Gia Thành rời khỏi nhà từ lúc trời còn tối mịt, sau khi hôn từ biệt cậu em lúc cậu còn say ngủ. Cánh cửa màu trắng vừa khép lại, hai bóng đen đã lù lù xuất hiện.
- Giải quyết xong cái xác đó chưa?
Gia Thành quay sang hai bóng nguời cao lớn ấy. Một trong hai người trả lời:
- Xong rồi! Tụi em cũng có mặt lúc đó, nhưng nguời ra tay lại là cậu ta.
Gia Thành thờ mạnh:
- Yên tâm đi, tôi biết chuyện đó. Thật ra thì ai bắn cũng đuợc, quan trọng là Ngọc Lâm an toàn. Hai người xử lý nó như thế nào?
- Ném xuống biển.
Gia Thành gật đầu:
- Tốt! Tôi không muốn Cảnh Sát gõ cửa nhà em trai tôi. Còn về phe bên kia?
- Dạ.....tụi em vẫn chưa nói gì với họ hết. Nhưng em sẽ lập tức....
- Vậy thì không cần nói nữa! Tôi đã giao Ngọc Lâm cho hắn rồi.
- Đại ca.....
- Tôi muốn xem coi hắn có thể khắc phục đuợc điểm yếu chết nguời của Ngọc Lâm hay không. Nếu có thể đuợc, thử một lần cũng đáng chứ. À, cứ âm thầm cho người bảo vệ em tôi, nhưng nhớ là đừng có quá lộ liễu, hiểu chưa?
- Dạ.
Gia Thành nhìn ngôi nhà máu trắng lần cuối rồi mỉm cười:
- Em sớm muộn gì cũng giống như anh thôi, em không thể mãi là Thiên Thần trong khi người anh trai duy nhất của em là Ác Quỷ được.
Tiếng chim kêu buổi sáng đã đánh thức cậu dậy. Cậu khẽ trở người, đột ngột chạm phải một cánh tay. Cậu cầm cánh tay lên xem xét, tay của ai nhỉ?
- Anh? Anh ngủ ở chỗ em à?
Có tiếng đáp lại khe khẽ:
- Ừ, em thức rồi sao?
- Á........
Tất cả giống như một trận động đất độ . Cậu bật dậy:
- Anh ở đâu ra vậy? Tôi khóa cửa phòng lại rồi mà.
Anh nhỉm người dậy, ngáp dài một cái rồi chỉ tay ra cửa sổ:
- Nhưng cái đó thì chưa ha.
Cậu trừng mắt nhìn anh, rồi lại nhìn ra khoảng không đang tung bay bức màn hoa màu xanh biển nhạt.
- Nghĩa là anh leo vô từ đó?
- Ừa, hôm qua cũng vậy.