Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

chương 146: c146: ngoại truyện ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên dịch: Yên Hy

"Hạ Văn Xuyên anh ấy làm sao vậy?"

Thẩm Ngôn nhận được tin tức, lập tức đi vào phòng bệnh căn cứ trung tâm, nhìn người đàn ông nằm trong khoang trị liệu, trong lòng run lên, mắt tím đựng đầy lo lắng.

Khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương nhiễm vài phần tái nhợt, toàn thân đủ dụng cụ kiểm tra, hai tròng mắt nhắm chặt, thoạt nhìn như đã ngủ.

Đỗ Nguyên Chu cúi đầu trầm giọng nói: "Ngài Quan chỉ huy vốn dĩ muốn đến quân bộ đón ngài, nhưng mới vừa bước lên Air Car đã giơ tay đè lại trán, mồ hôi lạnh đổ xuống, sau đó liền hôn mê, gọi thế nào đều không tỉnh."

Thẩm Ngôn nỗ lực khống chế cảm xúc nôn nóng lo lắng trong tâm, nhìn về bác sĩ chủ trị Tư Hoa, ánh mắt mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, "Kết quả kiểm tra thế nào?"

Bị cặp mắt tím sắc bén kia nhìn, Tư Hoa hít sâu một hơi, "Nguyên soái, toàn bộ số liệu của ngài quan chỉ huy đều bình thường, cũng không có triệu chứng gì."

Thẩm Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm bóng người ở khoang trị liệu, đầu ngón tay trắng như ngọc mơn trớn từng tấc vách tường bán trong suốt, quay đầu lại hỏi: "Có thể do lực ảnh hưởng Tinh thần lực của Vua Dị Thú còn chưa biến mất không?"

Nhóm bác sĩ đồng thời im lặng.

Thẩm Ngôn nhanh chóng mở khoang trị liệu, Kim Vũ Vương Điệp bay ra từ Khu Não, ánh vàng lóa mắt chiếu sáng toàn bộ phòng.

Tinh thần lực thuần tịnh kết nối với Khu Não đối phương, tra xét từng chút một, chải vuốt, lại không tìm được chút dấu vết ô nhiễm nào.

Cũng không có tổn thương ở phương diện Khu Não.

Chứng tỏ không do nó ảnh hưởng.

Thanh niên thoáng yên tâm.

Cậu nửa quỳ ở trước mặt đối phương, ngón tay nắm chặt lấy đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương, lien tiếp gọi tên hắn, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

"Hạ Văn Xuyên, tỉnh lại."

"Hạ Văn Xuyên ——"

"Hạ Văn Xuyên, em là Thẩm Ngôn, anh tỉnh lại đi."

Tư Hoa thở dài: "Nguyên soái, ngài như vậy chỉ sợ không thể đánh thức ngài quan chỉ huy.

Cơ thể ngài ấy cũng không vấn đề gì, cho nên chúng tôi suy đoán nguyên nhân nằm ở phương diện tâm lý."

Thẩm Ngôn đứng lên, hốc mắt ửng đỏ: "Phương diện tâm lý?"

Tư Hoa gật đầu: "Không sai.Tựa như trước đó ngài đơn độc xây dựng một không gian ý thức trong Khu Não, là bởi vì tâm lý không thể tiếp thu chuyện ngài quan chỉ huy bị Vua Dị Thú cắn nuốt, đây là chỗ mấu chốt,"

Ông điều ra hình chiếu lập thể Khu Não của Hạ Văn Xuyên, chỉ thấy ký ức không ngừng lập loè điểm sáng biến ảo, thoạt nhìn thập phần sinh động.

Tư Hoa: "Đây là hình chiếu ký ức ba ngày gần đây của ngài Quan chỉ huy.

Người bình thường khu ký ức sinh động chưa tới một phần mười ngài ấy, chứng minh gần nhất ngài Quan chỉ huy suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa càng ngày càng để ý mấu chốt này, thậm chí rất có khả năng ở Khu Não dựng lên không gian ý thức."

Bằng không cũng sẽ không đột nhiên rơi vào hôn mê.

Thẩm Ngôn nhìn điểm sáng lập loè trên màn hình, chân mày nhíu lại: "... Vậy mấu chốt của anh ấy là gì?"

Tư Hoa thở dài: "Cái này chúng tôi cũng không thể nào biết được."

Thẩm Ngôn trầm ngâm một lát, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Tôi dùng tinh thần lực kết nối với Khu Não anh ấy, tiến vào không gian ý thức do anh ấy dựng nên."

Tư Hoa và các bác sĩ điều trị khác liếc mắt nhìn nhau một cái, khuyên nhủ: "Chỉ là như vậy sẽ có nguy hiểm ——"

"Anh ấy sẽ không làm tôi bị thương." Thẩm Ngôn đánh gãy lời đối phương nói, rũ mắt nhìn về phía người đàn ông đang nằm trong khoang trị liệu, ngữ khí kiên định: "Tuyệt đối sẽ không."

Qua nhóm bác sĩ thảo luận nhất trí, cảm thấy này xác thật là phương pháp hữu hiệu nhất hiện tại.

Nếu một người có thể để ngài quan chỉ huy hoàn toàn tiếp nhận, như vậy người kia nhất định là nguyên soái Thẩm Ngôn.

Đây là việc tất cả mọi người đều rõ ràng.

Không thể để muộn thêm, Đỗ Nguyên Chu cùng Giang Nặc canh giữ một bên, Thẩm Ngôn nằm vào khoang điều trị của Hạ Văn Xuyên, nhân lúc Khu Não đối phương đang ổn định, dùng Tinh thần lực kết nối với hắn.

Thẩm Ngôn cảm giác chính mình tiến vào một bãi biển thuần trắng, chung quanh yên bình rộng lớn, gió biển nhẹ nhàng thổi quét qua tóc mái, hết sức thích ý.

Nhưng mà giây tiếp theo, không gian trước mắt bắt đầu không ngừng mà biến ảo, gấp lại, vô số cảnh tượng phân loạn, cậu thấy được một bó sáng, vì thế vươn tay về phía nó——

*

Hệ thống: "Ký chủ, cậu tỉnh lạp, đã lâu không thấy."

Thẩm Ngôn từ trên giường ngồi dậy, giơ tay xoa xoa thái dương có chút trướng đau, nhìn căn phòng và hoàn cảnh xa lạ, hỏi trong đầu: "Sao lại là mày?"

Hệ thống thở dài: "Không có biện pháp. Trừ phi tinh thần lực cấp bậc đủ cao, nếu không ai tiến vào Khu Não cấp SSS đều bị ảnh hưởng, bắt tiến vào cốt truyện, chỉ có trí tuệ nhân tạo mới có thể bảo trì thanh tỉnh.

Chẳng qua tôi ở chỗ này cũng bị hạn chế, chỉ có thể dựa theo phép tính mới đầu vận hành, không thể phát huy uy thế bản thân."

Đây cũng là lý do vì sao ở thế giới trước, nó muốn ký chủ thu thập độ hảo cảm Alpha đỉnh cấp.

Bởi vì trí lực bị hạn chế nó thật sự nghĩ không ra nên làm gì để xúc tiến tình cảm hai vị đại nhân, lại còn phương pháp có thể giúp ký chủ khôi phục Tinh thần lực, còn phải canh phòng nghiêm ngặt người kẻ mơ ước ký chủ.

Hu hu hu.

Nó rõ ràng là vật phẩm công nghệ cao, hà cớ gì lại lưu lạc đến bước đường này?

Hệ thống, hoặc nên gọi là đầu não A01 tủi thân muốn khóc.

Thẩm Ngôn rũ mắt nhìn về phía tay mình, quang não dùng để liên lạc biến mất, nút không gian trước ngực cũng không thấy, trên người mặc trang phục không có chỗ tương tự, sờ chất liệu rất phổ thông.

Cậu tinh tế đánh giá hoàn toàn khác biệt, nơi này không có khoang trị liệu, cũng không có thiết bị tự động hoá chỉnh thể cảm giác tương đối hoài cổ, bài trí có chút giống địa cậu cổ cậu trông thấy từ sách điện tử.

Cho nên, đây là thế giới khác biệt với tinh tế sao?

Đang nghĩ ngợi, âm nhạc từ đồng hồ báo thức bên gối đầu làm vẻ mặt cậu nghiêm lại, nhanh chóng xoay người xuống giường, sau đó mới nhớ tới cái gì lần nữa leo lên lại, đào nó ra.

Là một hộp hình chữ nhật khá nặng, cậu nhớ nó là di động, tác dụng không khác quang não lắm.

Thẩm Ngôn tắt đồng hồ báo thức, sau đó thấy được thời gian biểu hiện mặt trên: ngày 20 tháng 10 năm 2102, 7:30.

Thì ra cậu thật sự đã tới địa cầu cổ hai ngàn năm trước.

Thanh niên hoảng hốt một hồi lâu, mới hỏi: "Nơi này là không gian ý thức của Hạ Văn Xuyên sao?"

Hệ thống nhìn giao diện ít nhất 99% công năng đều không thể vận hành, khóc không ra nước mắt: "Đương nhiên."

Chỉ là hắn vì sao sẽ xây dựng thế giới mấy ngàn năm trước?

Tư liệu của tinh tế về địa cầu cổ cũng không nhiều, không có tri thức dự trữ khổng lồ, tuyệt đối không thể dựng được không gian ý thức chân thật như thế.

Nên nói địa cầu cổ với Hạ Văn Xuyên, có hàm nghĩa đặc biệt gì đó?

Chẳng qua trước mắt cũng không phải thời điểm để rối rắm.

Thẩm Ngôn dựa vào đầu giường, hai chân ngồi xếp bằng, quần áo ở nhà rộng thùng thình lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo, ngón tay thon dài đùa nghịch di động: "Lần này có kịch bản không? Kể lại cho tao xem."

Hoàn thành không gian độ cao như thế khẳng định sẽ có tham khảo lẫn căn cứ, bằng không khó xây dựng trong khoảng thời gian ngắn.

Hệ thống hắng giọng nói: "Có. Lần này ngài lấy dùng kịch bản gương vỡ lại lành."

Gương vỡ lại lành?

Thẩm Ngôn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy từ này, nghe qua mang theo chút tiếc nuối và thương cảm, vì thế ngồi ngay ngắn lắng nghe.

Hệ thống: "Trong nguyên tác, ngài và thiếu gia Hạ gia Hạ Văn Xuyên cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, quan hệ không tầm thường.

Thẳng đến đại học khi đối phương tỏ tình với, ngài mới hiểu được tâm ý hắn.

Nhưng ngài là thẳng nam nhất thời không tiếp thu được loại cảm tình này, lại không muốn thương tổn đối phương, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Đáng tiếc một ít hành động lẫn băn khoăn vẫn bị thiếu gia Hạ gia nhìn ra, hắn rất mất mát, vì thế xin chuyển trường đến nước E."

Thẩm Ngôn ôm gối đầu suy đoán: "Cho nên, tôi theo đuổi hắn sao? Rốt cuộc phát hiện tình cảm bản thân?"

Hệ thống: "Không có. Sau này ngài lại yêu đương hai lần, mới xác nhận người mình thích là ai.

Sau khi tốt nghiệp, thiếu gia Hạ gia về nước, hai người gặp mặt trong một chương trình yêu đương, lúc này mới lần nữa tới với nhau."

Thẩm Ngôn đối với cốt truyện này tỏ vẻ im lặng.

Thích chính là thích, không thích chính là không thích, vì cái gì muốn tìm người khác để xác định?

Hơn nữa, cậu ẩn ẩn cảm thấy cốt truyện này còn điều mờ ám.

Thanh niên đột nhiên hỏi, "Hai đối tượng yêu đương kia của tao tên gì?"

Hệ thống thấp giọng khụ một tiếng: "... Lục Vân Thiên, còn có Thiệu Tinh Lan."

Thẩm Ngôn:......

Cậu biết mà!

Thanh niên đem gối đầu trong ngực ném đi, ngã vào về phía sau trên giường, vươn đầu ngón tay dùng sức chọc chọc ảnh chụp người đàn ông tron di động, mắt tím hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Tên đại dấm tinh này.

Đến cả dấm của mình cũng ăn à.

Hơn nữa còn ăn cách thái quá như thế.

Cho nên, đây là điểm mấu chốt của Hạ Văn Xuyên sao?

Thẩm Ngôn rất nhanh xoay người ngồi dậy, rũ mắt tự hỏi.

Nếu đúng là vậy, là thanh mai trúc mã cậu vẫn luôn có phương thức liên hệ đối phương, hiện tại gọi qua bày tỏ tâm ý có lẽ là phương pháp nhanh nhất.

Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, ngài vừa mới tiến vào không gian ý thức của ngài quan chỉ huy, toàn bộ cần tiến hành dựa theo giả thiết kịch bản, theo tuần tự. Bằng không rất có khả năng sẽ khiến thế giới ý thức sụp xuống."

Sắc mặt Thẩm Ngôn cứng lại, thu hồi tay muốn gọi điện thoại.

Hệ thống nói không sai.

Giống như cậu rơi vào một thế giới khác, nếu có người ngay từ đầu mạnh mẽ để cậu nhớ lại cảnh tượng tự bạo, cậu khẳng định không tiếp thu nổi, dưới cảm xúc dao động có lẽ sẽ làm không gian không ổn, tiện đà sụp xuống.

Xem ra, vẫn phải tiến hành dựa theo kịch bản.

Đang nghĩ ngợi, di động đặt ở trong tầm tay chấn động một chút.

Là tin tức ghi chú là tổ tiết mục.

Trên tin tức nói, buổi chiều ngày mai sẽ có nhân viên công tác lại đây đón cậu đến nơi, bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng trước.

Trong vòng một tháng, cậu sẽ cùng các khách quý khác ở cùng, bồi dưỡng cảm tình.

Thẩm Ngôn nghĩ, buổi chiều ngày mai là có thể nhìn thấy Hạ Văn Xuyên.

Tiến độ này vẫn rất nhanh.

Đầu ngón tay linh hoạt của thanh niên lướt qua di giao diện động, nhìn ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch.

Cậu cũng muốn thừa dịp thời gian hai ngày này mau chóng tiến vào nhân vật, hiểu biết bối cảnh tương quan.

Vứt bỏ mặt khác không nói, cậu rất thích những thứ ở địa cầu cổ này.

Có thể trải nghiệm một phen ở đây cũng không tệ.

*

《không gian yêu đương》 là chương trình yêu đương BL nóng nhất những năm gần đây.

Khách quý của chương trình này tuy rằng đều là người ngoài giới, lại có giá trị nhan sắc, tài lực không thua gì minh tinh, cốt truyện có thể so sánh với phim truyền hình thần tượng và một số cảnh kinh điển Tu La tràng(*).

(*)Tu La tràng (修罗场): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.

Hai mùa trước đều có CP lưu lượng ra đời, cho tới bây giờ vẫn có độ thảo luận không hề thấp, được mệnh danh là đỉnh cao của chương trình yêu đường BL.

Trải qua nhiệt độ còn sót lại của hai mùa trước, nhiệt độ mùa thứ ba cũng không thấp.

Huống chi trước đó một tuần đã có thả tiếng gió, cố ý vô tình ám chỉ thân phận khách quý, trên cơ bản đều là phú nhị đại thân cao chân dài, giá trị nhan sắc nổi trội, sự nghiệp thành công, chỉ cần một bóng dáng đều có thể làm rất nhiều nhan khống thét chói tai.

Vì thế ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp, đã có mấy cả chục triệu fans ngồi canh ở phòng phát sóng trực tiếp, làn đạn chạy nhanh như bay.

【 tới tới, vị khách quý thứ ba rốt cuộc đã tới. 】

【 oa, lái Bentley nha! 】

【 đầu tiên là Maserati, sau đó là Porsche, lại tới nữa một chiếc Bentley, quả nhiên không phải người phàm như tui có thể mơ tới.】

【 tôi đoán là nam hai tổ A. 】

Chương trình yêu đương BL để thuận tiện ghép đôi, chia làm tổ A và tổ B, tổ A là công, tổ B là thụ.

Các thành viên ban đầu là ba người trong mỗi nhóm A/B, sau đó sẽ thêm hai người nữa, làm gián đoạn sự ghép đôi và nhịp điệu ban đầu, cuối cùng nó sẽ phát triển thành một cuộc ẩu đả 8 người, người xem ùn ùn không dứt.

【 cửa xe mở rồi, đôi chân dài này, trời mé!! 】

【 tuyệt quá á á á ——】

Cửa xe màu đen tự động mở ra, mọi người đầu tiên nhìn đến một chiếc giày da thủ công bóng lưỡng, không một nếp gấp, sau đó là quần tây màu xám chì bao lấy chân dài, cắt may vừa người cùng xúc cảm sang trọng, sau đó là eo thon chắc, cùng với dáng người có thể gọi là hoàn mỹ.

Chờ đến khuôn mặt người đàn ông xuất hiện trước màn ảnh, làn đạn rơi vào điên cuồng.

Quả thực quá đẹp trai!

Màu da trắng, khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ, mũi cao thẳng, môi mỏng hình dạng duyên dáng, từng động tác cử chỉ đều lộ ra tao nhã cao quý.

Nút áo sơ mi được gài đến tận cùng, mặt mày thanh lãnh, cả người tản ra khí thế cao lãnh cấm dục phảng phất không tồn tại với thế gian.

Hạ Văn Xuyên lấy hành lý từ cốp xe ra, lông mi hơi rũ, cánh tay đột hiện hiện lên đường cong cơ bắp, làm người xem kêu từng trận ngao ngao.

【Bóng dẫn đường kia chắc chắn là anh ta! 】

【nhìn cổ tay hắn, đồng hồ Patek Philippe Celestial(*), giá cả không ít hơn bảy chữ số! 】

(*)gần 3tỷ

【tui đã xem giới thiệu, hình như là ông lớn công ty khoa học kỹ thuật nào đó. 】

【tôi biết, kỹ thuật khoa học tương lai! Giá trị thị trường vượt quá 50 tỷ.]

【đệch, đạo diễn cũng mạnh ghê, nhân vật thế này cũng mời được.】

【tôi đoán, vài vị tổ B chắc chắn chọn hắn!】

【mùa này thú vị đây.】

Hạ Văn Xuyên tiến vào biệt thự, nhìn giày hỗn độn ở cửa, hơi hơi nhíu mày, mặt mày thanh lãnh càng thêm đạm mạc.

Hắn cầm lấy một đôi dép lê màu lam đặt ở một phương hướng khác, cúi đầu thay.

【Dép màu này trước mắt còn chưa có người đeo, không biết ai sẽ cùng một đôi với hắn?】

【cảm giác ông lớn này có chút thói sạch】

Hạ Văn Xuyên vào cửa, Lâm Thừa Hiên ngồi ở trên sô pha có chút xấu hổ lập tức đứng lên, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm.

Lâm Thừa Hiên là nam một tổ B, học sinh đứng đầu trường Đại học N, có gia cảnh tốt.

Tốt nghiệp xong tiến vào ngành tài chính, hiện đã tới chức vị quản lý, hơn nữa chia hoa hồng, cổ phần vân vân, lương một năm vượt qua ba triệu.

Tướng mạo cậu ta đoan chính thanh tú, do dù là nhan sắc hay năng lực công việc đều không tồi, giao tiếp cũng rộng, người theo đuổi đông đảo.

Lâm Thừa Hiên tự nhận điều kiện không tồi, lại không nghĩ rằng vừa tới đã chạm vào vách tường.

Cậu ta là người đầu tiên đến, người thứ hai tới là một khách quý đầu tổ A, thoạt nhìn tuổi không lớn.

Vóc dáng đối phương cao, mặc áo hoodie màu đen, mang theo mũ choàng, khuôn mặt trắng nõn soái khí, là hình tượng chó con ngầu ngầu lưu hành hiện giờ, nhưng vẫn cúi đầu, rõ ràng không có hứng thú với cậu ta.

Cho nên cậu ta khá xấu hổ.

May mắn lại tới một vị nữa.

Người này... Đẹp trai quá. Dung mạo dáng người toàn không thua minh tinh, hơn nữa vừa thấy đã biết sự nghiệp thành công, ưu tú so với những người cậu ta từng qua lại.

Lâm Thừa Hiên cảm giác tim đập rối loạn một nhịp, chủ động đứng lên, lộ ra nụ cười khéo léo: "Xin chào, tôi tên Lâm Thừa Hiên."

Nam sinh ngồi trên sô pha cũng nâng mắt lên thấy đối phương liếc mắt một cái: "Thường Úc."

Tóc đen rớt ra ngoài mũ áo vài sợi, mang theo một chút hỗn độn, mí mắt hơi rũ, giống như không ngủ tỉnh.

【hu hu, Úc thần như vậy nhìn đáng yêu quá. 】

【thời điểm thi đấu tàn nhẫn đến muốn mệnh, một phát đạn bắn vỡ đầu, thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật! 】

【 đây là đáng yêu tương phản á, hahahahahaha. 】

【 Úc thần năm nay mới 20 tuổi nhỉ? Chậc, tổ tiết mục thật không phải người, nhỏ như vậy đều không buông tha. 】

【 tui cảm giác nam một tổ B giống như không quen biết Úc thần. 】

【 bình thường, dù sao người trong giới thương nhân, cũng không hiểu biết người trong vòng.】

"Hạ Văn Xuyên."

Giọng người đàn ông mang theo vài phần lạnh lẽo, khí chất xa cách đạm mạc, như ánh trăng xa nơi chân trời không thể đuổi kịp.

Hắn làm lơ Lâm Thừa Hiên nhường ra chỗ ngồi mà ngồi ở ghế đơn bên trái, cách đối phương cách hai mét, ranh giới rõ ràng.

Lâm Thừa Hiên không nhụt chí, đối phương vừa thấy đã biết là đóa hoa cao lãnh, nhưng loại người này nhìn lạnh nhạt, kỳ thật một khi thích một người khác sẽ thâm tình một lòng, dâng toàn bộ nhu tình cho đối phương.

Xa cách lạnh nhạt với người khác, nhưng đối người mình thích lại như băng tuyết tan rã, hết sức yêu chiều, thái độ hoàn toàn bất đồng này ai không muốn có được?

Chỉ cần ngẫm nghĩ, ngực đã nóng lên.

Cậu ta chủ động lấy rót một ly nước lạnh, đưa qua cho hắn, ngón tay lại không buông, "Anh khát không? Cầm đi."

Đây là tín hiệu rõ ràng cực kỳ chủ động.

Khán giả đều đang đoán ông chủ cao lãnh cấm dục này có nhận hay không.

Hạ Văn Xuyên nhìn ly nước trước mắt, lông mi hơi rũ, ngón tay thon dài nhẹ điểm trên bàn, nhàn nhạt nói: "Làm phiền đặt ở nơi này, cảm ơn."

Hoàn mỹ tránh khỏi mọi bề phải tiếp xúc tứ chi.

【 oa, nam đức công yyds. 】

(*)YYDS. Đó là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là "mãi mãi là Thần"

【tay ông chủ thật là đẹp mắt quá, chảy nước miếng. 】

【 cứu mạng, sắc mặt Lâm Thừa Hiên đều có điểm thay đổi, nam thần học bá khi nào bị từ chối như thế.】

【 hiện tại không khí thật khiến người ta hít thở không thông, mấy người còn nhớ đây là chương trình yêu đương không?】

【 ai, vị khách quý thứ tư nhanh đến đây đi. 】

......

Thẩm Ngôn ngồi ở ghế sau xe do tổ tiết mục sắp xếp, nhìn con đường không ngừng đổ về sau, cảm thấy tốc độ phương tiện giao thông này hơi chậm.

Bọn họ đã chạy hơn nửa tiếng đồng hồ.

"Chúng ta còn bao nhiêu lâu mới tới?"

Giọng thanh niên thanh thúy dễ nghe, như nước suối chảy qua, nghe vào trong tai cũng là một loại hưởng thụ.

"Đại khái còn 15 phút."

Nhân viên công tác theo bản năng nhìn cậu một cái, vừa lúc nhìn đến đôi mắt trong suốt của đối phương, lộ ra màu tím nhợt nhạt, chiết xạ ra ánh kim cương vụn vặt, không khỏi hơi thất thần.

Nghe nói người ngoài giới trước mắt là hỗn huyết Á Âu, có được mắt tím cực kỳ hiếm thấy, lần này rốt cuộc gặp được.

Thật đẹp.

Khuôn mặt cậu càng khiến người ta cảm thán Chúa sáng thế bất công, kinh ngạc khi trên thế giới lại có mỹ mạo như thế.

Ánh mắt Thẩm Ngôn kỳ thật đã thay đổi.

Nơi này không phải tinh tế, không có khả năng có màu tím thuần túy nọ, nhưng thứ khác thật ra đều là nguyên bản.

Lúc khán giả sắp bị bầu không khí xấu hổ nọ làm nhũn chân, nghe được ngoài cửa có động tĩnh kéo rương hành lý, nháo nhào kích động.

Vị khách quý thứ tư cuối cùng đã tới!

Thẩm Ngôn thấy được dép lê ở cửa, tổng cộng có ba màu: Màu trắng, màu lam cùng hồng nhạt.

Cậu chọn một đôi màu lam thay, sau đó đi vào.

Khi mặt thanh niên xuất hiện ở trước màn ảnh, làn đạn tất cả đều điên cuồng.

【 Đ* má. 】

【 a a a a a ——】

【! Trời ơi, đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì đây! 】

【 là người ngoài giới sao? Giá trị nhan sắc này, đủ để nghiền áp vô số minh tinh lưu lượng! 】

【Làn da cậu ấy sao có thể trắng thế, lông mi vừa dài vừa dày, mắt còn lớn xinh đẹp... Mẹ ơi, con yêu rồi QAQ. 】

【đôi mắt cậu ấy là màu tím, có phải đeo len không? 】

【 quỳ cầu len tương tự!!!】

【 không phải len, là trời sinh, trên tư liệu có ghi. 】

Nhìn đến Thẩm Ngôn vào cửa, Thường Úc và Lâm Thừa Hiên đều hoảng hốt.

Bọn họ bởi vì xuất thân hào môn gặp qua không ít minh tinh, nhưng bình tĩnh xem xét, không có bất luận người nào có thể so sánh với người trước mắt.

Đối phương thoạt nhìn rất trẻ, thân trên mặc áo len sáng màu, thân dưới mặc quần tây đen, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, đôi chân dài thẳng tắp, dép lê lộ ra mắt cá chân gầy gò, dưới ánh đèn trắng nõn.

Dung mạo thanh niên tinh xảo, màu da như ngọc, một đôi mắt tím như chứa ngôi sao, sáng ngời trong suốt.

Nhìn đến Thẩm Ngôn đi tới, Thường Úc nhanh chóng ngồi ngay ngắn, tháo xuống mũ áo, dùng sức xử lý mái tóc hỗn độn của mình, bên tai hơi ửng đỏ.

Mà Hạ Văn Xuyên ngước mắt nhìn thanh niên một cái, tạm dừng một chút trên dép lê chân cậu, lại rũ mắt xuống đọc sách, phảng phất không để ý.

Nhưng khóe môi nâng lên lẫn đầu ngón tay trở nên trắng lại tiết lộ nội tâm không bình tĩnh.

Thẩm Ngôn liếc mắt một đã thấy được Hạ Văn Xuyên ngồi bên trái, mắt tím hơi cong.

Cậu bước nhanh đi đến bên người đối phương, nhìn biểu tình hắn căng chặt, ngẫm nghĩ, ngồi xuống vị trí bên phải cách đối phương nửa thước.

Ừm, nên tiến lên theo tuần tự.

Thường Úc rốt cuộc tự mình xử lý xong đầu tóc, chậm rì rì nói ra tên của mình, trên mặt không có quá nhiều biểu tình.

Nhưng cậu chàng buông tóc đen xuống có hai cọng vểnh lên, nhìn có vài phần đáng yêu.

Thẩm Ngôn cũng giới thiệu bản thân: "Thẩm Ngôn, ngôn trong ngôn ngữ."

Tầm mắt cậu dừng ở trên người Hạ Văn Xuyên, lại nhìn về phía dép lê trên chân hắn, cười quơ quơ mũi chân, lộ ra một đoạn mắt cá chân xinh đẹp: "Hạ Văn Xuyên, chúng ta đeo dép cùng màu này."

Người đàn ông vừa lúc cầm lấy ly nước, ngón tay dùng một chút lực thiếu chút nữa đánh nát ly nước!

*

Biên dịch có lời muốn nói: Ko ngược đâu, vợ chồng nhà này chỉ đổi chỗ rải cơm chó thui.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio