Đêm trăng khuyết là hiện tượng bất thường, lúc nào trời mưa, lúc nào trời nắng, không có tin chính xác.
Nhưng Ngu Bán Bạch là Giao Nhân ở Nam Hải, sống dưới biển hơn bốn trăm năm, có thể đo lường khí trời.
Gần đây mây không rơi, đá không trơn, nên không có mưa xuống.Lúc Ngu Bán Bạch ở Kim Ô đi xuống phía tây hái rau mồng tơi, phố Đông Quan gần biển, vào ban đêm gió đột ngột trở lạnh, dù là mùa hè nhưng đầu óc vẫn bị gió xâm nhập, vào mùa đông đầu sẽ cảm thấy nặng nề.Thân người tốt, da thịt mới có thể càng đẹp, Di Hoành đi rồi, Ngu Bán Bạch mới ra ngoài hái rau mồng tơi trước, lấy tấm khăn đội đầu.Tấm khăn tối màu khiến cho làn da tránh được ánh sáng, phối với đóa hoa màu sắc tươi tắn, càng làm khí khái anh hùng giảm đi khi hai hàng lông mày nhẹ nhàng dãn ra.Lúc này Ngu Bán Bạch nhàn nhã khoan thai và điềm tĩnh, tựa như băng tâm trong bình ngọc, khẽ cử động lại mang vẻ phong lưu phóng khoáng, khiến cho người ta không nén nổi muốn thốt lên rằng phong lưu chẳng phải do áo mới, khuôn mặt dịu dàng, tưởng rằng như một bộ xương khô, nào ngờ bia đình giống như đại hán.Ngu Bán Bạch ngồi lên xe lăn đi qua phố, ánh mắt mọi người không biết vô tình hay cố ý đều liếc nhìn qua.
Ngu Bán Bạch chẳng để tâm đến những ánh mắt này, thỉnh thoảng còn mỉm cười gật đầu với người quen biết, thoải mái chào hỏi trò chuyện cùng.Quang cảnh vô cùng đẹp, rất nhiều phu nhân dẫn theo nô tỳ nhàn nhã dạo phố, trẻ con tốp năm tốp ba chạy nhanh nô đùa, miệng nhai kẹo hồ lô mua từ chỗ người bán hàng rong nào đó.Giả sử có nhiều kẹo hồ lô to vậy, thì có thể ăn cả nửa ngày trời.Ngu Bán Bạch nhìn những đứa trẻ năng động này cũng muốn ra chạy nhảy cùng, lúm đồng tiền trên mặt lún sâu, chạm vào đuôi cá trong áo, nói thầm: “Ngày nào đó có chân, ta cũng muốn chạy như vậy.”Giao Nhân mong ước có được đôi chân, muốn cùng bóng hình trong tim hòa chung một nhịp, nói thì dễ, làm lại khó.
Trên thế gian có ngàn vạn người, nhưng để có thể làm tri kỷ thì chỉ có một hay hai người, người trong lòng cũng như thế đấy.Muốn tìm một bóng hình trong tim hòa chung một nhịp, tựa như chỉ có mỗi việc trông chờ vào thần thánh.Nghĩ đến chuyện mình có lẽ mãi mãi cũng không thể có chân, trong đầu Ngu Bán Bạch thoáng buồn, bởi vì buồn bã, mi mắt cụp xuống, đôi mắt xếch trong trẻo lại mang vài phần cô tịch.“Tử Ngư công tử đi ra ngoài hái hoa sao?” Bà Hoa Tam khom người tiến về phía trước, huơ lẵng hoa trong tay, chắn đường Ngu Bán Bạch hỏi.Bà Hoa Tam ở phố Đông Quan tuổi bảy mươi có ba, xương cốt giòn giống như cành khô, dùng chút sức đụng vào thôi, chỗ khớp xương sẽ gãy đoạn.Bà xuất hiện ở trước mặt lặng lẽ không một tiếng động, cách người vẻn vẻn chỉ khoảng một bước, dọa cho Ngu Bán Bạch rơi chiếc ô trong tay, hai tay bất chợt đẩy bánh xe chuyển động về phía trước.Sau khi xe lăn dừng lại, bà Hoa Tam tiến lên nửa bước, nâng lẵng hoa lên ngực, nói: “Ở chỗ bà Hoa Tam này cũng có rất nhiều hoa, có hoa nhài tím, có thể chế tạo phấn Trân Châu từ hoa nhài tím.”Lẵng hoa to bằng chậu nước, bên trong đều chứa đầy hoa với lá hoa nhài tím.Bà Hoa Tam này sớm hái hoa nhài tím tới, cố ngỏ lời với Ngu Bán Bạch, nhưng bà hoàn toàn không hiểu loại son phấn bột nước.
Hoa nhài tím không thể tạo ra phấn Trân Châu, thứ có thể tạo ra phấn Trân Châu chính là hạt hoa.Y phục của bà Hoa Tam cũ kĩ, da thịt trên tay nhăn như vỏ cây già, trên đầu ngón tay có mấy cái chấm đỏ, chắc do lúc hái hoa bị đâm gây ra vết xước.
Ngu Bán Bạch có nghe người ở phố Đông Quan nói qua, bà Tam Hoa này đến từ phía bắc, không con cháu không vướng bận, sống bên trong mái nhà tranh mưa dột gió lùa, cả ngày bán hoa sống tạm trên phố.Những bông hoa này không bán được bao nhiêu tiền, một ngày bán hoa xong, chỉ đủ mua hai cái bánh bao nhân rau củ thôi.Gặp bà Hoa Tam tuổi già sức yếu, bán hoa giữa tiết trời nóng bức, Ngu Bán Bạch không đành lòng, do dự một lát, cuối cùng cũng lấy bạc ra, sau khi mua hoa nhài tím trong tay bà Hoa Tam xong mới ra ngoài thành hái hạt mồng tơi.Ngu Bán Bạch đi vào nơi trồng rau mồng tơi, cúi người duỗi cổ, sau một khắc lựa chọn tỉ mỉ, mới chọn ra một hạt có hình dạng nhỏ nhắn đầy đặn, màu sắc rực rỡ.Vỏ hạt mồng tơi quá mỏng, dù đã cẩn thận ngắt lấy, ấy vậy mà vẫn có vài hạt vỡ ra, đầu ngón tay rất nhanh đã dính màu tím, màu cũng dính vào trong móng tay.Nhìn móng tay trở nên tím ngắt, Ngu Bán Bạch chợt để ý, lấy màu tím này làm chút màu sơn móng tay cũng không tệ.
Nghĩ đến đấy, chàng lại tiếp tục ngắt hạt.Hái say sưa, trong bụi cỏ, chợt có tiếng người lạ lẫm vang lên: “Hắn chính là cá đầu lớn đó!”Tiếng nói còn chưa dứt rơi hẳn, Ngu Bán Bạch cảm giác gió trên đỉnh đầu xoay vòng thành lốc xoáy, hai con Ngư Ưng há to miệng, giống như mũi tên đã rời dây cung đang lao về phía chàng.Một con liều mạng mổ đầu chàng, một con điên cuồng túm lưng chàng.Ngư Ưng động tác hung bạo, lông vũ trên người rơi rụng loạn xạ, sở dĩ có sự bực tức, là vì muốn đẩy Ngu Bán Bạch ra khỏi xe lăn, bắt về tiệm cá hương.Ngu Bán Bạch che mặt gào lên “a a a” thảm thiết, đang bối rối, ngay lúc này miệng bỗng thốt thành tiếng.
Bị Ngư Ưng tiến đánh, Ngu Bán Bạch tích thủy nan tiêu¹, mông vừa rời khỏi xe lăn đã ngã nhào xuống đất.[1] Tích thủy nan tiêu: Dù là những vật nhỏ nhoi ít oi cũng không thể tận dụng được.Ngã xuống đất, đầu không biết va phải thứ gì, đầu óc Ngu Bán Bạch dường như tối sầm, nhắm mắt lại bỗng chìm vào trong mộng.Hai con Ngư Ưng là hai con chim Bùi Kiều nuôi dưỡng bên mình.Ngư Ưng thường đến Đông Hải bắt cá, bởi vì cá ở Đông Hải vừa béo tốt lại vừa biết nghe lời, luôn nghĩ đến việc sớm được đầu thai, nhìn thấy chim chóc đến ăn cá, chúng đều sẽ chủ động bơi lên mặt biển, trông thấy người giăng lưới, thì chủ động bơi vào trong lưới đánh cá.Phục Song bảo rằng mình có cách nhưng chẳng nói rõ đó là cách gì, hắn để Kiều Hồng Hi ở lại phố Đông Quan, chờ Bùi Liễu Kinh rời khỏi thì đi vào cứu Thương Trì, còn bản thân dẫn theo Tiểu Hạc Tử đến Đông Hải trước Ngư Ưng một bước, vẻ mặt nghiêm nghị, lệnh cho mấy con cá dưới biển không có tu vi không được nổi lên trên mặt nước, con nào nổi lên sẽ bị sét đánh.Bọn cá không dám phản kháng, phồng má, lặn sâu năm mét.Ngư Ưng bay đến Đông Hải, gần như suốt cả hai khắc, ở Đông Hải, bọn chúng luôn rình trên biển để bắt cá.
Mỏ chúi xuống nước mổ tới mổ lui, mất hết sức lực, một con cá cũng chưa bắt được, bụng đói đến nỗi sôi ùng ục, thế là phải đập cánh bay trên mặt biển tìm bóng dáng con cá, nhưng chỉ thấy một chỗ lại một chỗ có bọt biển trắng xóa.Mắt Ngư Ưng liếc nhanh về hai phía, đập cánh lung tung, trong miệng thốt lên tiếng khóc thảm thương, trong hốc mắt cũng chảy ra mấy giọt nước mắt.Lúc này Phục Song khoanh tay đi chầm chầm trên bãi cát, nói câu được câu không với Tiểu Hạc Tử: “Nghe nói ngoài thành có một con cá lớn rất lớn, cái đuôi to giống như cây chuối.”Tiểu Hạc Tử còn chẳng biết rằng Ngu Bán Bạch là Giao Nhân, cũng không biết được kế hoạch của Phục Song, như bị ngồi trong sương mù, ngẩng đầu lên nhìn đầu của mình và Phục Song, hỏi: “Ồ, có cá lớn như vậy sao?”“Đúng vậy đấy, bắt được có thể ăn cả ba ngày, cá lớn đó chạy nhảy nhanh nhẹn, thịt nhất định cũng ngon.” Mi mắt Phục Song khẽ run, đang cười trộm trong lòng.Trong đầu Tiểu Hạc Tử tưởng tượng hình dạng con cá lớn nhỏ ra sao, hỏi: “Vậy đầu nó có lớn như Tiểu Hạc Tử không?”Đầu người cá không lớn như đầu Tiểu Hạc Tử, thậm chí còn nhỏ hơn nàng ấy, sắc mặt Phục Song khác thường, nghĩ rằng sẽ ăn ngay nói thật, nhưng vì đã lừa được hai con Ngư Ưng, hắn bèn nói dối với Tiểu Hạc Tử: “Nó lớn hơn ngươi rất nhiều.”Lúc Phục Song nói dối cánh môi chợt nóng lên, tim đập mạnh, đầu óc Tiểu Hạc Tử vẫn còn giản đơn, không biết hắn đang lừa người, cũng chẳng biết đấy là chuyện tốt hay chuyện xấu.Biết được trên đời còn có con cá lớn hơn mình, Tiểu Hạc Tử như được rót mật vào tai, vui đến mức nhảy dựng lên: “Tốt quá, tốt quá rồi.”Hiện tại vui mừng bao nhiêu, sau này biết được sự thật lại buồn biết bấy nhiêu, đột nhiên Phục Song cảm thấy mình như một kẻ xấu đang bắt nạt trẻ con.Ngư Ưng đang lo lắng không bắt được cá, nghe được lời nói của Phục Song, không biết thật hay giả nhưng cũng không đau lòng nữa, xốc lại tinh thần, đi ra ngoại thành Dương Châu tìm con cá lớn trong miệng Phục Song nói.Mưu kế được thực hiện thành công, Phục Song cùng Tiểu Hạc Tử lắc người một cái đến ngoại thành Dương Châu chờ Ngu Bán Bạch.Phục Song đứng trong bụi cỏ, trút giận lên cỏ dại bên chân.
Không lâu sau đó, Ngư Ưng cuối cùng cũng đã tới, quay đi quay lại tìm kiếm con cá lớn kia.
Tiểu Hạc Tử bối rối, quỳ xuống dập đầu trong bụi cỏ, nàng ấy không biết tiếp theo phải làm chuyện gì: “Phục Song đại nhân, một lát nữa chúng ta còn phải làm gì?”Phục Song cười âm hiểm đáp: “Không cần làm cái gì cả, chờ một lúc nữa chúng ta xem kịch vui là được.”.