Nếu chết là cách giải quyết tốt nhất thì người ta có nên chết không? Chết cũng được. Nhưng phải chết làm sao cho có ý nghĩa. Khi tình yêu không được đáp trả, cách chết ý nghĩ duy nhất là hy sinh vì người mà mình yêu thương, chỉ có như vậy, vì trí của mình ở trong lòng người ấy mới vĩnh viễn được trường tồn, và cũng làm cho người ấy mãi mãi nghĩ đến mình.
"Anh yêu em..."
- Tô Ngọc Lâm! Tô Ngọc Lâm!
Cậu giật mình tỉnh giấc. Cậu vừa mơ lại những chuyện của quá khứ, không làm cậu cảm thấy vui sường, nhưng lại khắc sâu trong tâm trí cậu.
- Cậu không sao chứ? Người cậu đầy mồ hôi. Cậu mơ thấy ác mộng à?
- Không...Mấy giờ rồi?
Hai người đang ở trong một căn hộ chung cư nhỏ xúi tồi tàn. Kể ra thì con tin cũng đâu được đòi hỏi già quá mức nhỉ?
- h tối! Cậu đối không? Tôi nấu Mì nhé!
Matsuki là một người tốt. Cậu cảm nhận được điều đó. Hay tại cậu đã lấm lem máu và tội lỗi rồi? Cậu trước đây cũng như Matsuki, có điều cậu chưa bao giờ thử bắt cóc ai hết.
- Ngày mai chúng ta sẽ đến địa điểm trao đổi con tin, h sáng!
- Họ chấp nhận yêu cầu của anh à?
- Uh! Dù sao thì tôi cũng đang có trong tay Long Đế.
Hay nên nói ngược là là Long Đế đang làm chủ hắn nhỉ? Cái này thì có trời mới biết.
- Đừng lo! Mai tôi sẽ trả cậu về với họ. Tôi tuyệt đối không làm cậu bị thương đâu.
Cậu chống tay lên bàn. Đây không phải là cách nói của Tô Gia Thành, mà là của Matsuki Kendo. Tô Gia Thành thật sự đã chết.
- Cẩn thận đấy!
- Huhu?!?
- Ngày mai anh nên cẩn thận một chút. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.
Cậu đi về phòng và đóng sập cửa lại. Đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ với cậu.
Trụ Sở Thần Long Đảng...
- Cái gì? Cô để cho tên đó bắt cậu ấy đi dễ dàng như vậy à? Cô có thật là Ngũ Long Sứ không vậy? Nếu như mà tôi có ở đó...
- Đừng ồn áo nữa Hoàng Long! - Quốc Chi cằn nhằn bỏ tờ báo qua một bên - Nếu như tôi đoán không lầm thì chính Tô Ngọc Lâm của cậu tự nguyện đi theo người ta đấy chứ, phải không Ngũ Long Sứ?
Ngũ Long Sứ im lặng không trả lời. Quất Chi quay đi:
- Tôi đi tắm trước! Mai cậu ấy sẽ về lại thôi, anh cũng nên đi ngủ sớm đi.
- Cái gì? Sao cô có thể tỉnh bơ như vậy được chứ? Nè, Quật Chi! Đứng lại nghe tôi nói đã...
Ngũ Long Sứ nhìn theo bóng cả hai khuất sau sức tường bên hông dãy hành lang.
- Ngày mai...công chúa...
Thứ , ngày....thàng...năm....
- Trao đổi theo nguyên tắc công bằng! Chíung tôi sẽ rút khỏi đây và để lại cô gái này, cậu phải đẩ cho Long Đế đi! Không có vũ khí, được chứ?
Matsuki thoáng do dự. Cuối cùng cũng gặt đầu và quăng khẩu súng ra xa. Họ cũng theo hẹn mà rút hết, không quên đẩy cô gái ra phía trước:
- Để cho Long Đế sang bên này trước, chúng tôi sẽ thả cô ấy ra.
Cậu nhìn chung quanh. Ngũ Long Sứ không có mặt. Đúng như cậu dự đoán, Matsuki sắp nguy hiểm tới nơi rồi.
Không còn ai ngoài cậu, cô gái và Matsuki, hắn mới tỏ ra khá an tâm.
- Thôi được! Cậu qua đó đi.
Cậu chậm rãi đi sang bên kia, ngang qua một cô gái có mái tóc dài xõa ngang vai. Bất ngờ, cậu dừng lại và chạp tới vật Mtsuki xuống đất.
- Coi chừng!