Duẫn Hạo lo lắng chờ ngoài phòng cấp cứu, “Đáng giận, đáng giận! Làm cho người mình yêu thương chịu khổ, ta hỗn đản, hỗn đản!” Duẫn Hạo một quyền đánh vào tường, “Tại Trung, em trăm ngàn lần không thể có việc gì a!”
Hi Triệt, Hàn Canh cùng Trịnh mụ mụ đều chạy đến bệnh viện.
Rốt cuộc, cửa cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra, ngoài người bên ngoài thấy liền hồi hộp.
Duẫn Hạo là người đầu tiên xông lên, nắm tay bác sĩ: “Y thế nào?”
“Trịnh tổng yên tâm, cổ tay bệnh nhân chỉ là trầy da, không có gì đáng lo, lý do bệnh nhân hôn mê là do mang thai ngày.”
Tin tức Tại Trung mang thai làm mọi người chấn kinh.
Bác sĩ tiếp tục nói: “Thời kỳ đầu mang thai, cơ thể nhất thời khó thích ứng hơn nữa tinh thần bệnh nhân bị kích thích và kinh hách, suýt chút sanh non, man mắn ngài đưa y đến bệnh viện kịp lúc, bây giờ thai nhin ổn định, mọi người có thể yên tâm.”
“Ngươi nói Tại Trung mang thai?” Duẫn Hạo quả thật không tin vào tai mình.
“Đúng vậy, Trịnh tổng.” Bác sĩ bình tĩnh trả lời.
Duẫn Hạo đắm chìm trong vui mừng khi biết Tại Trung mang thai: Ta sắp làm ba ba!
“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta cũng không đáp ứng cho tiểu đệ theo ngươi về.” Hi Triệt không thể để Duẫn Hạo chiếm tiện nghi, hắn có thể đem Tại Trung đuổi một lần thì sẽ có lần thứ hai, Hi Triệt không yên tâm giao bảo bối đệ đệ cho hắn.
“Hi Triệt, em đừng nói vậy, nghĩ cho tiểu bảo bảo đi.” Hàn Canh kéo nhẹ tay áo Hi Triệt.
“Hi Triệt nói đúng, xú tiểu tử này dám đem con dâu cùng tôn tử của ta đuổi ra ngoài, hắn nhất định phải bị trừng phạt.” Trịnh mụ mụ cũng bè theo. Nàng ở Pháp trở về nghe Lưu quản gia kể lại mọi việc, thiếu chút hôn mê, thiếu chút cùng Duẫn Hạo đoạt tuyệt quan hệ mẹ con.
“Mẹ, ngay cả ngươi cũng không giúp ta a.” Duẫn Hạo biết mình có lỗi nhưng nên nên cho tội nhân cơ hội sám hối chứ.
Đúng lúc này, y tác đi ra: “Bệnh nhân đã tỉnh, mọi người có thể vào thăm.”
“Ta đi xem tiểu đệ.” Hi Triệt nói xong quay người.
Hàn Canh kéo lại: “Hi Triệt, chúng ta lát nữa hãy vào, để Duẫn Hạo vào trước nói chuyện với Tại Trung.”
“Con, nếu ngươi không mang Tại Trung về, cũng đừng quay về Trịnh gia.” Trịnh mụ mụ uy hiếp nói.
“Mẹ, ngươi yên tâm, ta nhất định mang con dâu cùng tôn tử về nhà.” Duẫn Hạo đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh.
Tại Trung vừa tỉnh lại, còn chút mê mang chỉ có đôi mắt trong veo tròn tròn mở to. Đây là đâu a? Ta không phải ở kho hàng sao? Sau đó Duẫn Hạo tới cứu ta, hắn còn vì ta… sau đó chuyện gì đã xảy ra?
Nhìn Tại Trung bỉu môi bộ dáng đang tự hỏi, Duẫn Hạo cảm thấy bảo bối của hắn rất đáng yêu.
Nhẹ nhàng cúi xuống, đem Tại Trung ôm vào lòng, tham lam ngửi mùi hương trên ngươi, hương vị ngọt ngào đã lâu không ngửi a.
Duẫn Hạo không để ý nguy hiểm, bất chấp thân phận, kiên quyết cứu mình, Tại Trung thật cảm động nhưng y cũng không quên Duẫn Hạo đuổi y ra khỏi nhà, y rất sinh khí, rất ủy khuất. Nghĩ vậy Tại Trung đẩy Duẫn Hạo ra.
“Tại Trung……” Duẫn Hạo mất mát nhìn Tại Trung.
“Chúng ta đã kết thúc, anh còn đến đây làm gì?”
“Kết thúc? Chúng ta làm sao kết thúc, nếu chúng ta kết thúc, tiểu bảo bảo sẽ làm sao đây?” Duẫn Hạo bắt y nhìn mình, không cho y trốn.
Tiểu bảo bảo? Tiểu bảo bảo gì?
Xem bộ dáng mơ hồ của Tại Trung, Duẫn Hạo biết Tại Trung chưa biết chuyện mình mang thai.
“Bảo bối, kết tinh tình yêu của chúng ta ở đây nga.” Duẫn Hạo đặt tay lên bụng Tại Trung, “Về với anh đi, Tại Trung.”
Tưởng rằng Tại Trung sẽ cao hứng nào ngờ ánh mắt Tại Trung hồng hồng, mang theo nức nở nói: “Anh là vì tiểu bảo bảo mới muốn em quay về.”
Ai! Bảo bối lại suy nghĩ miên man: “Anh yêu cục cưng, anh muốn cục cưng nhưng anh càng yêu em hơn!” Trên giường bệnh Duẫn Hạo một lần nữa nói ra tuyên ngôn tình yêu của hắn. “Còn nhớ rõ trước mộ cha mẹ em, anh đã hứa gì không? Anh sẽ chiếu cố em cả đời, vĩnh viễn yêu thương em, quý trọng em, anh sẽ cho em hạnh phúc.”
“Nhung anh đã đuổi em ra ngoài, anh không cần em.” Tại Trung lên án Duẫn Hạo.
Thấy bảo bối tức giận thở phì phò rất đang yêu, Duẫn Hạo biết Tại Trung đã tha thứ cho hắn, bây giờ bảo bối chỉ là làm nũng làm thôi.
“Bảo bối, em như thế nào mới chịu về với anh a? Nếu không em đánh anh đi, em muốn đánh anh thế nào tùy thích, chỉ cần em cao hứng.” Nói xong Duẫn Hạo cầm tay Tại Trung hướng trên người mình đánh xuống.
“Em không nghe, không nghe, em sẽ không theo ngươi trở về.” Tại Trung rút tay ra, quay mặt đi, không thèm nhìn Duẫn Hạo.
“Bảo bối, em có biết anh có bao nhiêu đáng thương a, mẹ không cho anh về Trịnh gia, còn nói đoạt tuyệt quan hệ mẹ con nữa.” Duẫn Hạo thấy Tại Trung quay đầu sang bên kia cũng vội chạy qua bên kia, không ngừng khuyech đại sự thật làm cho Tại Trung đau lòng.
“Anh gạt em.” Tại Trung rốt cuộc liếc mắt nhìn Duẫn Hạo một cái, “Em không quên lúc bị anh đuổi đi chật vật cỡ nào, bị nhiều ngươi làm nhìn như vậy em sao có mặt mũi trở về? Em không về!”
Tại Trung càng nói càng lớn tiếng.
“Tại Trung, em đừng kích động a, phải cẩn thận cục cưng trong bụng, em biết không em thiếu chút nữa là sanh non a, may mắn đứa nhỏ không có việc gì bằng không anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình.” Nghĩ lại Duẫn Hạo vẫn cảm thấy sợ, “Bảo bối, em nói người làm nhìn thấy em bị đuổi đi, vậy anh nói quản gia đuổi hết đám người làm, chịu không?
“Anh… anh không phải muốn có thể Khương đại thúc thứ hai xuất hiện sao?” Tại Trung bị nam nhân này chọc cho tức chết rồi.
“Vậy cũng không được a, em rốt cuộc muốn anh làm sao a, cục cưng, giúp ba ba khuyên mami của con đi, y không chịu theo ba về nhà a, ba ba một mình hảo đáng thương!” Duẫn Hạo dựa đầu lên bụng Tại Trung, làm ra vẻ con chó nhỏ bị vứt bỏ rất đáng thương, ai có thể tin hắn trên thương trường là tổng tài của tập đoàn Thần Thoại – Trịnh Duẫn Hạo uy phong a!
“Anh đừng nghĩ nói cục cưng giúp là em sẽ tha thứ.” Tại Trung chu cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng.
“Tại Trung…”
“Không nghe!”
“Tại Trung…”
“Đã nói là không nghe mà!”
…
Ngoài phòng bệnh có ba người nghe lén trước cửa, áp lỗ tai sát vào nghe động tĩnh bên trong phòng.
Trịnh mụ mụ: Con ta sao lại vô dụng như vậy, dỗ dành bà xã cũng không xong.
Hi Triệt: Tiểu đệ làm hảo, không thể dễ dàng tha thứ cho Trịnh Duẫn Hạo.
Hàn Canh: Tại Trung không hổ la đệ đệ của Hi Triệt nha, nếu nói Hi Triệt là nữ vương vậy Tại Trung nhất định là công chúa!
Trong phòng Duẫn Hạo còn hung tăng chiến đấu cùng Tại Trung.
“Ngô ngô… ư ân…”
Duẫn Hạo dùng cách mềm mỏng không được thì dùng cách cứng rắn, hung hăng hôn lên môi Tại Trung, không ngưng hấp thu vị ngọt trong miệng, thẳng đến khi Tại Trung thở không nổi thì buông ra: “Có theo anh về nhà không?”
“Không về! Ư……” Miệng lại bị Duẫn Hạo hàm trụ.
“Có theo anh về không? Nói không anh sẽ hôn em tiếp.”
“Đại phôi đản! Đại phôi đản! Khi dễ em!” Tại Trung dùng nắm đấm như bông gòn đánh vào ngực Duẫn Hạo, đánh đến mệt lại dựa vào lòng Duẫn Hạo.
Thấy Tại Trung bị mệt, đem t gắt gao ôm vào lòng: “Bảo bối, tha thứ cho anh đi, anh thật sự không thể không có em.”
Tại Trung ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân vừa yêu vừa hận, hấp hấp cái mũi: “Chỉ lần này thôi nga, nếu còn lần sau, em sẽ… em sẽ…” Tại Trung thiện lương thật sự không biết nói lời nhẫn tâm.
“Không có lần sau, anh cam đoan.” Nói xong liền hôn lên môi làm hắn mê muội, chính là lần này hôn hảo ôn nhu, mang theo lời xin lỗi cùng vô cùng thâm tình của Duẫn Hạo.
Ngoài cửa có ba người.
Trịnh mụ mụ: Con ta quả nhiên lợi hại, không hổ là ta sinh.
Hi Triệt: Tại Trung sao lại vô dụng vậy a, dễ dàng bị chế phục.
Hàn Canh: Có dịp phải hướng Duẫn Hạo hảo hảo lãnh giáo, lãnh giáo.