Một vệt thân ảnh xuất hiện ở hoa viên Tô phủ, trực tiếp hạ thấp mỹ cảnh của những đoá hoa tiên lệ. Tô Trí Viễn ngồi trên toạ ỷ (ghế tựa) cạnh thuỷ trì, mặc dù ánh mắt dừng trên cá chép vui đùa du ngoạn (dạo chơi) trong thuỷ trì, nội tâm là một mảng ý loạn bực dọc. Mãi tới khi thiến ảnh (bóng hình xinh đẹp) mang theo u hương (mùi hương phản phất) xuất hiện trước mặt hắn, Tô Trí Viễn lập tức đứng dậy, rất thuần thục ôm lấy vòng eo mỹ nhân, cười nói: "Ai nha tiểu nương tử, nàng thực khiến ta đợi rất khổ sở a! Nàng nên biết mỹ cảnh nơi hoa viên này thật so ra không bằng nàng nha!"
"Công tử cũng thật biết nói đùa, sao qua chút thời gian nô gia đã thành tiểu nương tử rồi chứ? Phong cảnh nơi hoa viên này mỹ như vậy, công tử lại nói so ra không bằng ta, thật sự là thổi phồng quá mức rồi!" Ánh mắt Hồ Linh Tiêu xuyên thấu qua trì thuỷ thanh triệt (trong suốt) dừng ở đáy trì có một khoả bạch châu viên nhuận (bóng mượt). Ý niệm nàng hơi động, ngón tay hướng mặt trì điểm nhẹ. Cá chép trong trì bị một cổ quái lực vô hình xua ra tứ phía, mà khoảng khắc bạch châu nơi đáy trì hoá thành đá cuội phổ thông, liền ngay cả trì thuỷ vốn thanh triệt cũng dần dần đục ra.
Giờ đây Ngự Long châu bị huỷ, ta xem Tô gia các ngươi làm sao để tiếp tục cơ nghiệp trăm năm. Hồ Linh Tiêu cười đắc ý trong lòng, giả vờ vô lực dựa vào ngực Tô Trí Viễn, nói trước khi hắn kịp mở miệng: "Ai nha công tử, nô gia thật sự rất mệt, thế công tử đã chuẩn bị xong phòng khách rồi chứ? Nếu đã xong, nô gia muốn đi chợp mắt chốc lát."
"Tiểu nương tử mệt rồi? Ta đây lập tức sai người dọn dẹp tốt phòng trống nơi tiền viện cho nàng ở."
"Như vậy không hay cho lắm, nô gia vô danh vô phận (thân phận không rõ ràng), chỉ vì công tử mời mới định ở đây một thời gian. Nếu bị Tô phu nhân biết được, chắc hẳn công tử sẽ bị mắng đó. Chi bằng trước tiên công tử mang nô gia tới gian phòng của công tử, còn chuyện phòng trống... Nô gia chợp mắt chốc lát sẽ qua đó dọn dẹp sau là được."
"Được được được, ta đều nghe theo tiểu nương tử." Tô Trí Viễn hoa tâm nở rộ, đối với yêu cầu của Hồ Linh Tiêu hiển nhiên là cầu còn không được. Khoé môi hắn giương lên đặc biệt khoa trương, sớm đã không còn lòng dạ để thưởng thức phong cảnh nơi hai bên hành lang dài, hận không thể hai bước bước ngay vào gian phòng mình. Chờ tiến vào phòng, Tô Trí Viễn lập tức đóng cửa lại thật chặt, nóng lòng ôm lấy Hồ Linh Tiêu, nói: "Tiểu nương tử, bây giờ trong phòng cũng chỉ còn hai người chúng ta, chi bằng ta cùng tiểu nương tử chợp mắt chốc lát được chứ?"
"Như vậy đúng là hợp ý ta đó!" Hồ Linh Tiêu ung dung cười nói, thổi nhẹ một hơi lên mặt Tô Trí Viễn. Chỉ một lúc, mí mắt hắn lập tức vô cùng nặng nề, cơn buồn ngủ bao trùm khiến hắn bất chấp trong lòng có giai nhân, lảo đảo mấy bước mê man tới bên giường. Đợi hắn ngủ say như người chết không còn tri giác, Hồ Linh Tiêu vuốt ve cần cổ mình chậm rãi tới gần giường, cúi người tiếp cận miệng mũi Tô Trí Viễn, hút một ngụm lớn dương khí lớn của hắn. Mãi tới khi sắc mặt hắn trở nên suy yếu tái nhợt, lúc này Hồ Linh Tiêu mới mãn ý ngồi dậy, lắc người hoá thành một đạo bạch quang biến mất trong phòng.
Ngày hôm sau.
Lúc mặt trời đã lên cao, Tô Trí Viễn chỉ cảm thấy cả người vô lực. Hắn giãy dụa tỉnh lại trên giường, phát hiện trong lòng không còn mỹ nhân, đoán đại khái là nàng đã qua phòng trống nghỉ ngơi. Nghĩ tới mỹ nhân, tự nhiên Tô Trí Viễn nghĩ tới việc Tô Vận Hàm được giúp mỹ nhân chắn gió chống lạnh. Hắn lo lắng sự tồn tại của Tô Vận Hàm sẽ gây trở ngại cho hắn, dứt khoát nhân lúc Tô thị cùng Tôn phủ phu nhân đang ra ngoài mà đến phô tử (cửa hàng) lấy một bao phục thủ sức, đi tới hậu viện gõ cửa phòng Tô Vận Hàm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Vận Hàm tưởng là người ngày hôm qua cho nàng linh cảm Hồ Linh Tiêu lại tới nữa. Đang định mở cửa cảm tạ nàng, lại phát hiện người tới là đại ca nàng Tô Trí Viễn. Vốn Tô Trí Viễn cũng coi như sinh phong lưu phóng khoáng, hôm nay vừa thấy trực tiếp khiến Tô Vận Hàm sợ giật nảy một cái. Mặt xanh xao không có huyết sắc như vậy, quanh mắt còn có hắc khuyên (vành đen) cực kỳ dày đặc, nhìn bộ dạng phải là mấy ngày không ngủ mà tạo thành. "Đại ca tìm ta có việc gì sao?" Tô Vận Hàm thấy trong tay hắn cầm theo bao phục, đại khái cũng đoán sơ được. Lúc này mới vừa về được một ngày, lại muốn kêu ta ra ngoài buôn bán, xem ra nhanh chút tìm cơ hội rời khỏi Tô gia mới được.
"Mau đi đi, phô tử Tây gia bên kia đang cần hàng gấp, ngươi thay y sam mau đi đưa hàng cho họ đi." Tô Trí Viễn đưa bap phục trong tay cho nàng, lúc này mới chút thời gian hắn lại muốn ngủ nữa, ngáp liên tục.
"Phô tử Tây gia? Nơi xa xôi đó sao? Ít nhất cũng phải vượt qua một ngọn núi mới có thể tới nơi." Tô Vận Hàm nhíu mày, đây cũng quá khi phụ người đi? Muốn nàng một thân nữ nhi mang theo những thứ này vượt núi qua Tây trấn bên kia sao? Trước kia đi bán nơi xa nhất cũng chỉ cách Tô Châu mấy dặm, hơn nữa phần lớn là đi quan đạo. Cư nhiên lúc này để nàng đi vượt núi, vạn nhất (~ không may) trên đường gặp kiếp đạo (cướp đường) thì làm sao đây?
[đường lớn, hiếm khi bị cướp hay sự cố]
"Vượt núi thì đã làm sao? Hiện tại ngươi thay y thường xuất phát, cùng lắm là ba ngày đã có thể tới phô tử Tây gia bên kia. Yên tâm đi, địa giới bên kia rất an toàn, trước đây ta đi qua, ngay cả thâu bao (trộm túi) cũng không có đâu."
"Nếu đại ca đã nói vậy, vậy hiện giờ ta liền thay y thường xuất phát." Mặc dù Tô Vận Hàm trăm lần không muốn, nhưng cũng đành nhắm mắt mà đi. Không còn cách nào, ai bảo nàng là tai tinh tái thế không được người đối đãi chứ? Nói không chừng nàng loại tai tinh tái thế này vẫn thật sẽ không có người ta nguyện ý cướp tài vật của nàng cũng khó nói lắm.
"Phải phải phải, ngươi đi mau đi. Đúng rồi, lúc đi ra ngoài thì đi bằng cửa sau nha, chớ đi cửa trước khiến Tô gia nhiễm xui à." Tô Trí Viễn lại đánh cái ngáp, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vận Hàm, chuẩn bị về phòng ngủ bù sau đó qua phòng trống ở tiền viện tìm Hồ Linh Tiêu.
Thay nam sam xong, lại dùng dây buộc tóc thẳng lên, Tô Vận Hàm lắc người lập tức biến thành công tử nho nhã. Chỉ tiếc là không có chiết phiến (quạt) trong tay, có cũng chỉ để cho tặc nhân tơ tưởng tới trang sức trong bao phục kia. Nhân lúc trời vừa giữa trưa, Tô Vận Hàm quả thật rời khỏi Tô phủ bằng cửa sau, tăng nhanh cước bộ chạy tới Tây trấn. Ra khỏi Tô Châu đi về phía tây là một ngọn núi không lớn lắm, nàng vội tìm nơi an toàn dừng chân trước khi trời tối, tránh gặp phải tặc nhân muốn cướp bao phục thủ sức của nàng. Phải biết là đại nương cùng đại ca của nàng đều mà kiểu người yêu tiền như mệnh, nếu những hàng hoá giá trị này không đổi thành ngân lượng về, ngày sau nàng cũng đừng nghĩ chuyện sống an nhàn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Tô Trí Viễn ngủ bù vẫn cảm thấy buồn ngủ bất kham (không thể chịu được), hắn chỉ tự nói thời gian gần đây bận rộn quá mức mới khiến bản thân cảm thấy mệt mỏi sâu sắc như vậy. Trong lòng nghĩ tới mỹ nhân vưu vật (vừa đẹp vừa hiếm) thế gian khó tìm, Tô Trí Viễn hơi chỉnh chỉnh lại dung mạo của hắn, đứng trước gian phòng trống duy nhất ở tiền viện, ở ngoài lễ mạo gõ lên cửa mấy cái.
Không có tiếng đáp, Tô Trí Viễn có chút nghi hoặc trong lòng, lại gõ tiếp mấy cái. Mãi tới khi hắn không còn kiên nhẫn định dùng chân đạp cửa, cánh cửa chi nha một tiếng mở ra từ bên trong. Hồ Linh Tiêu dùng bộ dáng tựa hồ mới tỉnh ngủ đứng ở cửa, y sam của nàng lướt xuống vai đẹp, tóc được xoã ra sau có chút hỗn độn, thoạt nhìn biếng nhác mà gợi cảm.
Tư thái như vậy thực quá sức mê hoặc, Tô Trí Viễn ùng ục một tiếng nuốt khan nước bọt, sưu mị (nịnh nọt/ bịa chuyện) cười lên: "Tiểu nương tử vừa mới tỉnh ngủ sao?"
"Phải a, công tử thật là, nô gia vốn ngủ thật thoải mái lại bị tiếng đập cửa của công tử làm tỉnh." Hồ Linh Tiêu hơi dẫu môi, bảy phần dụ người hai phần khả ái phần còn lại mới là tức giận: "Nếu công tử đã làm phá nhiễu mộng đẹp của nô gia, thì chắc chắn phải bồi thường cho nô gia đó!"
"Bồi bồi bồi, tiểu nương tử muốn ta bồi thường sao ta lại không bồi chứ? Nói đi, muốn cái gì nào? Kim sức ngân sức ngọc sức, miễn là Tô gia có, chỉ cần tiểu nương tử nói một tiếng thôi, ta sẽ lập tức sai hạ nhân đi lấy cho tiểu nương tử ngay."
"Những thứ đó đều là tục vật, nô gia không cần đâu." Hồ Linh Tiêu lại câu lên khoé môi, như hôm qua thổi một hơi nhẹ lên mặt Tô Trí Viễn, hắn lập tức không biết gì ngã xuống, trì độn mà ngủ. "Đơn giản ta chỉ muốn Tô gia ngươi táng gia bại sản, hoặc cũng chỉ là dương khí trên người ngươi thôi." Hồ Linh Tiêu ngồi xổm bên người Tô Trí Viễn, đợi hút mấy ngụm dương khí vào người, ngón trỏ nàng lập tức vung lên khiến Tô Trí Viễn ngất ngủ trước cửa biến thành ngủ trên giường trong phòng của hắn. Phảng phất vừa nãy phát sinh đều chỉ là một giấc mộng của Tô Trí Viễn, chứ thực tế hắn thuỷ chung vẫn nằm ở trong phòng mình ngửa đầu say giấc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trời đã tối đen, ánh trăng chiếu vào đường nhỏ trong núi rừng mơ hồ có thể nghe thấy đạp cỏ khô. Thời khắc này Tô Vận Hàm còn chưa tìm được chỗ dừng chân, nàng áp chế hoảng sợ trong lòng, bịt kín lỗ tai không để mình lại nghe thấy tiếng thú kêu chim hót sâu trong rừng. Đây không phải lần đầu nàng đi đường vào ban đêm, nhưng là lần đầu đi đường hoang núi rừng, ngoài ánh trăng cho nàng chút ánh sáng yếu ớt, tầm mắt của nàng cũng hoàn toàn mờ mịt, gần như là dựa vào trực giác tiếp tục chạy đi.
Từng trận gió lạnh, bởi tiếng gió lạnh mạc danh thổi tới khiến Tô Vận Hàm run cầm cập. Nàng kiên trì đi tiếp về phía trước, trong lòng không ngừng tự nói với bản thân: Cho dù hiện tại trở về cũng không còn kịp nữa, lui không thể lui được, chi bằng dũng cảm tiến tới. Ta chưa từng làm gì thẹn với lòng, sao phải sợ đường đêm này cơ chứ?
[chỉ sự không biết rõ gốc gác, lý do,...]
"Cứu mệnh a, cứu mệnh a... Cứu mệnh, cứu mệnh a..." Từng tiếng thê lương của thiếu nữ khiến người ta thương hại từ nơi không xa truyền tới, Tô Vận Hàm bị thanh âm đột ngột truyền tới này làm sợ giật nảy một cái, bước đi nhanh chóng tiến về phía trước. Đi chưa được vài bước, thanh âm kia lại không cũng không ngừng truyền tới lỗ tai Tô Vận Hàm, nàng bị tiếng cầu cứu thê lương này làm cho quặn lòng, dứt khoát chuyển hướng men theo nơi truyền ra thanh âm, ăn trên ân đức chi tâm 'cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ (chùa)' đi xem xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
[lời dẫn 'mở lòng giúp người của đức Phật]
"Cứu mệnh a, cứu mệnh... Cứu cứu ta..." Thanh âm kia càng lúc càng lớn, đợi Tô Vận Hàm tới gần, vốn tầm mắt mờ mịt rõ ràng xuất hiện một thiếu nữ tuổi xuân đang tựa vào một cây đại thụ. Thiếu nữ kia xoa mắt cá chân của nàng, trên mặt chảy hai hàng thanh lệ (nước mắt trong), khuôn mặt nhỏ nhắn dễ nhìn khiến ai thấy đều sinh lòng thương xót. Thiếu nữ thấy có người tới, con ngươi điềm đạm khả ái nhìn Tô Vân Hàm, nói: "Công tử, công tử cứu cứu ta..."
"Ngươi bị sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?" Tô Vận Hàm tốt bụng hỏi, ánh mắt dừng nơi mắt cá chân được xoa của nàng.
"Thật không giấu gì, vốn ta là nữ tử lên núi này săn bắn. Vốn định nhân lúc khí trời tốt đi săn thú, nào ngờ chưa bắt được con nào đã bị trật bàn chân. Giờ thật sự không cách nào nhúc nhích, thỉnh công tử có lòng tốt đỡ ta lên đươc không? Ta thấy công tử cũng là người đi đường, trên núi thú hoang nhiều, công tử có thể đỡ ta về nhà, coi như báo đáp, công tử cứ nghỉ ở hàn xá (nhà nghèo) qua một đêm, đợi trời lên lại đi tiếp, công tử nghĩ sao?"