- Hai người có thôi la lối được không?
Cậu quay sang cô y tá trực phiên:
- Mau chuẩn bị mổ cho anh ta ngay!
Cô y tá gật gù:
- Đó là chuyện của bác sĩ, cái anh cần làm là khai nhận hồ sơ nhập viện cho bệnh nhân kìa.
Cậu nhìn cô gái hồi lâu rồi hỏi:
- Cô mới tới làm phải không?
- Phải thì sao? Chuyện đó không liên quan tới anh!
Cậu thở mạnh:
- Thôi được! Bệnh nhân tên Hoàng Long, tuổi là.....
Cậu ngưng lại để quay sang hai tên đàn em của anh, một trong hai lên tiếng:
- !
- Ừ, tuổi. Còn nữa, cô cầm cái này và bảo y tá phụ trách phòng mổ chuẩn bị cho tôi đi.
Cậu đặt tấm thẻ nhân viên lên bàn rồichạy theo hướng chiếc băng ca cùa anh đã đi qua. Cô y tá cầm tấm thẻ lên coi và giật mình:
- Bác sĩ Tô Ngọc Lâm, nguời đứng hàng thứ hai của bệnh viện à?
- Cô không biết cậu ấy là bác sĩ sao?
- Không....có chứ! Nhưng tôi không ngờ cậu ấy còn trẻ như thế.
Cậu kéo mạnh chiếc áo Blouse trắng, khoát vội lên người, rửa tay tẩy trùng rồi nói:
- Hai anh ở đây chờ tôi!
Đợi cậu đi khỏi, một trong hai mới hỏi:
- Giao đại ca cho cậu ấy liệu có ổn không?Vì tôi thấy...à.....hình như tình cảm của cả hai không đuợc tốt cho lắm.
- Chắc không sao đâu. Dù sao thì cậu ấy cũng là một bác sĩ mà.