Lý Mạt thắp đèn, thấy mỹ nhân báo vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước, nhưng chiếc bụng có hơi tròn trĩnh hơn một xíu.
Như thể giấu một cái gối nhỏ bên trong.
Lý Mạt sợ hãi ôm thiếu niên báo vào lòng, nhẹ nhàng sờ cái bụng tròn trịa: “Bảo Bối… sao lại thế này?”
Tiểu báo tử lắc đầu, dùng đầu cọ cọ hắn,
“Bảo Bối không biết.”
Lý Mạt sốt ruột gọi đại phu đi trong đêm đến phủ.
Đại phu kiểm tra cho tiểu báo tử, đoạn vuốt râu nói: “Điện hạ, con hoàng kim báo báo này… mang thai rồi.”
Lý Mạt cả kinh quăng chung trà: “Nói hươu nói vượn! Nó là báo đực mà!!?”
Đại phụ nói: “Tiểu nhân không biết… Nhưng phản ứng này… xác thật là có thai.”
Lúc Lý Mạt về nhà thì thấy tiểu báo tử đang liếm láp bụng mình.
“Em đang làm gì đó? Đau bụng sao?” Lý Mạt nhanh chóng bước qua hôn cậu, bế cậu lên xoa xoa bụng cho cậu.
Tiểu báo tử yếu ớt ghé vào người Lý Mạt: “Chủ nhân Bảo Bối khó chịu, rất khó chịu, sợ lắm.”
Lý Mạt cực kỳ lo lắng, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa, hắn tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc liên tục mấy ngày xem rốt cuộc tiểu báo tử bị bệnh gì.
Tiểu báo tử cảm thấy chủ nhân không thích mình nữa, buổi tối bèn đến thư phòng tìm chủ nhân, chỉ vào bụng mình hỏi:
“Chủ nhân không thích tiểu bảo bối sao? Vậy Bảo Bối ra ngoài sinh, không khiến chủ nhân phiền lòng có được không?”
Tiểu báo tử lau nước mắt hỏi: “Chủ nhân em không cố ý làm bụng mình to đâu, người đừng chán ghét Bảo Bối được không…”
Lý Mạt bế tiểu báo tử lên dỗ dành: “Bảo Bối dọa ta, thích chứ, ta thích cả, sao lại ghét Bảo Bối được chứ, thích còn không hết, em an tâm, ngoan nhé, ta nhất định sẽ bảo vệ em an toàn.”
Tiểu báo tử sợ hãi nhìn hắn.
Lý Mạt cúi đầu hôn cậu: “Đừng sợ, không sao, ta cũng rất muốn Bảo Bối sinh tiểu bảo bối cho ta mà.”
Lúc này tiểu báo tử mới an tâm, cậu túm lấy góc áo Lý Mạt: “Chủ nhân, buồn ngủ… Đi ngủ được không.”
Lý Mạt ôm tiểu báo tử đi ngủ, ngày nào cũng bồi bổ cho tiểu báo tử, đút thịt cho ăn, dẫn ra ngoài chơi.
Bụng tiểu báo tử càng lúc càng lớn, Lý Mạt càng cố gắng chăm sóc cậu hết mực, tiểu báo tử càng ngày càng mệt mỏi, sức lực dần dần cạn kiệt, không muốn động đậy chút nào.
Lý Mạt quả thực muốn ở bên cạnh cậu một tấc không rời, hắn sợ cậu lại xảy ra chuyện.
Tiểu báo tử khó chịu rúc vào một góc, nhỏ giọng nói: “Đau quá, sợ quá.”
Lý Mạt ở bên cạnh tiểu báo tử dỗ dành, liên tục vuốt ve bộ lông mềm mượt của cậu.
“Ta ở đây.”