Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

chương 138: c138: cứu viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên dịch: Yên Hy

Giang Nặc: "Ngài yên tâm, ngài Quan Chỉ Huy không có việc gì."

Cô liếc mắc về một hướng, nhóm trị liệu thức thời rời đi, sợ nghe được cơ mật quân sự không nên nghe.

Thẩm Ngôn nghe được Giang Nặc xưng hô với hắn, mắt tím hơi hơi thất thần một lát.

Hạ Văn Xuyên... Hiện giờ đã trở thành Quan Chỉ Huy Đế Quốc sao?

Ở phương diện quân hàm đồng cấp với hắn, nhưng có được quyền lực lớn hơn, tương đương với người ra quyết sách của toàn bộ Đế Quốc.

Chẳng qua, nghĩ đến gia thế cùng năng lực của hắn, dường như cũng nằm trong dự kiến.

Chờ nhóm trị liệu đi rồi, Giang Nặc mới nói: "Mười năm trước Trận chiến Đồng Hoang, tinh thần lực ngài tinh lọc toàn bộ tinh cầu, đại quân mấy chục vạn Thú Tinh cứ vậy xóa sạch.

Quan Chỉ Huy đại nhân dựa vào thiên phú cắn nuốt dung hợp xúc tua trung tâm cuối cùng, dẫn dắt các quân sĩ quét sạch chiến trường. Đại quân Thú Tinh tan tác, vì đế quốc thắng được hoà bình lâu dài."

"Chiến dịch này là quy mô lớn nhất gần ngàn năm Đế Quốc, cũng là chiến dịch có độ nguy hiểm cao nhất, cấp bậc được xét là cấp SSS.

Căn cứ tỉ lệ cống hiến, quân công ngài cao nhất, sau đó là Quan Chỉ Huy đại nhân lúc ấy vẫn là Thượng Tướng."

"Bằng vào quân công tích lũy, Thượng Tướng nhanh chóng kế thừa y bát của Nguyên Soái Hạ Cảnh, cũng có được quyền lên tiếng cao nhất Quân Bộ."

Các quân khu lớn của Đế Quốc thế lực hỗn tạp, muốn lấy được quyền lên tiếng không chỉ có dựa đến riêng quân công.

Trong cuộc tranh đoạt quyền lợi, hoàng thất cùng hai Nguyên Soái khác tất cả đều tham dự vào, còn có dân chúng đế quốc duy trì, dư luận Tinh Võng vân vân, quá trình gian nan không thể tả.

Giang Nặc cũng là một trong những người ủng hộ Hạ Văn Xuyên.

Không chỉ có là bởi vì cô cũng tham dự Trận chiến Đồng Hoang, cùng với lệ thuộc cùng trận doanh; càng có việc để đối phương lên vị trí đó, Nguyên Soái Thẩm Ngôn mới có thể nhận được tài nguyên chữa bệnh tốt nhất, hoàn cảnh trị liệu tốt nhất, đoàn đội chữa bệnh đứng đầu, loại trừ được rất nhiều chướng ngại có khả năng xuất hiện.

Rốt cuộc tinh thần thể cấp SSS ngàn năm khó gặp, còn có được thiên phú chữa trị độc nhất vô nhị, vì phòng ngừa người mơ ước dụng tâm kín đáo nào đó, lời của Quân Bộ có quyền quan trọng nhất.

Nhưng việc này đó không cần thiết để thanh niên biết.

Giang Nặc: "Lúc ấy thương thế ngài rất nặng, tinh thần thể quá mức suy yếu rơi vào trạng thái ngủ say , chỉ còn lại có một chút dấu hiệu sinh mạng mỏng manh.

Điều kiện chữa bệnh của Quân Bộ không đủ có kết quả, vì thế Quan Chỉ Huy đại nhân lợi dụng quyền hạn, toàn bộ phong bế hành tinh Kroll nơi thích hợp an dưỡng nhất, ở chỗ này dựng nên căn cứ chữa bệnh tiên tiến nhất Đế Quốc.

Gần ngàn nhân viên nghiên cứu danh đứng ngày đêm không ngừng nghiên cứu phát minh dược phẩm khôi phục tinh thần lực, rốt cuộc ở năm thứ tám có tiến triển đột phá."

Nghe đến đó, nội tâm Thẩm Ngôn xuất hiện một dòng nước ấm, ngực trướng trướng, còn mang theo một tia chua xót khôn kể.

Hạ Văn Xuyên vì cứu cậu đã phải trả giá quá nhiều quá nhiều.

Tuy rằng Giang Nặc nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cậu có thể tưởng tượng đến gian khổ trong đó.

Cho dù là tranh đoạt quyền của Quân Bộ, hay xây dựng căn cứ chữa bệnh, lưới nhân tài đứng đầu Đế Quốc, đều hao phí tâm lực khó tưởng.

Mà khi đó Hạ Văn Xuyên, mới vừa cắn nuốt xúc tua trung tâm của Vua Dị Thú......

Thẩm Ngôn nhắm mắt, trái tim nổi lên từng cơn đau rậm rạp, khi đó, hắn nhất định rất thống khổ nhit?

Giang Nặc đang muốn tiếp tục, thanh niên lại bỗng chốc ngước mắt nhìn cô: "Tôi muốn biết, quá trình Hạ Văn Xuyên dung hợp Vua Dị Thú có thuận lợi không?"

Bị đôi mắt tím tràn ngập nghiêm túc kia nhìn chằm chằm, Giang Nặc theo bản năng lảng tránh ánh mắt đối phương, trong lòng thầm kêu không xong.

Cô thế nào lại quên, cho dù thanh niên trước mắt thoạt nhìn vừa tuổi trẻ, vừa xinh đẹp, cũng là Chiến Thần chém giết ra từ trong biển máu núi thi, mang đến cảm giác áp bách làm tâm người ta kinh thán.

May mắn Đỗ Nguyên Chu kịp thời giúp cô giải vây: "Vừa mới bắt đầu dung hợp cũng không thuận lợi, Trưởng Quan mấy lần lâm vào trạng thái bạo động, cần dựa vào thuốc mạnh để áp chế.

Chỉ có điều đáng ăn mừng, ngài liên tục trị liệu bạo động tinh thần lực cho hắn năm năm, cải thiện đáng kể sự ổn định của não.

Một năm sau, Quan Chỉ Huy đại nhân thành công dung hợp với Vua Dị Thú, tấn chức thành thiên tài cấp SSS thứ hai của Đế Quốc, tin tức này oanh động toàn bộ Đế Quốc."

Dưới tình huống không xác định Thẩm Ngôn có tỉnh lại không, Hạ Văn Xuyên liền thành người có chiến lực mạnh rất Đế Quốc, địa vị không thể thay thế được.

Thanh âm Đỗ Nguyên Chu thập phần trấn định: "Nguyên nhân chính là như thế, đại nhân mới được Quân bộ và trên cao tán thành, từng bước một bước lên vị trí Quan Chỉ Huy cao nhất chí cao vô thượng này."

Nhìn đến Thẩm Ngôn không tiếp tục truy vấn, Giang Nặc ở trong lòng yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Ngàn vạn không thể để đối phương biết, Quan Chỉ Huy bởi vì mạnh mẽ dung hợp thiếu chút nữa bị

Vua Dị Thú ô nhiễm, đến nay đều duy trì tinh thần lực ổn định bởi thuốc.

Đây là việc vị đại nhân luôn kia dặn dò mãi.

Đỗ Nguyên Chu: "Năm thứ tám, nhóm trị liệu bắt đầu thí nghiệm nghiên cứu phát minh ra thành quả mới nhất, bảo đảm hết sức cẩn thận. Trải qua đã hơn một năm thí nghiệm, cơ bản xác định dược hiệu.

Mà khi chúng ta ý đồ dọ thám biết Khu Não ngài, lại phát hiện ký ức ngài dường như đã phong bế, hơn nữa đang chuẩn bị tiến vào một không gian khác."

Lúc ấy, viện sĩ Tư Hoa phụ trách nghiên cứu Khu Não đưa ra phỏng đoán có khả năng nhất: "Nó hẳn một cách bảo vệ của tiềm thức. Khu Não Thẩm Ngôn đã bị thương, tiềm thức cậu không tin bản thân có thể được chữa khỏi."

Ông trầm ngâm nói: "Trừ cái này ra, hẳn còn có nhân tố ảnh hưởng khác.

Ví dụ như nói, gặp chuyện nào đánh sâu vào thật lớn khó có thể thừa nhận, thấy nhiều chiến tranh tàn khốc hay máu me vân vân......

Tóm lại, cậu ấy tương đối bài xích thế giới này, vì thế tự dựng một thế giới khác trong Khu Não."

Viện sĩ Tư Hoa nhíu chặt mi: "Đương nhiên, cũng do tôi phỏng đoán."

Ông vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống khó giải quyết như thế.

Khu Não cấp SSS là thứ tồn tại nhân loại chưa từng khám phá.

Nó thần bí nguy hiểm, càng như không gian ý thức độc lập nào đó, hư vô mờ mịt rồi lại ẩn chứa năng lượng vô cùng đáng sợ, sinh ra sóng xung kích có thể phá hủy tinh cầu hoàn chỉnh.

Nếu so sánh Khu Não sĩ quan cấp A là một chậu nước, thì cấp S chính là một dòng sông, mà cấp SSS sẽ là đại dương mênh mông không bờ.

Thẩm Ngôn dựng lên một thế giới khác trong Khu Não, tương đương với giữa biển rộng mênh mông đột nhiên xuất hiện ảo ảnh.

Vậy thì phá giải thế nào?

Trải qua mọi người nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đưa ra kết luận là: Hãy tìm nguồn ánh sáng phản chiếu ảo ảnh - mấu chốt của vấn đề, cũng nỗ lực cởi bỏ nó.

Nhưng mà mọi người đưa ra phương án đều thành lập tại lý luận phía trên, không có bất luận thủ đoạn thực tiễn có bằng chứng.

Này rất có khả năng sẽ là một hành trình đi mà không về.

Ở trong bờ vực biển mênh mông, bọn họ cứ như một con thuyền lá phiêu đãng giữa biển, một khi không cẩn thân sẽ bị sóng gió động trời đánh nghiêng, thi cốt không còn.

Nhưng tất cả mọi người làm tốt chuẩn bị, chẳng sợ trả giá sinh mệnh cũng không oán không hối hận.

Đỗ Nguyên Chu: "Căn cứ phương án chuyên gia trị liệu đưa ra, Quan Chỉ Huy dẫn dắt chúng tôi dùng phương thức kết nối Tinh thần lực với Khu Não của ngài, thành công tiến vào thế giới ngài xây dựng."

Chỉ là dưới ảnh hưởng của Tinh thần lực cấp SSS, người đi sâu vào trong đều quên mất.

Quên mất mục đích của mình, quên mất thân phận của mình, chỉ có thể dựa theo kịch bản giả thiết xong tiến hành.

Nhưng mà, cảm tình nào đó khắc vào linh hồn sẽ không biến mất.

Ví dụ, sùng bái cùng cảm kích của rất nhiều tướng sĩ đối với Nguyên Soái Thẩm Ngôn; lại giống như, tình yêu thâm nhập cốt tủy của Quan Chỉ Huy đại nhân đối với Nguyên Soái Thẩm Ngôn.

Vĩnh viễn không phai mờ.

*

Thẩm Ngôn rũ mắt suy tư, phỏng đoán nội tâm nào đó được chứng thực.

Khi nhìn đến Đỗ Nguyên Chu cùng Giang Nặc xuất hiện ở trong hiện thực, trong lòng cậu đã vài phần hiểu rõ.

Thế giới xây dựng trong Khu Não, là quyển tiểu thuyết cậu xem duy nhất ở tuổi 16.

Có lẽ quyển sách này là giải trí cằn cỗi chút ít an ủi sinh hoạt cậu, mới có thể bị xây dựng thành không gian ý thức.

Bằng vào năng lực thấy sẽ không quên, cậu từ trong đầu lấy rất nhiều hình ảnh, những khuôn mặt sĩ quan và tướng sĩ hiện lên trong đầu, chỉ là phần lớn tên gọi và thân phận không khớp mà thôi.

Thô sơ giản lược tính toán một chút, ít nhất có hơn trăm người tham dự nghĩ cách cứu viện cậu.

Còn có Hạ Văn Xuyên.

Thanh niên có chút hoảng hốt mà nghĩ, Hạ Lăng là hắn sao?

Nhớ tới cảm giác quen thuộc lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm kia, hơn nữa tính cách, bề ngoài các phương diện tương tự, gần như khẳng định là hắn.

Chỉ có điều... Bối cảnh hoàng thất của Lục Vân Thiên, thiên phú cắn nuốt của Thiệu Tinh Lan, còn có cảnh tượng tương tự nào đó, kia lại là cái gì?

Nhưng cho dù thế nào, anh trai cậu, bạn bè, đội viên Trường Quân Đội Đế Quốc kề vai chiến đấu, bọn họ đều có mặt.

Bọn họ còn ở cùng thế giới.

"Cảm ơn, mọi người vất vả rồi."

Thẩm Ngôn không biết nên làm ra biểu tình gì, cảm động cùng kích động nội tâm đồng thời vọt tới, mắt tím xinh đẹp mờ mịt sương mù, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

Ở dưới tình huống không có gì đảm bảo, tướng sĩ này vẫn không chút do dự tiến vào Khu Não của mình.

Khu Não cấp SSS nguy hiểm cỡ nào, giống như ngao du giữa vùng biển vàng, chỉ cần một cơn sóng đánh tới, nháy mắt sẽ bị ném đi, Khu Não tương liên cũng sẽ tạo thành tổn thương khó chữa trị.

Huống chi, khi đó chính mình còn ở trạng thái tinh thần lực không ổn định, lỡ như sinh ra rung chuyển, phần lớn người bên trong khả năng đều sẽ ——

Giang Nặc nhẹ nhàng lắc đầu: "Trận chiến Hành tinh Sương mù mười ba năm trước, hơn ngàn quân sĩ của tôi bị nhốt ở trong, là ngài dẫn quân đoàn số một kịp thời đuổi tới, cứu toàn bộ chúng tôi.

Có lẽ lúc ấy ngài cũng không để ý, bởi vì khi đó tôi chỉ là một sĩ quân cấp bốn, căn bản không có tư cách chính miệng biểu đạt cảm ơn ngài."

Đỗ Nguyên Chu: "Tôi cũng thế. Nếu không phải ngài ngăn cản Thú Tinh xâm lấn, quê quán của tôi sớm đã trở thành chiến trường huyết tinh, thương vong vô số. Cho nên, ngài không cần nói lời cảm tạ."

Đang lúc hai thiếu tướng còn muốn biểu đạt sùng bái với Chiến thần, cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cùng với liên tiếp xưng hô cung kính Ngài Quan Chỉ Huy cùng tiếng vang quân ủng chạm vào nhau thanh thúy, thân ảnh cao lớn một người xuất hiện ở tầm mắt Thẩm Ngôn.

Đồ tác chiến thuần trắng thể hiện hết dáng người thon dài hoàn mỹ của người đàn ông, quần áo không dính bụi trần, huy chương trên vai tỏ rõ địa vị cao quý của hắn.

Khuôn mặt hắn so với phía trước thành thục rất nhiều, càng thêm góc cạnh, phác họa đường cong rõ ràng, đôi mắt xanh thẳm kia tựa mặt hồ đóng băng, tùy ý nhìn thoáng qua cũng khiến người ta sợ hãi.

Nếu nói phía trước khí chất hắn thanh lãnh xa cách, như vậy hiện tại hắn chính là lạnh băng cực hạn, nhất cử nhất động đều cảm giác áp bách, không hổ là Quan Chỉ Huy tối cao của Đế Quốc.

"Ngài Quan Chỉ Huy." Nhìn thấy Hạ Văn Xuyên, Đỗ Nguyên Chu cùng Giang Nặc lập tức đứng thẳng người, eo lưng thẳng thắn, khuôn mặt nghiêm túc về phía hắn kính một quân lễ.

Người đàn ông chỉ là tùy ý lên tiếng, ngay sau đó bước ra chân dài đi vào trước mặt Thẩm Ngôn, quỳ một gối xuống đất nhìn thẳng cậu, dùng ngón tay thon dài gắt gao nắm lấy đầu ngón tay đối phương, dùng một loại lực độ chân thật đáng tin, nắm đến khớp xương đều phát đau.

Thẩm Ngôn thấy được hốc mắt hắn ửng đỏ, cặp kia xanh thẳm đôi mắt thâm trầm mà lại chuyên chú mà nhìn hắn, mang theo nhiệt độ tầm mắt một tấc một tấc từ hắn trên mặt xẹt qua, dường như cất giấu cảm xúc mãnh liệt áp lực nào đó, làm người khó có thể chống đỡ.

"Hiện tại cảm thấy thế nào?" Giọng nói thanh lãnh mang theo khàn khàn lẫn run rẩy.

"Anh yên tâm, tôi đã ổn, cơ bản đã khôi phục."

Cằm Hạ Văn Xuyên căng chặt, môi mỏng mím chặt, biểu tình cũng không có bởi vì thanh niên nói thả lỏng, mà nhìn về phía Đỗ Nguyên Chu đứng một bên: "Gọi bác sĩ chủ trị và người trị liệu gọi tới, kiểm tra toàn diện Nguyên Soái."

"Rõ!"

Khi nhóm trị liệu sốt ruột hoảng hốt vào cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn đến ngài Quan Chỉ Huy tôn quý nhất Đế Quốc nửa quỳ trên mặt đất, giúp thanh niên xoa ấn cơ bắp chân có chút cứng đờ, biểu tình nhu hòa chăm chú hiếm thấy.

Nhóm người trị liệu tức khắc mở to hai mắt, cằm sắp rơi xuống.

Đây thật là Quan Chỉ Huy sát phạt quyết đoán, nhìn thoáng đều làm người mồ hôi lạnh kia sao?

Còn có, này, này thật sự bọn họ có thể nhìn sao??

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio