Phiên ngoại
(Cụt ngũn)
Chuyện về ai đó lên mạng xem thấy chuyện vợ chồng "nhà người ta" thỉnh thoảng ra ngoài hâm nóng tình cảm còn mình không được như vậy nên ganh tị.
"Anh nói xem đã bao lâu rồi chưa cùng em ra ngoài ? Có phải sợ người khác dòm ngó sẽ mất mặt không ?" Hoa Phi Phi phồng má, giận dỗi quay mặt đi chỗ khác.
Vương Thiếu Đình chạy theo sau lưng cậu. Xoa xoa lưng dỗ dành "Không phải như em nghĩ, anh gần đây thật sự rất bận !"
"Còn nói cái gì thế giới này chỉ cần em ! Đều là gạt người !" cậu đẩy tay hắn ra ngồi thật mạnh xuống sofa.
Không nghe được thanh âm hắn giải thích. Cậu càng giận dữ hơn "Cho anh biết! Nếu anh không dành thời gian cho em, em nhất định đem con về nhà mẹ sống !" càng nói càng mạnh miệng.
Từ khi nào cậu đã thành người chủ động, còn nhớ cậu nhóc ngày nào lẽo đẽo theo sau hắn đỏ mặt nói muốn theo đuổi hắn. Hiện tại còn không phải khác một trời một vực đi. Không hiểu sao hắn bên ngoài không sợ bất cứ ai nhưng lúc quay về nhà rồi luôn lo lắng bị cậu giận dỗi. Những lúc như vậy bức đến hắn muốn phát hỏa vẫn phải im miệng cười. Mỗi lúc cậu giận, hắn so với đi đàm phán hợp đồng nghìn tỷ còn căng thẳng hơn.
Vương Thiếu Đình trán đổ đầy mồ hôi, ngồi xuống bên cạnh rót nước cho cậu "Bà xã, đừng như vậy... Anh thật sự không cố ý, hay em nghe người ta nói gì rồi ?"
"Không ai nói gì cả, tóm lại anh phải hứa với em, ngày mai cuối tuần đưa em và đứa nhỏ đi chơi a!"
Hắn suy nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Hoa Phi Phi lập tức nở nụ cười, ôm lấy cổ hắn, đặt lên má hắn một nụ hôn "Ông xã của em là tốt nhất ! Oa giả vờ từ nãy đến giờ mệt muốn chết, sao anh không sớm đáp ứng ?! Như vậy chẳng phải tốt hơn rồi sao !"
Hóa ra từ nãy đến giờ đều do cậu giả vờ, hắn vừa không hài lòng vừa hạnh phúc, nhưng hạnh phúc nhiều hơn. Đưa tay nhéo má cậu "Em đó, tiểu quỷ gian manh này. Từ khi nào biết gạt anh a !"
"Đều do anh bức em !" cậu cười nụ cười trong suốt như ánh nắng. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra mình chưa nấu cơm tối "Trễ rồi, anh đi đón con. Em đi làm cơm !"
"Ân ! Bà xã. Cẩn thận ! Lọ đường ở ngăn thứ , lọ muối ở ngăn thứ !"
"Được rồi được rồi, em đã nói bao nhiêu lần rồi là em nhớ mà! Anh mau đi !" Hoa Phi Phi đẩy hắn ra cửa nhưng hắn nhất quyết không chịu đi.
Nhìn biểu tình không hiểu trên mặt cậu, Vương Thiếu Đình phì cười chỉ chỉ lên má.
Cậu hiểu ý, mở lớn cửa nhìn xung quanh, mặt chuyển sang màu hồng phấn. Cậu không nhịn được cười, nửa đùa nửa thật phàn nàn "Anh thật phiền phức mà !" nói rồi chờ lúc không có ai nhìn hôn lên má hắn.
Nam nhân cười vui vẻ tiêu sái rời đi, còn ai đó đứng yên tại chỗ nhìn người kia đi khỏi mặt vẫn chưa hết đỏ. Đóng cửa lại, cậu cứ t tỉm cười cả buổi.
Con người ta khi nắm giữ được hạnh phúc trong tay rồi sẽ như tiểu hài tử. Cả ngày hihi haha đùa giỡn. Hết giận dỗi rồi lại hòa hợp, trong cuộc sống không thiếu hai từ vui vẻ.