Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

chương 47: c47:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Úc chống lên bả vai Thương Quân Lẫm để ngồi dậy, sâu kín nhìn hắn: "Bệ hạ còn muốn danh phận gì nữa?"

"Dọn đến ở cùng trẫm."

"Nhưng mà không phải chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ sao?" Thẩm Úc không hiểu sao, "Ngọc Chương Cung và tẩm cung của đế vương đều ở trong hoàng cung, ở chỗ nào đâu có gì khác nhau?"

Thương Quân Lẫm vẫn cố chấp nhìn y.

Cảm giác có chút giống chú chó lớn đang mong chờ niềm vui từ chủ nhân mình.

Thẩm Úc ho nhẹ một tiếng, vứt bỏ ý nghĩ không thực trong đầu, đôi tay đặt lên trên cổ nam nhân: "Bệ hạ không biết người đang dưỡng thai không thể tùy tiện dọn đến nơi xa lạ ở hay sao?"

Hiển nhiên Thương Quân Lẫm không ngờ tới còn có cách nói như vậy, liền mở to hai mắt.

"Ha ha ha." Thẩm Úc không nhịn được cười ra tiếng.

Những vấn đề này Thương Quân Lẫm luôn phản ứng chậm, Thẩm Úc cố ý nói thế.

"Vì sao lại không muốn dọn?" Thương Quân Lẫm áp sát lại phía trước dụi dụi, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua gương mặt Thẩm Úc.

"Ở Ngọc Chương Cung rất thoải mái." Thẩm Úc hơi hơi nghiêng đầu.

Thương Quân Lẫm cũng rất bất đắc dĩ, chuyện Thẩm Úc đã quyết định thì dù hắn là hoàng đế cũng không thể thay đổi được. Có đôi lúc hắn không nhịn được tò mò vì sao lúc trước Thẩm Úc lại đồng ý vào cung.

Dù hắn đã nghe Thẩm Úc kể nhưng vẫn cảm thấy y không phải người sẽ mặc kệ cho người ta bài bố mình.

Bỏ qua đề tài này, trở lại vấn đề trên tấu chương, Thương Quân Lẫm liền kể những thông tin Ẩn Long Vệ tra được cho Thẩm Úc.

"Phương tiểu thư là đứa con duy nhất của Phương đại nhân, tính tình cũng giống Phương đại nhân, lần đầu tiên biết đến tình yêu lại gặp phải Việt Vương."

Thẩm Úc: "Còn may phát hiện sớm, những nữ tử đó hẳn cũng chưa đến nỗi rễ tình đâm sâu, nếu không đó là tội lớn."

Thương Quân Lẫm: "Vì đã thấy rõ bộ mặt thật của Việt Vương nên sau khi bọn họ trở về cũng sẽ nhanh chóng từ bỏ mối tình này."

Thẩm Úc: "Bệ hạ định xử lý Việt Vương như thế nào?"

Đây cũng là mục đích chính của Phương đại nhân khi dâng sớ. Đầu tiên ông dùng ngôn từ sắc bén để phê phán hành vi của Việt Vương, sau đó lại dùng lời lẽ chính đáng để chứng minh một sự thật: Cần phải xử lý Việt Vương thật nghiêm minh!

Thẩm Úc rất tán đồng quan điểm của Phương đại nhân.

"Trẫm định giao toàn quyền quyết định chuyện này cho Phương đại nhân."Thương Quân Lẫm nhàn nhạt trả lời.

Thẩm Úc không cầm lòng được vỗ vỗ bả vai Thương Quân Lẫm, tán thưởng hắn: "Bệ hạ, ý kiến hay đấy."

Sau khi dâng sổ con, Phương đại nhân vẫn luôn đi tới đi lui ở trong sân. Dù ông biết chắc hẳn bệ hạ sẽ không bao che cho Việt Vương nhưng vẫn lo lắng bệ hạ sẽ cố kỵ di mệnh của tiên hoàng nên sẽ xử nhẹ.

"Phụ thân, con nói này, người có thể đừng đi tới đi lui nữa hay không, cứ khiến cho con choáng đầu theo." Phương tiểu thư chán ngán ngắm cây quạt đang cầm trong tay.

"Con cũng không xem xem ta nhọc lòng như vậy là vì ai?" Phương đại nhân dừng lại, lúc ông tức giận trông như một con cá nóc.

"Con cũng biết phụ thân lo lắng vì con mà," Phương tiểu thư nhanh chóng chạy tới vuốt lông." Không phải phụ thân nói bệ hạ sẽ không nuông chiều Việt Vương sao?"

"Con thì biết cái gì!" Càng biết nhiều, Phương đại nhân lại càng không thể nói.

Ông là người làm việc cho bệ hạ vào lúc ngài còn chưa lên ngôi, thời trẻ ông cũng hiểu rõ một ít tình hình bên trong, cũng biết có một số chuyện liên quan tới Việt Vương.

Trước khi tiên đế ra đi đã cố ý hạ lệnh nếu Việt Vương không phạm phải tội lớn như thông đồng với địch, bán nước thì dù hắn phạm phải bất cứ tội gì Thương Quân Lẫm cũng không được gây tổn thương đến tính mạng hắn. Nếu không có những lời đó thì dựa theo những điều Việt Vương gây nên vào mấy năm nay, sao hắn có thể sống thoải mái như vậy.

Những người đi theo bên người Thương Quân Lẫm lâu đều biết tiên đế đã để lại cho Việt Vương không ít đồ vật, thậm chí một trong số đó còn có thể gây ảnh hưởng đến nền tảng tồn tại của quốc gia. Vốn dĩ bọn họ đã biết Thương Quân Lẫm không được tiên đế ưa thích, trải qua chuyện này lại càng khắc sâu nhận thức tiên đế có bao nhiêu thành kiến đối với Thương Quân Lẫm.

Nếu trong tay Thương Quân Lẫm không nắm giữ hơn phân nửa quân đội của Đại Hoàn, lại còn có công lớn lấy lại quốc thổ thì chắc chắn tiên đế sẽ không truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Thương Quân Lẫm.

Cho dù cuối cùng ngôi vị hoàng đế cũng rơi vào tay Thương Quân Lẫm nhưng tiên đế vẫn có cách ứng phó với bọn họ.

Những năm gần đây, có nhiều chuyện Thương Quân Lẫm đều lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Không phải bởi vì hắn chẳng hay biết gì, mà chỉ là tạm thời không tiện ra tay mà thôi.

Mấy năm nay bọn họ cũng đang tìm kiếm thế lực tiên đế để lại nhưng đáng tiếc những người đó ẩn giấu quá sâu, mãi mà bọn họ vẫn chưa thu hoạch được gì.

Phương đại nhân ngồi xuống đối diện với Phương tiểu thư, thở dài nói: "Nếu con là nam tử thì cũng có thể ra sức vì bệ hạ."

Nuối tiếc lớn nhất trong đời này của ông chính là con gái không thể ra sức vì bệ hạ. Con gái ông thông minh lanh lợi, có dũng có mưu, có chỗ nào thua kém nam nhân đâu?

"Phụ thân cũng không cần quá sầu lo, ai nói thân là nữ tử thì không thể xuất lực vì bệ hạ."

"Con muốn làm cái gì?" Phương đại nhân nháy mắt trở nên cảnh giác "Cha cảnh cáo con, không được nghĩ những chuyện không nên nghĩ, càng không được chen chân vào tình cảm của bệ hạ và quý quân!"

Không thể trách Phương đại nhân phản ứng quá lớn. Từ xưa đến nay, nữ tử muốn quấy loạn quyền thế thì có rất nhiều phương pháp đơn giản. Mà trong các loại phương pháp, nhanh nhất và tiện nhất không có gì ngoài vào hậu cung, lấy sắc đẹp làm mồi, mượn lợi thế của hậu cung để gây ảnh hưởng đến triều đại.

"Phụ thân nghĩ đi đâu vậy," Phương tiểu thư bị khả năng động não nhà mình dọa sợ, "Đầu óc con bị hồ dán lại hay sao mà lại muốn vào hậu cung? Ý con là nếu nam tử có thể vào triều làm quan thì vì sao nữ tử lại không thể?"

"Nhưng trước đây chưa từng xảy ra việc này."

"Tự mình làm người đầu tiên thì sau này sẽ có." Phương tiểu thư dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói ra lời khiến người ta khiếp sợ.

Phương đại nhân không nói gì nữa.

Thương Quân Lẫm không phái người đi tìm Phương tiểu thư, nếu nàng muốn thì tất nhiên sẽ chủ động tìm tới cửa.

Ngoại trừ một ít sổ con cần phải xử lý ngay, còn lại hầu hết thời gian Thương Quân Lẫm đều cùng Thẩm Úc đi du ngoạn khắp nơi.

Nếu đã nói muốn đi du xuân thì những địa điểm thích hợp để đi nhất họ đều muốn đi thử.

Rời khỏi cung, Thẩm Úc cũng không vội đi tới thôn trang. Những lúc y và Thương Quân Lẫm ra ngoài cũng sẽ không đưa theo Mộ Tịch và Mạnh công công.

"Bệ hạ, cho Mạnh công công và Mộ Tịch đi chơi đi, thật vất vả mới được rời cung, cho bọn họ thoải mái đi dạo đi."

Thương Quân Lẫm nhẹ gật đầu.

Thẩm Úc ngoắc ngoắc ngón tay hắn, tiếp tục nói: "Như vậy ta và bệ hạ sẽ có rất nhiều thời gian riêng."

Thương Quân Lẫm lập tức phân phó cho hai người nghỉ.

Thẩm Úc nắm tay Thương Quân Lẫm tay, chậm rì rì bước ra cửa.

Để lại Mộ Tịch và Mạnh công công nhìn nhau.

Mạnh công công là thái giám đi theo hầu hạ bên người Thương Quân Lẫm, trong tình huống bình thường sẽ không cách quá xa Thương Quân Lẫm, cho dù Thương Quân lẫm muốn ở một mình thì ông cũng sẽ đi theo từ xa.

Chẳng qua lúc Thương Quân Lẫm mới lên ngôi thì không giống như những quân vương khác. Mấy năm đầu hầu như Mạnh công công không nhìn thấy bóng dáng Thương Quân Lẫm, mấy năm gần đây thời gian hầu hạ bên người hắn mới tăng lên.

"Mộ Tịch cô nương có muốn đi đâu không?"

Mộ Tịch chần chừ gật đầu: "Ta muốn đi gặp mấy tỷ muội trước kia quen biết, sau khi vào cung cũng chưa cơ hội gặp lại các nàng."

Mộ Tịch một mình đi gặp những người trước kia nàng quen ở phủ Trấn Bắc Hầu, cũng thuận tiện trao đổi tin tức với những người Thẩm Úc để lại bên ngoài.

"Mộ Tịch cô nương?"

Một giọng nói có vẻ do dự vang lên từ phía sau, Mộ Tịch bị hoảng sợ quay đầu lại.

"Là Cố, Cố tiên sinh à."

"Mộ Tịch cô nương cùng ra ngoài với Thẩm công tử sao?" Một tay Cố thái y xách theo dược liệu, một tay bắt lấy tay áo của thiếu niên mặc y phục màu đen bên cạnh.

"Vâng ạ."

"Vừa đúng lúc ta mới chế ra một phương thuốc mới, phiền Mộ Tịch cô nương mang cho công tử nhà cô." Cố thái y đưa một phần thuốc trong tay cho Mộ Tịch.

Mộ Tịch nhận lấy: "Vâng, Cố tiên sinh. Người đứng bên cạnh Cố là ai vậy?"

"Là đệ đệ của ta, Cố Hoài."

"Ca ca, đó là thị nữ của Thẩm quý quân sao?" Sau khi Mộ Tịch rời đi, Cố Hoài nhìn vào đám người hỏi.

"Đệ nhỏ giọng chút," Cố thái y chê miệng của Cố Hoài lại, "Đó là thị nữ bên người quý quân, hẳn là quý quân cũng sẽ rời cung."

"Thật không?" Cố Hoài rũ mắt, che đi những suy tư trong mắt.

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm sóng vai đi trên đường, lần này bọn họ không đến Nghênh Tinh Lâu mà đi dạo một phố được đặc biệt mở ra cho các thư sinh.

Thẩm Úc lôi kéo Thương Quân Lẫm đi đi rồi lại dừng dừng, y không ngừng bị những đồ vật trong các quán nhỏ bên đường hấp dẫn.

Nơi này chủ yếu bán các loại sách.

"Hai vị công tử mau lại đây coi một chút nào, nơi này của chúng ta có bút ký của người từng đậu cử nhân ba lần, chỉ cần chừng này tiền thôi. " Người bán hàng rong vươn tay tính toán, "Còn có thể đọc thử trước."

"A Lẫm, chúng ta qua đó xem thử đó." Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc được thấy loại hình thức này, y tràn đầy hứng thú chảy qua xem.

Quán nhỏ kia buôn bán khá tốt, xung quanh có rất nhiều người. Thương Quân Lẫm ôm lấy bả vai Thẩm Úc, che chở y đi đến trước sạp.

Họ tự giác đưa ra hai phân tiền, chủ quán mặt mày hớn hở dọn ra một chồng sách: "Hai vị công tử tùy ý chọn, tùy ý chọn."

Thẩm Úc chọn một cuốn mở ra, trên trang đầu đã ghi chú rõ quyển sách này bút ký của ai. Thẩm Úc lại thử mở mấy quyển khác, không ngoại lệ trên trang đầu đều được đánh dấu cả.

Nhìn đến cái tên quen mắt, Thẩm Úc cầm cuốn sách trên tay tới hỏi ông chủ: "Ông chủ, đây thật sự là bút ký của Phương đại nhân sao?"

Đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên ông chủ thấy có người nghi ngờ, giải thích cũng rất thuận buồm xuôi gió: "Những thứ này đều có mười mấy năm thanh danh, tuyệt đối là hàng thật. Nếu không cũng sẽ không có nhiều người tới xem như vậy, đúng không?"

"Vị công tử này yên tâm, sách nơi này đều đã được đảm, trước khi ta vào kinh đã được một học trưởng( đàn anh) cố ý dặn dò, nhất định phải tới nơi này."

"Chúng ta cũng thế."

Thẩm Úc thuận theo phương hướng thanh âm nhìn qua, những người vừa nói chuyện đều là những thư sinh trẻ tuổi, thanh xuân dào dạt, mặt mày vẫn còn rất non nớt.

"Ta đã biết, đa tạ các vị đã giải thích nghi ngờ của ta." Thẩm Úc dùng lễ mà các thư sinh thường dùng để cảm tạ.

"Hai vị công tử cũng tới để thi sao?" Thấy Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm khó thế bất phàm, mấy thiếu niên đẩy nhau ồn ào đi tới.

Khí thế của Thương Quân Lẫm quá mạnh, mấy thiếu niên không dám tùy ý bắt chuyện, họ lại cảm thấy Thẩm Úc trông có vẻ kiến thức bất phàm, không muốn bỏ lỡ cơ hội kết bạn.

Nhìn cuốn sách trong tay Thẩm Úc, một thiếu niên có vẻ đã quen thuộc với quán nhỏ này nói: "Cuốn sách công tử đang cầm trong vốn được Phương đại nhân viết lúc còn trẻ."

Thẩm Úc gật đầu: " Phong thái của Phương đại nhân không giảm vẫn không thua kém gì năm đó."

"Chúng ta cũng cảm thấy vậy!" Mấy người đồng thời gật đầu, "Đặc biệt là vụ án tử của Trương ngự sử, Phương đại nhân xử lý thật sự rất tốt."

Thẩm Úc nhìn mấy thiếu niên không lớn bao nhiêu, y cũng xem bọn họ như những đứa trẻ: "Các ngươi cũng nghe nói về vụ án này?"

"Nơi này viết này." Một thiếu niên đoạt lấy cuốn sách trong tay của người bạn đồng hành, đưa cho Thẩm Úc.

Thẩm Úc dở ra, trong sách không chỉ viết án tử của Trương ngự sử mà còn có một ít vụ án khác cũng được viết vào.

Bọn họ lại càng quấn lấy Thẩm Úc nói chuyện, khí thế quanh thân Thương Quân Lẫm lại càng dâng cao.

Mấy người muốn tiếp tục lôi kéo Thẩm Úc nói chuyện nhưng lại thực sự không thắng nổi khí thế lạnh kéo của Thương Quân Lẫm, họ đành nói lời tạm biệt.

Thẩm Úc lôi kéo Thương Quân Lẫm đang lạnh mặt vào trong góc, y lớn mật chọc chọc vào gương mặt lạnh lùng của nam nhân: "Bệ hạ lớn như vậy rồi mà sao vẫn còn ăn dấm với mấy đứa nhỏ chứ?"

Chỉ cần nghĩ đến cảnh vừa Thương Quân Lẫm vừa rồi đã dùng một hành động nhỏ để lén lút tuyên thệ quyền sở hữu, mà những đứa nhỏ đó còn hoàn toàn không nhận ra có gì đó không đúng, Thẩm Úc lại càng buồn chơi hơn.

Thương Quân Lẫm không nói tiếng nào cầm lấy cánh tay Thẩm Úc lôi y vào trong lồng ngực. Lúc đối mặt với da thịt non mịn đang gần trong gang tấc, ánh mắt hắn dần dần đen lại.

"Bệ hạ, ưm——" Bên gáy Thẩm Úc đau xót.

Y bị cắn.

Tác giả có lời muốn nói: Bệ hạ ghen sẽ không chịu nổi kích thích ~~~

Canh hai cầu dinh dưỡng dịch ^^

Cảm tạ ở --::~--:: trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Trương làm giàu hôm nay phát tài sao cái;

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: , W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, chim cánh cụt đi dạo tử cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thỏ chi bình; trương làm giàu hôm nay phát tài sao bình; hoa mãn tiểu lâu bình; mộc ân thần hi, dễ khiêm bình; kéo dài chứng thời kì cuối người bệnh bình; quỷ khanh, bạch mạch bình; kỳ an, cắn đường chuyển phát nhanh viên, chocolate tương bình; lương trần giờ lành bình; độ Cửu Châu, ẩn bình; a băng, lam, một nghèo hai trắng bình; bình; kháng mộc, bình; tàng sam, khó lấy tên, thiên nhai cũ lộ, là bao quanh nha, luilui, độc nhãn ưng, cách lâm cửu cửu, , bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Tui đã note trước là tui chỉ edit đúng -% do kiến thức hạn hẹp nên có gì sai mong mọi người góp ý tui sẽ sửa :(

Chương này có nhiều từ khá lạ và tui chỉ giải thích theo nghĩa tui hiểu thôi nhaaaaa.

Một vấn đề nữa là tui cũng muốn dùng thêm dấu "." Để mọi người đỡ hụt hơi nhưng mà mấy chương gần đây khó dùng . lắm vì phải giữ nguyên mới liền mạch được.

Cảm ơn Mn đã ủng hộ:v

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio