Cánh tay đau nhức, Lý Mạt rút phăng tay ra, máu tươi chảy đầm đìa, tiểu báo tử gần như cắn sâu vào xương tay.
Nó điên cuồng gặm cắn Lý Mạt, rồi ngoạm một cái thật to lên cánh tay hắn, hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt hắn.
Lý Mạt cầm kiếm kinh ngạc nhìn tiểu báo tử của hắn, mũi kiếm dừng ở trên người tiểu báo tử không hề nhúc nhích, hắn nghiến răng từ bỏ chống cự, cứ ngơ ngác nhìn tiểu báo tử gặm cánh tay mình máu thịt bấy nhầy.
Lĩnh Nam Vương sợ hãi: “Người đâu! Người đâu mau đến đây!”
Lý Mạt ôm chặt cổ tiểu báo tử, quay đầu lại nhìn Lĩnh Nam Vương, vừa thất vọng vừa bất lực cười bảo.
“Phụ vương, ta đưa nó về nhà.”
Hai ám vệ tiến lên lôi tiểu báo tử đang điên cuồng đi, Lý Mạt rũ cánh tay máu chảy đầm đìa, nhắm mắt lại.
Hai hàng nước mắt theo khóe mắt lăn dài trên má.
———
Ngày hôm sau, Lý Mạt đích thân dẫn người đưa tiểu báo tử quay về cánh đồng hoang.
Tiểu báo tử lẳng lặng ghé vào lồng thú nó ghét nhất, nhẹ nhàng liếm láp bụng mình.
Mấy thị vệ đặt lồng sắt xuống đất, mở cửa lồng thả tiểu báo tử ra.
Tiểu báo tử đi vài vòng giữa cánh đồng hoang, sau đó chạy về ngồi xổm trước mặt Lý Mạt ngờ vực nhìn hắn.
Nó cũng không biết mình đã làm chuyện tàn nhẫn như thế nào với chủ nhân, nó chỉ có hơi bực bội nên mất khống chế, cứ cho rằng chỉ là một chút trừng phạt nho nhỏ dành cho hắn, nhưng không hề biết rằng nó đã vô tình phá hủy một Lý Mạt cố gắng chịu khổ nửa năm giờ đã không thể chịu nổi bất kỳ đả kích gì, cắn xé Lý Mạt máu tươi đầm đìa trước mặt mọi người.
Cánh tay trái của Lý Mạt quấn đầy băng vải, hắn ngồi xổm xuống sờ đầu tiểu báo tử.
“Bảo Bối, về nhà đi. Ta luôn giam ngươi bên cạnh mình… Là ta quá ích kỷ.” Lý Mạt hít hít mũi, nhẹ nhàng đẩy tiểu báo tử, “Về nhà đi.”
Tiểu báo tử có hơi hoảng hốt, nó bò dậy ngửa đầu nhìn Lý Mạt.
Không cần… Bảo Bối nữa sao?
Lý Mạt xoay người bỏ đi.
Tiểu báo tử nhanh chóng đuổi theo hắn.
Bỏ… Bảo Bối sao?
Tiểu báo tử đuổi theo mấy bước, Lý Mạt đã dẫn ám vệ thị vệ cưỡi ngựa rời đi.
Tiểu báo tử ngồi xuống, mờ mịt nhìn Lý Mạt càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất hẳn khỏi tầm mắt mình,
Bảo Bối tốt như vậy, mà lại bỏ rơi sao?
Nó cũng không biết mình sai ở đâu nữa.
Nó chỉ hơi đau bụng một chút, nên hơi cáu gắt một chút theo bản năng thôi mà.
Tiểu báo tử ngồi giữa cánh đồng hoang từ sáng đến khuya ngóng trông mãi, cứ ngốc nghếch chờ chủ nhân đến đón mình về nhà.
———
Lý Mạt nhốt mình trong phòng ngủ, ôm chặt cung Lộc Giác thẫn thờ dựa vào mép giường.
“Là ta sai rồi.”
“Có lẽ ngươi thực sự chưa từng xuất hiện.”
Vết thương trên cánh tay đã được rửa sạch sẽ rồi bôi thuốc, nhưng động một chút là đau như kim châm muối xát.
Lý Mạt ôm chặt cung Lộc Giác, nghiêng đầu dán mặt lên cánh cung, hầu kết khẽ giật mấy cái.
Có thể bọn họ nói đúng, chỉ là hắn quá cô đơn nên mới ảo tưởng ra một mỹ nhân báo, sau đó trút tất cả sự dịu dàng và cưng chiều hết mực cho một mình cậu ấy.