“Cái gì? Kết hôn! Mẹ, ngươi nói đùa cái gì a?” Vẻ anh tuấn của nam tử khi đọc văn kiện rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu lên.
“Mẹ không cùng con nói giỡn, Duẫn Hạo a, người đã gần tuổi, cũng nên lo lắng một chút cho chung thân đại sự của chính mình đi?” Mộ vị phu nhân đã tuổi nhưng vẫn phong vận, kiên nhẫn nói đạo lý với con mình.
“Mẹ, ta đã sớm nói với ngươi ta không không nghĩ đến việc kết hôn!” Đã không muốn tin tình yêu giữa con người, kết hôn chỉ làm hai người không hạnh phúc.
“Mẹ biết ngươi nghĩ thế nào nhưng mà con a, ngươi như thế nào có thể xác định ngươi sẽ không yêu thương tân nương mà mẹ chuẩn bị cho ngươi đâu. Đứa nhỏ kia nha, thật sự là xinh đẹp lại nhu thuận, ngươi nhất định sẽ thích!” Phu nhân bám riết không buông, “Trịnh gia chỉ có ngươi là con, ngươi muốn cho Trịnh gia chặt đứt hương khói sao, ngươi là cho liệt tổ liệt tông thất vọng về mẹ a, thất vọng về người cha quá cố a! Lão công a……”
“Mẹ, ngươi đừng khóc, ta đi xem mặt người kia là được rồi!” Chỉ thấy Trịnh mụ mụ lập tức thu hồi nước mắt, “Bất quá, ta chỉ đi xem mặt y, cũng không đáp ứng kết hôn nga!”
“Đi, chỉ cần ngươi chịu đi gặp đứa nhỏ kia một cái, nhất định sẽ thích.” Trịnh Duẫn Hạo thật sự có chút tò mò, rốt cuộc là người như thế nào làm cho mẹ tự tin như vậy.
…
Khu trung tâm mua sắm cao cấp.
Trịnh Duẫn Hạo đứng trước cửa sổ, nhìn đô thị phồn hoa bên ngoài. Hắn là một nam tử tuổi đã tốt nghiệp, về nước nối nghiệp tập đoàn Thần Thoại, lập tức biểu hiện tài kinh doanh siêu phàm.
Trong vài năm ngắn ngủi, tập đoàn Thần Thoại đã trở thành tài phú, trở thành tập đoàn đứng trong top của công ty mạnh nhất, tạo ra huyền thoại thật sự. Một nam nhân sở hữu nhiều tiền, có năng lực, là một nam tử anh tuấn bất phàm.
Là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người nhưng vị nam tử này thần tình bình thường này cũng không đối bất luận lẻ nào động tình, bên người cũng không thiếu tình nhân nhưng chỉ theo nhu cầu cùng giao dịch tiền bạc.
“Khấu khấu”
“Mời vào.”
“Duẫn Hạo, đây là tư liệu ngươi muốn ta điều tra.” Người vừa tới tên là Phác Hữu Thiên, là bạn tốt cùng trường kiêm trợ lý của Duẫn Hạo, năm trước sau khi Duẫn Hạo về nước vẫn trợ giúp Duẫn Hạo, “Xem ra lần này ngươi trốn không thoát đâu, Kim Tại Trung này chính là vị hôn thê của ngươi, cùng ngươi có hôn ước nga.”
“Cái gì?” Chính hắn như thế nào cũng không biết qua chuyện có hôn ước.
“Kim Tại Trung, nam, tuổi, là học viên của học viện âm nhạc, chuyện sử dụng đàn violon, cha mẹ đều là giáo viên dạy âm nhạc ở học viện. Đáng tiếc ba năm trước hai người bị tai nạn giao thông đã qua đời, Kim Tại Trung còn có một ca ca hơn y ba tuổi, gọi là Kim Hi Triệt. Thật bất hạnh, một năm trước vởi tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, vannam ở bệnh viện. Về phần hôn ước của các ngươi, kỳ thực chú Trịnh cùng thầy giáo Kim là bằng hữu cùng nhau lớn lên. Năm ngươi bảy tuổi cũng chính là thời điểm Kim Tại Trung sinh ra, hai nhà liền đem hôn ước ra lập, bất quá sau này ngươi cùng gia đình lại ra nước ngoài du học, cho nên liền đổi. Tiểu thê tử của ngươi hoàn toàn không biết gì cà.”
Nguyên lai là như vậy!
“Dì Trịnh cũng là sau khi về nước mới biết được chuyện bất hạnh của Kim gia. Cho nên tìm đến Kim Tại Trung, hy vọng y có thể thực hiện hôn ước của các ngươi.”
“Mẹ ta nhất định cùng y ra bàn điều kiện đi!” Trịnh Duẫn Hạo dùng ngữ khí khinh thường nói.
“Ngươi đúng là thông minh, đúng vậy, sau khi vợ chồng giáo viên Kim qua đời Kim Tại Trung không bao giờ có thể sống ngày an nhàn sung sướng, nhất là ca ca y cũng gặp chuyện không may, y một bên đi học, một bên làm việc kiếm tiền chiếu cố ca ca. Mỗi ngày thật sự quá vất vả a. Nếu có thể gả cho ngươi, sẽ không lo lắng về tiền bạc.” Hữu Thiên cũng nói như thế.
“Ngươi cảm thấy ta nên cùng y kết hôn sao? Một kẻ chỉ vì tiền.” Hữu Thiên nhìn ra Duẫn Hạo đối với vị hôn thê khinh bỉ.
“Kết hôn là đại sự cả đời người, ta cũng không dám thay ngươi quyết định, bất quá nhất định phải nghe ta nói trước. Cùng y kết hôn ngươi cũng không chịu thiệt a, thứ nhất có thể làm cho dì Trịnh vừa lòng, thứ hai, Kim Tại Trung này bộ dạng cũng không phải là xinh đẹp bình thường nga.” Hữu Thiên xem qua ảnh chụp của Kim Tại Trung, kia thật đúng là một mỹ nhân a.
“Cũng không phải chưa thấy qua mỹ nhân, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau, thấy mỹ nhân tựa như bị đánh mất hồn a?” Lúc này, Duẫn Hạo cũng không quên xỏ xiên bạn thân của mình.
“Trái tim thích người đẹp thì ai không có, ngươi rốt cuộc có đi gặp hôn thê của mình hay không a?” Hữu Thiên không quên chính sự.
“Gặp! Nếu không lại bị mẹ ta lải nhải.” Hắn cũng muốn xem thử tểu thê tử của hắn như thế nào.
…
“Tại Trung.”
Nam hài bị gọi xoay người dừng lại cước bộ, đây à bộ dạng như nhan như thế nào a, mắt to ngập nước, lông mi dài cong, cái mũi cao thẳng. Còn doi môi điểm hồng màu anh đào, làn da trắng noãn nhẵn nhịu như tuyết, lại nhìn đến dáng người, đùi đẹp thon dài, cái mông vểnh cao, còn có eo nhỏ thiên thiên, mặc cho ai thấy mỹ nhân trước mắt đều cảm nhận Thượng Đế bất công a!
“Xương Mân a, là ngươi a.”.
“Tại Trung, ngươi đi đâu? Ta đưa ngươi đi.” Nam hài Xương Mân cao m, cao lớn anh tuấn nhưng không mất đi sự đáng yêu, là bằng hữu tốt của Tại Trung.
“Ta đến bệnh viện xem ca ca.” Ánh mắt Tại Trung ảm đảm cúi xuống.
“Ta đưa ngươi đi, dù sao tiện đường.”
“Vậy được rồi!”
…
Bệnh viện.
Nằm trong phòng bệnh trắng toát cũng là nam tử có dung nhan tuyệt mỹ, chính là nam tử này hiện tại không có sinh khí.
“Ca, ngươi có biết ngươi ngủ bao lâu rồi không? ngày cộng giờ, ngươi tại sao lại thích ngủ như vậy a, trước kia ta trên giường ngươi còn luôn cười nhạo ta.” Mỗi lần đến thăm ca ca, Tại Trung luôn nói như vậy. Chờ mong kỳ tích rơi xuống, chờ mong ca ca của minh có thể mở to mắt. Nhưng mỗi một lần đều là thất vọng mà quay về.
“Ca, ta muốn nói cho ngươi một việc quan trọng, ta, ta, ta muốn kết hôn. Đối phương là tổng tài của tập đoàn Thần Thoại Trịnh Duẫn Hạo. Là một nam nhân vĩ đại.” Ngữ khí cao hứng che dấu không được biểu tình bi thương. “Ta cứ như vậy vì tiền bán đi chính mình, ha ha, ca, ngươi có trách ta không?”