm nghĩ cũng không kịp nghĩ, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn dung nhan gần trong gang tấc, yên tĩnh nghe tim mình đập có thể nói là không theo chút quy luật nào.
"Sao chứ, ngươi sợ Ngưng Nhi tỷ tỷ nhìn thấy sẽ sinh khí nha!" Hồ Linh Tiêu nháy mắt nói.
"Ta, ta không có... Nàng lại đang nói bậy... Đừng nháo loạn có được không, để ta dậy."
"Không có? Ngươi vốn nghĩ tới Ngưng nhi tỷ tỷ có phải không? Ở trong xa ngươi liền tâm không yên, rõ ràng là nghĩ tới Ngưng Nhi tỷ tỷ." Hồ Linh Tiêu lại bắt đầu ăn không nói có, nàng biết rõ Tô Vận hàm cũng không có như vậy, vẫn khăng khăng muốn nói nàng vậy.
"Sao có khả năng! Ta nói không có chính là không có, đừng có làm loạn, Từ huynh đệ bọn họ còn đang chờ chúng ta." Tô Vận Hàm lại không dám quay đầu, nàng sợ vừa quay đầu liền gặp đôi mắt đầy ai oán kia của Ngọc Ngưng Nhi, vậy sẽ chỉ khiến nàng càng thêm áy náy.
"Ta mới không có làm loạn, được rồi được rồi, thì cho ngươi dậy." Hồ Linh Tiêu cười nói, cũng đang hơi chút ngồi dậy sau đó lại nằm xuống, hai tay cố định đầu Tô Vận Hàm, hung hăng hôn lên. Nàng biết Ngọc Ngưng Nhi cùng Từ Phong đang nhìn, nàng chính là muốn để bọn họ nhìn, cànglà muốn Ngọc Ngưng Nhi nhìn.
"Từ công tử, chúng ta... Chúng ta qua bên kia đi đi." Tâm Ngọc Ngưng nhi triệt để rơi xuống đáy cốc, nàng không nguyện ý liếc mắt nhìn 'có tình nhân' ôm hôn nhau thêm nữa. Chủ động dắt tay Từ Phong, Ngọc Ngưng Nhi mím môi kết hắn đi về hướng bờ sông thanh triệt. Tay Từ Phong không giống như của Tô Vận Hàm tế nị nhu nhuyễn, bàn tay hắn vì thường xuyên vũ đao lộng thương mà đầy vết chai, khiến người ta có một loại cảm giác an ổn vô cùng.
Được nàng nắm tay, Từ Phong đè nén kích động trong lòng ngược lại còn xiết chặt tay nàng. Hắn không ngờ tới Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu sẽ cởi mở như vậy, ở trước mặt người ngoài liền dám gần gần gũi gũi. Hắn cũng không ngờ tới Ngọc Ngưng Nhi sẽ dắt tay hắn, loại xúc cảm này quả thực khiến hắn hưng phấn muốn phóng nhanh không thôi.
Phong cảnh ở vùng ngoại ô kinh thành tuyệt đẹp, mặc dù không óc viễn sơn lục lâm (cảnh rừng xa xanh biếc), lục thảo dưới chân đạp lên nhu nhuyễn cũng có thể khiến lòng người thư sướng. Có thêm sông hộ thành cách đó không xa, nước không có gợn sóng phản chiếu đảo ảnh của người đứng trước nó. Ánh nắng, bãi cỏ, nước sông, hết thảy đều khiến người ta có cảm thụ thoải mái.
Hôn môi qua đi, cuối cùng Hồ Linh Tiêu cũng coi như dậy khỏi người Tô Vận Hàm, lôi kéo nàng bộ hành đến chỗ Từ Phong bọn họ cách đó không xa, nói: "Người còn nhớ chứ? Trong mộng ta hỏi ngươi muốn làm những gì, ngươi lại nói với ta muốn cá. Khi đó ngươi vui đùa sướng khoái hài lòng, trên mặt đều là ý cười rực rỡ."
"Cảm tạ nàng thoả mãn tâm nguyện lúc nhỏ của ta, vui đùa bắt cá qua một lần liền cũng không nghĩ tới nữa. Hôm nay Từ huynh đệ mang theo điếu cụ, không bằng cùng nơi câu mấy con cá lớn, cũng tiện dã ngoại ở đây một lần." Nói xong, nàng vẫy vẫy tay với hai người đứng cách đó không xa, nói: "Từ huynh đệ, chúng ta đến thả điếu đi! Xem ai được cá lớn!"
"Được! Liền so xem ai được cá lớn!" Từ Phong đáp lời theo, đi tới chỗ Tô Vận Hàm bên này mang tới một phần điếu cụ, lại thấy Ngọc Ngưng Nhi chưa lại cùng, quay lại cười hắc hắc một tiếng với Tô Vận Hàm, trở lại bên người Ngọc Ngưng Nhi cùng nàng thả điếu tán gẫu.
Hồ Linh Tiêu cũng chẳng có bao nhiên hứng thú với thả điếu, chỉ tẻ nhạt tựa vào vai Tô Vận Hàm, nhìn ánh mắt nàng chuyên chú nhìn chằm chằm vào ngư tuyến (dây câu), chỉ lo lỡ mất thời cơ có cá mắc câu. Ngoài phong cảnh tốt nơi vùng ngoại ô, không khí cũng muốn trong lành hơn nhiều so với trong kinh thành. Thêm nữa ánh nắng không ôn không hoả chiếu lên mỗi người, mang đến cảm giác thật thư thích.
Đều nói thả điếu là thú chậm rãi, bốn người ngồi bên bờ sông không biết bao lâu cũng không thấy có cá mắc câu. Cá ở nơi này tựa hồ rất tinh minh (lanh lời), chúng vẫn luôn bơi lội sướng khoái ở chỗ lân cận, nhưng không có dấu hiệu cắn câu. Khiến Từ Phong thỉnh thoảng gãi tai cào cằm, cũng may có Ngọc Ngưng Nhi nói chuyện cùng hắn, mới không khiến hắn có cảm giác buồn chán cùng cực.
Có sát khí! Một cổ sát khí vô hình đến càn quấy, Hồ Linh Tiêu đột nhiên đứng dậy đưa lưng về phía Tô Vận Hàm. Từ Phong cùng Ngọc Ngưng Nhi còn có mặt, nàng không thể làm bại lộ chính mình trước mặt bọn họ. Trong lòng mơ hồ có chút hoảng loạn, Hồ Linh Tiêu ngồi xổm xuống hôn lên mặt Tô Vận Hàm một cái, nói: "Vận Hàm, người ta muốn đi qua kia để đi tiểu trong rừng, đợi một lúc sẽ về."
"Nàng đi đi." Tô Vận Hàm trông qua bên Từ Phong, nói: "Ta sẽ không để cho Từ huynh đệ tự tiện xông vào đó đâu, yên tâm đi."
"Ngốc tử." Hồ Linh Tiêu cười niệm một tiếng, bước nhanh chạy tới chỗ rừng cây bên kia. Mãi đến khi xác định bọn họ không thấy bóng dáng nàng, lúc này mới hoá thành bạch quang biến mất ở ngoài bìa rừng cây. Một vệt kim quang nghiêng bổ xuống, đi kèm tiếng va chạm chói tai, Hồ Linh Tiêu tay cầm trường kiếm bay giữa không trung. Mà phía dưới nàng, chẳng biết lúc nào xuất hiện Huyền Cơ vác thanh kiếm đồng đứng ở nơi đó, trong tay hắn cầm thiên võng dùng hoàng ti tuyến chế thành. Thấy nàng bất động nơi giữa không trung, Huyền Cơ nắm kiếm đồng trong tay, quát lên: "Yêu nghiệt, Ta tìm ngươi thật là cực khổ mà! Lần trước để ngươi chạy mất, hôm nay đừng hòng dùng lại cách gian trá cỡ đó để chạy trốn!"
"Xú đạo sĩ! Sao ngươi cứ bám lấy ta không tha! Thế gian yêu quá vô số, ngươi không đi bắt đám ác quỷ tà quái hại người kia trái lại nhiều lần muốn lấy tính mệnh ta! Đến tột cùng là ngươi có ý gì! Hay là nói, ngươi nhìn trúng ta? Vậy nên mới truy đuổi ta tới cùng không bỏ?" Hồ Linh Tiêu phao cái mị nhãn với hắn, ngón tay vòng quanh thả tóc dài lên trước ngực, càng thêm tư sắc.
"Phi! Quả thực nói xằng nói bậy! Để yêu nghiệt ngươi đây trên đời, không biết còn muốn hoạ hại cho bao nhiêu người! Hôm nay ta liền trừ khử ngươi, đổi lấy thanh lãng cho thế gian!" Huyền Cơ không nhiều lời nữa, kiếm đồng đã bị hắn vuốt một giọt huyết nơi đầu ngón tay, sau khi ném về phía Hồ Linh Tiêu lại động như vật sống mặc hắn ý niệm, cùng đấu với kiếm của Hồ Linh Tiêu ở giữa không trung.
Bởi vì trước đây từng bị Huyền Cơ đả thương qua, dù sao cũng có chút e ngại thủ pháp của hắn. Bây giờ lại đối đầu với hắn, Hồ Linh Tiêu chỉ muốn nghĩ cách trốn về Tuý Hoa lâu, cũng tránh lại rơi vào kết bị thương. Hồ Linh Tiêu một bên đánh một bên nghĩ biện pháp bỏ chạy, nàng sợ Huyền Cơ không biết lúc nào lại tung một thanh kiếm tới, lập tức sử dụng phân ly chi pháp, chờ giữa không trung lại xuất hiện bốn 'Hồ Linh Tiêu', nàng bản thật liền định lúc kiếm đồng đánh sai đối tượng thoả đáng sẽ chạy mất.
"Hừ, ngươi cho rằng ta còn có thể giống lần trước dễ dàng bị tiểu kỹ điêu trùng lừa gạt như vậy sao!" Huyền Cơ nhìn chuẩn thời cơ, móc ra hai đạo phù từ trong lòng, gộp chúng lại cùng một chỗ, cùng tung ra theo thiên võng, mười ngón giao nhau, hét lên: "Phá!"
[tiểu xảo mối mọt, ý chỉ trò nhỏ vặt vãnh chỉ lừa con nít hay kẻ tơ mơ]
"ÂN!" Hồ Linh Tiêu nào có nghĩ tới Huyền Cơ sẽ biết phá pháp thuật của nàng, thấy thiên võng quăng đến lập tức vung kiếm chém ra, nhưng cũng bởi ậy lộ ra sơ hở, để đạo phù hoá thành trường kiếm kề sát bờ vai nàng nơi không thể chuyển động. Kiếm đồng đâm tới, vai cứng rắn của Hồ Linh Tiêu bị nó đâm rách một đường huyết đầm đìa. Bị cảm giác nguy hiểm bao trùm, nàng tự biết không mạnh mẽ thoát thân nhất định mệnh táng tại đây. Cũng may những thế thân kia vẫn chưa biến mất, Hồ Linh Tiêu cắn răng ép mình tự di động, né qua sau 'Hồ Linh Tiêu', dựa vào một người trong đó chạy trốn trước mặt Huyền Cơ.
"Vận Hàm..." Hồ Linh Tiêu bị phù chú kề sát miệng vết thương, chỉ chạy trốn một hồi lại không có cách nào động đậy. Nàng nặng nề ngã xuống từ giữa không trung, vết thương cũng vì chú lực mà không cách nào khép lại được. Không được, còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị tên xú đạo sĩ kia tìm tới! Hồ Linh Tiêu bị ép hiện nguyên hình, nhờ vào nàng có nhân duyên tuyến liên kết với Tô Vận Hàm mà cầu trợ về phía Tồ Vận Hàm ngồi ở bên bờ sông: "Vận Hàm, Vận Hàm... Cứu ta... Mau tới cứu ta!"