- Ưm.....
Hắn đứng lên, quăng mạnh chiếc áo khoát qua một bên, khắn gần như không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa. Hắn muốn bắt đầu ngay khi cậu có dấu hiệu tỉnh giấc. Hắn cới vội mấy cái nót áo trên người cậu ra và đặt môi hắn vào môi cậu. Cảm giác lạnh buốt làm cậu rùng mình. Cậu quay mặt đi chỗ khác để thoát khỏi bờ môi đó.
- Anh....anh là ai? Anh muốn làm gì?
- Nhớ cái này chứ? - Hắn giơ bàn tay còn băng bó lên trước mặt cậu - Một dấu ấn khá dễ thương mà cậu để lại cho tôi đó.
- Anh muốn gì? Cứ giết tối đi.
- Giết cậu à? Tất nhiên là tôi sẽ làm thế. Nhưng trước hết, tôi cũng muốn nếm thử cảm giác khoái lạc một chút với cậu.
- Anh.....
Cậu muốn cho hắn một đấm, nhưng bất thình lình, cậu nhận ra hai tay mình đang bị giam giữ bời một chiếc còng trên đầu giường. Cậu giật mạnh, không có kết quả. Nó chỉ làm cho cậu thêm đau đớn.
- Làm gì khẩn trương vậy? Cứ từ từ....
Hắn xé rách những mảnh vải còn lại chưa gỡ được trên người cậu, cậu đang trần trụi trước mặt hắn. Cậu bắt đầu sợ hãi. Chưa bao giờ sợ như lúc này. Cậu nẩy người lên đẩy hắn ra, hắn ghì cậu xuống gường trở lại. Hắn thô bạo lướt môi trn người cậu. Lạnh quá! Tại sao bàn tay và làn môi của hắn lại lạnh như thế? Hắn làm cậu cảm thấy ghê tởm, cứ như trước mặt cậu là một con quái vật.
- Không....đùng làm như vậy....ĐỪNG!
"RẦM!" - Cánh của phòng bật mờ, một cú đám giáng vào mặt hắn làm hắn ngã sóng soài trên sàn nhà.
"ĐOÀNG!" - Phát súng đã giải thoát cậu khỏi bị giam cầm. Cậu đã ngất đi. Anh kéo mạnh tấm chăn phủ lên người cậu, rồi quay sang chỉa súng vào hắn:
- Tại sao lại làm như vậy?
Hắn nhìn lên, cười. Anh không biết tại sao hắn lại cười.
- Hay thật! Cậu có biết mình đang làm gì không hả Hoàng Long? Cuậ vừa đánh chủ nhân của mình, sau đó là muốn giết cả chủ nhân. Cậu có phải là thất giáo đầu của Thanh Long Đảng không vậy?
Anh lạnh lùng dí sát mủi súng vào đầu hắn:
- Bất cứ ai làm tổn hại đến cậu ấy....tôi cũng sẽ không để yên. Chủ nhân, người đang làm cho tôi cảm thấy khó xử đó. Tôi không muốm bắn người. Coi như tôi chưa từng thấy người ở đây. Tôi sẽ mang Ngọc Lâm đi.
Anh tiến tới quấn tấm chăn quang tấm thân trần của cậu và bế cậu lên.
- Nếu mày rời khỏi đây.....từ nay trờ đi, mày sẽ không còn là thất giáo đầu nữa.
Anh ngần ngừ một chút rồi đặt mạnh chiếc huy hiệu hình Rồng lên bàn. Xong, anh đi ra ngoài cùng với cậu trên tay. Cánh cửa đóng lại. Hắn ngồi dậy:
- Và mày cũng sẽ phải chết! Mày tưởng sau khi đánh tao, phá hư chuyện của tao là có thể tự do ra đi à? Mày ngây thơ quá, Hoàng Long ạ. Mày không giết tao. Tao sẽ làm cho mày hối tiếc về chuyện này.
"CỘC! CỘC!"
Hắn gầm gừ: