Lâm Hạ là bị thanh âm tít tít của di động đánh thức, y nhớ rằng buổi sáng lúc y thức dậy làm bữa sáng cho Tần Nhạc mở di động, sau đó quay trở lại ngủ, sáng sớm là ai tìm y a?
@ Độc Chước: @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân
@ Độc Chước: @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân
@ Độc Chước: @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân
@ Độc Chước: @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân
@ Độc Chước: @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân
@ Độc Chước: @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân
@ Độc Chước: @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân
…
Lâm Hạ dụi dụi mắt nhìn cái @ nhắc nhở xác định không phải chính mình vừa tỉnh ngủ sinh ra bóng chồng, chau mày, cậu ta đây là muốn làm gì?
Tít —— một cái nhắc nhở mới nhất bật ra: @ Độc Chước: @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân hôm nay năm trước tôi lần đầu tiên thấy tranh của cô, cô không muốn người khác gọi mình là cô nương, nhưng tôi từ trong tranh thấy được nội tâm của cô, tựa như phong cách vẽ tranh của cô, cô nhất định là một cô gái nội tâm ôn nhu, cho dù cô chưa từng trả lời tôi, cho dù cô chưa từng nhìn thẳng vào tôi [ thất vọng ], nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm một năm tôi thích cô, cho tôi một cơ hội được bảo vệ cô, Nguyệt Hạ, tôi muốn theo đuổi cô. [ tình yêu ] người nhìn thấy thỉnh cho tôi một chút ủng hộ.
Lâm Hạ sau khi xem xong không có cảm động, chỉ có một bụng căm tức, tình thương của người này đều là nấu lại tái chế sao? Gặp qua giục âm thô giục bản thảo như vậy chưa thấy theo đuổi người khác như thế bao giờ. Hơn nữa đầy cả một đoạn lời nói đều là tôi — tôi — tôi — tôi ——, rõ ràng ý thức bản thân quá thừa, liền tính Lâm Hạ không có người yêu, loại thổ lộ trói buộc đặt cậu ta ở phía cường thế trong tình cảm này y cũng tiếp thụ không nổi. Huống chi, ngay cả tính cách giới tính của y đều không có thăm dò rõ ràng, người kia đến cùng thích y cái gì?
Dưới cái weibo kia ban đầu chỉ có ít ỏi mấy người, sau này có rất nhiều người không rõ chân tướng vây xem, đều không ngoại lệ hoặc là nói khiến chủ po cố gắng, hoặc là kêu gọi nữ nhân vật chính, còn có nói Nguyệt Hạ rất hạnh phúc.
Lâm Hạ cuối cùng nghĩ nghĩ vẫn không có trực tiếp trả lời trên weibo cậu ta, nói đến cùng, tuy rằng phương pháp của Độc Chước rất vụng về, nhưng chung quy thích một người không sai, Lâm Hạ không có tính toán trước công chúng đánh mặt cậu ta.
Mở ra weibo phát một đoạn dài qua ——
Nguyệt Hạ: Độc Chước, rất xin lỗi không thể đáp lại tình cảm của cậu, tôi không phải người thích hợp với cậu, nhìn ra được tuổi của cậu còn không lớn, về sau sẽ còn gặp được rất nhiều người càng tốt hơn. Tranh vẽ của cậu rất có thiên phú, có thể đi theo phong cách đặc hữu của chính mình, nếu có vấn đề liên quan đến phương diện vẽ tranh có thể trao đổi tham thảo với nhau. Nhưng đối với tình cảm của cậu thật sự rất xin lỗi nhưng tôi không thể tiếp thụ.
Nguyệt Hạ: tôi đã có người yêu, chuyện này với tôi mà nói rất bối rối. Có thể làm phiền cậu xóa weibo đi hay không? Cám ơn.
Qua thật lâu, cũng không thấy Độc Chước trả lời, Lâm Hạ thở dài một hơi, chỉ có thể gửi hy vọng vào cậu ta có thể suy nghĩ cẩn thận.
Chờ Tần Nhạc tan tầm trở về, Lâm Hạ vẫn là đem chuyện này nói với hắn, không có gì bất ngờ xảy ra Tần Nhạc trực tiếp đen mặt, xoát weibo, phát hiện weibo vậy mà còn không xóa, bình luận bên dưới lại càng ngày càng nhiều, rất nhiều người trong giới võng phối đều bình luận chuyển phát.
Tần Nhạc lạnh mặt, nhìn Lâm Hạ, một bộ tiết tấu chỉ cần Lâm Hạ gật đầu, hắn liền sẽ đi tìm người tính sổ.
Lâm Hạ cong khóe miệng, hai tay trắng nõn quấn lên cổ người yêu, dùng đầu lưỡi cạy ra đôi môi mỏng hơi nhếch của hắn, mơ hồ nói: “Đừng tức giận, cậu ta nếu lại quá mức chúng ta liền công khai quan hệ… Khi đó, em từ trong ra ngoài liền đều là người của anh.” Thanh âm cuối cùng dinh dính mang theo ý quyến rũ. Tần Nhạc dùng lực gặm cắn đôi môi đỏ tươi, đặt trán lên trán Lâm Hạ giọng khàn khàn: “Em vốn chính là của anh.”
Tuy rằng bình dấm chua xù lông tạm thời bị trấn an, nhưng lại liên lụy đến lúc thử giọng trực tiếp buổi tối ngữ khí đều rất không tốt ——
Lão nạp: Lan Lăng, ngữ khí của anh không đúng, đối phương không phải kẻ thù của anh, là phu tử của anh.
Lão nạp: là đùa giỡn! Không phải hận.
Lan Lăng: khụ, xin lỗi, hôm nay trạng thái không tốt lắm.
Đậu Hủ Hoa: không sao, nếu không chúng ta phối vai khác trước đi.
Lan Lăng: thật ngại quá, lãng phí thời gian mọi người, hôm nay tâm tình không phải rất tốt.
Lão nạp: được rồi, không có việc gì đâu, chúng ta trước phối màn thứ tư đoạn Vương gia mỉa mai gã quan viên bởi vì nhi tử đùa giỡn Thám hoa lang mà phải đi cầu tình Vương gia kia đi. Có phải rất phù hợp tâm tình hiện tại của anh hay không.
Đại Sư chỉ là trêu chọc một câu, không nghĩ tới lại trúng ngay địa lôi, thanh âm Tần Nhạc liền tựa như phóng khí lạnh. Lâm Hạ cũng đang đeo tai nghe ở trong phòng YY, trong lòng càng trở nên không quá thích Độc Chước, người yêu mình bị tức thành như vậy, cố tình còn không có chỗ phát tiết.
Đợi sau khi vài đoạn này đều phối xong, Đại Sư nhận xét: “Đoạn này hiệu quả rất tốt, có thể trực tiếp dùng.” Sau đó dùng thanh âm lười biếng trêu đùa: “Sao lửa giận lại lớn tới như vậy? Đây là bị người ta đào góc tường?” Nói xong tự mình cười trước: “Khả năng này không lớn, nếu thật vậy anh có thể xé người kia ra rồi.” Thanh âm âm u u của Lan Lăng vang lên: “Tôi thật đúng là muốn xé xác hắn ra.”
Đại Sư bên kia đại khái là bị sặc nước, ho khan tê tâm liệt phế. Icon của Minh Nguyệt Dạ đèn xanh chớp chớp, giọng nói phát ra lại là một giọng thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có người thích vương phi là bình thường, nhưng có người dám ở dưới mí mắt vương gia mơ ước thì đúng là dũng sĩ mà.”
Lâm Hạ bên tai có chút ửng đỏ, chính vì nguyên nhân này y mới ngượng ngùng nói ra mình chính là phu nhân trong truyền thuyết, cảm giác thừa nhận sẽ đột phá mức xấu hổ. Nhưng quay đầu nhìn nhìn người đang dùng tai nghe nói chuyện bên cạnh, thôi, đột phá mức xấu hổ cũng kém quan trọng so với tươi cười của người bên cạnh.
Y chỉ có thể cực kỳ may mắn thẳng cho tới lúc YY hôm nay nhanh chấm dứt Độc Chước không có đi lên, không thì Tần Nhạc phỏng chừng liền muốn triệt để bùng nổ, cũng không biết có phải đoạn nói chuyện hôm nay có tác dụng hay không. Nhưng vẫn có người không thức thời ——
Thanh âm trong trẻo của Đậu Hủ Hoa vang lên: “Nguyệt Hạ sỏa mụ có đây không?”
Lâm Hạ nhíu mày, đánh chữ trả lời: ở. Làm sao?
Thanh âm Đậu Hủ Hoa có chút do dự còn mang theo chút ngượng ngùng của thiếu niên: “Sỏa mụ, em muốn hỏi một chút A Chước làm sao?”
Lâm Hạ run run, cảm giác được người bên cạnh thả ra khí lạnh: tôi không rõ ràng, cậu có thể nhắn riêng cậu ta.
Thanh âm Đậu Hủ Hoa trở nên có chút rối rắm giống như suy nghĩ có nên hỏi hay không, tim Lâm Hạ đập nhanh mấy nhịp, đánh vào khung đối thoại: tôi có chút việc, xuống trước.
Đang muốn ấn gửi đi, Đậu Hủ Hoa rốt cuộc nói chuyện: “Nguyệt Hạ sỏa mụ, chị thật sự không thể tiếp thụ cậu ấy sao? Em lúc trước nghe cậu ấy nói rất nhiều chuyện về chị. Cậu ấy là vì chị mới chính thức sinh ra hứng thú với vẽ tranh…”
Dòng tin nhắn của Lâm Hạ còn chưa gửi đi, thanh âm lạnh lùng của Lan Lăng liền vang lên bên tai: “Cái logic quái gì? Hắn thích thì nhất định phải thích hắn sao?” Cuối cùng còn kèm thêm một tiếng cười lạnh.
Đậu Hủ Hoa bên kia thanh âm nháy mắt thay đổi, câu kế tiếp chưa nói xong toàn bộ nghẹn trở về.
Đại Sư bên kia “Má nó” một tiếng, có chút khổ não nói: “Vương gia anh hôm nay ăn thuốc nổ hả? Được rồi, Đậu Hủ có chuyện gì nhắn tin riêng đi. Hôm nay cứ như vậy đi. Mọi người giải tán.”
Lâm Hạ thở dài một hơi, đánh một câu liền gửi đi —— tôi đã có người yêu, có chuyện, xuống trước.
Tần Nhạc dứt khoát trực tiếp thoát YY đóng máy tính.
Bên kia Đại Sư xuống YY nhắn riêng Mộc Dũng Đậu Hủ Hoa ——
Đại Sư: Lan Lăng hôm nay ngữ khí tuy rằng không tốt lắm, nhưng lời anh ấy nói có lý, huống hồ chuyện Độc Chước cùng Nguyệt Hạ, người khác có nói nhiều cũng vô dụng.
Đại Sư: về sau loại chuyện này tự nhắn riêng đi, không được lặp lại.
Mộc Dũng Đậu Hủ Hoa: xin lỗi, em biết em không biết nói chuyện. Nhưng Độc Chước thích Nguyệt Hạ lâu như vậy, sau khi bọn họ cùng một chỗ, Độc Chước không phải sẽ đối xử với Nguyệt Hạ rất tốt sao? Ít nhất Nguyệt Hạ nên cho cậu ấy một cơ hội chứ, em nghe nói Nguyệt Hạ trực tiếp cự tuyệt Độc Chước… Hơn nữa weibo cũng không đáp lại, Độc Chước rất thương tâm. Cậu ấy lúc trước có giúp đỡ em, con người Độc Chước rất tốt.
Đại Sư: tình cảm thứ này nào có đạo lý nào có thể nói được, huống chi, Độc Chước không khẳng định thích Nguyệt Hạ bao nhiêu, ngay cả lý giải cũng không nói gì tới thích. Hơn nữa Nguyệt Hạ có bạn trai, cậu không phải biết sao, cậu biết loại hành vi này của Độc Chước là cái gì sao? Đào góc tường, làm tiểu tam.
Mộc Dũng Đậu Hủ Hoa: nhưng nếu anh cảm giác người anh để ý với người yêu của người đó không hề xứng đôi thì sao?
Đại Sư: … Cậu là học sinh trung học sao? Chưa từng nghe qua thà phá mười tòa miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân hả?
Mộc Dũng Đậu Hủ Hoa: em không phải học sinh trung học, qua hai tháng nữa là em lên phổ thông rồi.
Đại Sư: …… Coi như tôi chưa nói gì đi.
Đại Sư: em trai à, tự nhóc về sau có người mình thích sẽ hiểu được, tình cảm chính là không có lý do, không có cái gì gọi là nên hay không nên cùng một chỗ. Chỉ cần hai người bọn họ cảm giác xứng đôi thì chính là xứng đôi. Bạn nhỏ, nhân dịp được nghĩ dài hạn nhanh đi nói chuyện yêu đương đi.
Mộc Dũng Đậu Hủ Hoa: …… Cái kia em muốn hỏi vương gia cùng phu nhân anh ấy…
Đại Sư: coi như tôi nói vô ích, Lan Lăng cùng bà xã như keo như sơn ngọt ngào ân ái tương thân tương ái không mặt không mũi không biết xấu hổ mỗi ngày show ân ái từ ngày đầu tiên tôi quen biết anh ta tôi mỗi ngày lên weibo đều phải đeo kính đen mới có thể phòng ngừa bị chói mù đôi mắt hợp kim titan… Để tôi thở lấy hơi chút.
Đại Sư: theo tôi biết Lan Lăng lớn hơn cậu ít nhất mười tuổi, hơn nữa cậu sớm như vậy đã xác định tính hướng chính mình? Tôi biết trong giới võng phối vẫn có rất nhiều thẳng nam.
Mộc Dũng Đậu Hủ Hoa: … Cái kia… Em không phải…
Đại Sư: thôi đi, tôi còn có việc xuống trước, tự cậu suy xét cho tốt đi [ tái kiến ]
Đầu bên kia máy tính thanh niên bất cần đời cười nhạo một tiếng, vậy mà nói nhiều như thế với một nhóc học sinh trung học, chính mình đúng là quá nhàn, có chút tịch mịch nhìn cái avatar Mộc Ngư xám xịt kia, nửa ngày, như là hạ quyết tâm gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Nam nhân bị nói là không biết xấu hổ bên kia trong tròng mắt tối đen ẩn giấu ngọn lửa, đứng lên, khi đi ngang qua Lâm Hạ nhẫn nhịn không kéo lấy tay y siết chặt nắm tay lại, đóng sập cửa phòng tắm.
Lâm Hạ nhìn cửa phòng đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng nước ào ào, mím môi, tự mình vào phòng ngủ, qua một hồi lâu. Lâm Hạ gõ gõ cửa phòng tắm.
Bên trong truyền ra giọng nam khàn khàn: “Anh không sao, để anh một mình yên tĩnh một chút.”
Lâm Hạ trực tiếp lấy tay “rầm rầm rầm” gõ cửa, cách vài giây, cửa vẫn mở ra, trong phòng tắm dòng nước mở hết công suất, Lâm Hạ lại không cảm nhận được chút khí nóng nào, ngược lại còn run run, trong nháy mắt cửa mở y liền rơi vào một cái ôm ấp có chút băng lãnh. Tần Nhạc phảng phất dùng toàn bộ khí lực gắt gao ôm y, sau đó đẩy y ra, nghiêng đầu sang một bên: “Anh không sao.”
Lâm Hạ một chữ đều chưa nói, đem cái khăn tắm duy nhất trên người kéo xuống, nhìn ánh mắt Tần Nhạc nổi lên vài đường tơ máu, vươn tay ôm lấy cổ Tần Nhạc, nỉ non: “Nhưng em có sao.” Ngón chân bắt đầu cọ cọ lên trên: “Nam nhân của em bị người khác thị uy, em không vui.”
“Hạ Hạ…” Hai tay Tần Nhạc buông ở hai bên siết thành nắm đấm tựa như đang nhẫn nại cái gì.
“Em là của anh, em sẽ chỉ là của anh.” Lâm Hạ thành kính hôn lên hầu kết Tần Nhạc.
Như là một cái công tắc được mở ra, Tần Nhạc giam cầm Lâm Hạ vào trong lòng mình, thanh âm từ trong kẽ răng truyền đến: “Anh sợ mình không khống chế được.”
“Em không sợ, A Nhạc sẽ không thương tổn em đâu.” Tần Nhạc có chút si mê nhìn nụ cười đột nhiên nở rộ của Lâm Hạ. Âm trầm trong lòng dần dần tiêu tán.
Ngón tay Tần Nhạc trượt xuống dưới, lúc đầu ngón tay sờ được một chỗ có xúc cảm lành lạnh, ngây người một cái, Lâm Hạ vô tội chớp chớp mắt: “Em làm trơn rồi, anh có thể mạnh một chút.”
……
Tần Nhạc bọc Lâm Hạ đang buồn ngủ vào trong chăn, nửa ngồi nhìn dấu vết rải khắp người Lâm Hạ, siết siết nắm tay, giọng khàn khàn: “Hạ Hạ, đừng dung túng anh như vậy.” Anh không nỡ.
Hắn biết vấn đề của chính mình, chiếm hữu dục quá mạnh, chịu không nổi người khác có nửa điểm mơ ước đối với Lâm Hạ, đã từng có lúc hai người còn đang học đại học, một học đệ của Lâm Hạ sau khi biết y là đồng tính bắt đầu liều mạng theo đuổi, hắn trực tiếp đánh người ta vào bệnh viện. Hắn biết hắn đôi khi điên lên, sẽ không khống chế được hành vi của chính mình, cố tình người này, lúc nào cũng sáp đến gần… Tần Nhạc nhìn cái người đã mệt muốn chết rồi mà vẫn còn muốn ôm hắn làm nũng, đáy lòng chua xót.
Lâm Hạ mệt đến mức mở mắt không lên, nhưng không hề gây trở ngại hai tay y chuẩn xác không lầm ôm lấy cái thắt lưng kiên cố kia lẩm bẩm nói: “Em thích mà… Thỉnh thoảng đến một lần cũng rất có tình thú.” Đem đầu chôn vào bên eo hắn nhẹ giọng cười khẽ.
Tần Nhạc trong mắt một mảnh nhu hòa, không còn vẻ thô bạo lúc nãy nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Hạ toàn thân bủn rủn bọc chăn chơi máy tính, cả một đêm xuân cảm giác thoải mái trên tinh thần cùng không thoải mái khó có thể mở miệng trên cơ thể khiến y muốn lấy cơ bụng Tần Nhạc mài răng, mở giao diện vẽ tranh ra, thuận tay đăng nhập weibo liền phát hiện tin nhắn Độc Chước gửi ——
Độc Chước: tôi thật lòng thích cô rất lâu, có thể cho tôi một cơ hội hay không? Chỉ cần chưa kết hôn, mọi người đều bình đẳng. Tôi nguyện ý cạnh tranh công bằng với hắn.
Lâm Hạ đều muốn bị tức tới bật cười, bàn phím bị y cạch cạch cạch gõ vang ——
Nguyệt Hạ: nhưng tôi không muốn. Theo ý của cậu cậu là cạnh tranh công bằng với anh ấy, nhưng với tôi mà nói đó chính là bất công với anh ấy.
Nguyệt Hạ: tôi đời này có thể không có khả năng kết hôn với anh ấy, nhưng tình cảm của tôi và anh ấy cho dù có cái tờ giấy đó hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Độc Chước: hắn ngay cả hôn nhân đều không thể cho cô, cô sao có thể nói hắn yêu cô?
Độc Chước: tôi có dũng khí thổ lộ với cô trước mặt nhiều người như vậy, hắn ở nơi nào?
Lâm Hạ xoa xoa mày, người này sao mà nói thế nào cũng không nghe vậy chứ? Tần Nhạc vì y làm càng nhiều chuyện hơn, chuyện nào Độc Chước so sánh cũng đều kém hơn, nhưng y không cảm thấy y có nghĩa vụ nói cho cậu ta biết, thích không phải đem ra so sánh, chẳng sợ Tần Nhạc chưa làm qua bất cứ chuyện gì khiến y cảm động, y cũng sẽ không tiếp nhận Độc Chước, tựa như hôm nay cho dù y không có bạn trai, người như vậy y cũng sẽ không thích.
Lâm Hạ lưu loát đánh ra mấy hàng chữ, trực tiếp kéo người vào sổ đen:
Nguyệt Hạ: cậu thích chỉ là tôi trong tưởng tượng, tôi là một nam nhân, người tôi yêu cũng là một nam nhân, chúng tôi không có giấy kết hôn, nhưng chúng tôi sẽ cùng nhau bạc đầu, cuối cùng vẫn là cám ơn tình cảm của cậu. Tuy rằng tôi cảm giác cậu thích cũng không phải là tôi chân thật.
Sau khi căm tức xong, Lâm Hạ đột nhiên nghĩ đến vị đại gia trong nhà kia, nội tâm không ngừng cầu nguyện: hôm nay Tần Nhạc nhất định rất bận rộn rất bận rộn đến không có thời gian xoát weibo. Nhưng mà, giây tiếp theo Lâm Hạ liền che mặt, xong, đây là tiết tấu muốn nổi điên rồi——
@CV Lan Lăng: gặp qua không biết xấu hổ nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ đến như vậy, thích người khác không sai, ngươi sai ở nghe không hiểu tiếng người, uyển chuyển là cho ngươi một cái bậc thang bước xuống, nhìn ngươi cũng không phải mù, đồ vật của người khác, ngươi dù có thích cũng không có nửa cọng lông liên quan tới ngươi. Làm phiền nhấc bàn tay tôn quý, xóa bài đăng được không? Không thì tôi xóa giúp ngài. Cái kẻ lần trước có cùng ý nghĩ như vầy nằm viện suốt nửa tháng trời đó.
Khóe miệng Lâm Hạ giật giật, Tần Nhạc thật sự nổi điên rồi, lực trào phúng toàn bộ bật mở, liền tính Tần Nhạc trong hiện thực cùng trên mạng dù tương phản cũng chưa từng có lần nào nói nhiều như vậy.
Nhưng mà nhắc tới cái tên tình địch nằm ở bệnh viện kia, Lâm Hạ vẫn cong cong khóe miệng, có lẽ Tần Nhạc cứ luôn nói tính tình bản thân không tốt, nhưng y sẽ không quên, là người kia cầu yêu không thành định uy hiếp y, Tần Nhạc mới mạo hiểm bị cho thôi học đánh người kia ngoan ngoãn lại.
Weibo đặc biệt chú ý rất nhanh lại bắn ra một nhắc nhở mới ——
@CV Lan Lăng: thuận tiện nói thêm câu nữa, muốn biết chuyện của tôi, trực tiếp tới hỏi tôi là được, đừng lê lê la la quanh co lòng vòng nơi nơi hỏi thăm. Cũng đừng có ý tưởng chia rẽ tôi cùng bà xã, tôi cảm giác cùng một chỗ với y một đời đều quá ngắn, không nhiều công phu như vậy để ý cách nhìn của người khác.
Lâm Hạ nhướn nhướn mày thuận tay like hai cái weibo này, trong ánh mắt nhiễm lên một tia ngọt ngào.
Sau weibo Độc Chước lại phát một cái weibo:
@ Độc Chước: đồ lừa đảo.
Lâm Hạ nhíu nhíu mày, đóng weibo lại, y không cho rằng đến mức này rồi bọn họ còn có cái gì để nói nữa.