“Bệnh phong thấp, ta cũng không biết giải thích thế nào.
Ai, hai chân của ta là bị ngã hỏng, không phải vì bệnh phong thấp.” Ngu Bán Bạch không có bệnh phong thấp, cũng không biết giải thích như thế nào, nhưng người Quỳnh Châu thường treo bệnh này trên miệng, nhất là mùa thu và mùa đông, người người đều rên rỉ đi đứng đều đau nhức, phải chống gậy mới có thể đi đường.Người có tuổi tác cao thường nói phong thấp là có quan hệ với gió, với ẩm ướt, nghe những thứ này nhiều lần, Ngu Bán Bạch cũng chỉ nhớ mang máng.Giao Nhân sống ở trong biển, mỗi giây mỗi phút đều có liên hệ với gió, với ẩm ướt, nếu thực sự là như vậy, chàng nghĩ cả đời đều không mắc được bệnh này.Nghe được âm thanh Ngu Bán Bạch than thở, Bùi Kiều cảm thấy mình là một hồ ly nhỏ vô lễ, không biết nặng nhẹ, hỏi ngay nỗi đau của chàng.Bùi Kiều đóng lại vở, mười ngón tay đặt lên đầu gối, cánh tay duỗi ra, vô cùng không tự nhiên, do vậy nàng tỏ vẻ buồn rầu, ngón tay nắm chặt, cẩn thận tạ lỗi: “Tử Ngư công tử, thật xin lỗi, ta không nên hỏi như vậy… Thật có lỗi, ngươi đừng tức giận.” Đầu ngón tay sạch sẽ mà trắng nõn, bởi vì dùng sức nắm, nắm tay hơi ửng đỏ.Bùi Kiều tựa như đứa bé làm sai chuyện, khuôn mặt, tựa như cúi vào trong ngực, một vòng trăng khuyết lộ ra rõ ràng, giọng cũng dồn nén.Bùi Kiều không để móng tay, mười ngón tay tựa như nắm bột, nhỏ nhắn thon dài, mỗi ngón đều rất đầy đặn, móng tay cũng tinh tế hữu hình.Một đôi tay đẹp như vậy nếu như không phải dùng để giết cá thì tốt bao nhiêu.
Ngu Bán Bạch than tiếc trong lòng, bởi vì nhỏ nhắn thon dài, lúc cầm dao giết cá hơi cong ngón tay một chút, khớp xương cũng hiện lên rõ ràng, đôi tay kia nhìn cực kì có lực, sát khí cũng nặng người.“Liễu Kinh cô nương nói đùa, Ngu mỗ nào để ý, cũng sẽ không tức giận.” Ngu Bán Bạch luyến tiếc xong, tiếp tục nở nụ cười hỏi: “Liễu Kinh cô nương nói mua đồ, là muốn mua gì?”Nghe Ngu Bán Bạch hỏi, Bùi Kiều mới chợt nhớ tới mục đích mình đến cửa hàng: “Đúng rồi, ta đến mua chút thuốc ngăn rụng, làm mềm lông.”“Liễu Kinh cô nương phải rời khỏi Liễu Châu sao?” Ngu Bán Bạch hỏi.“Ừm, muốn về thăm cha và mẹ.” Bùi Kiều lộ ra vẻ mặt rất dịu dàng: “Ở Dương Châu lâu như vậy, cũng chẳng thể mãi không về, cho nên tới cửa hàng của Tử Ngư công tử mua chút đồ.”Lại nói tóc thành lông, nói ngược nói xuôi, Ngu Bán Bạch cũng bị cuốn theo rồi: “Thuốc chống rụng, làm mềm lông? Liễu Kinh cô nương dùng cho bản thân hay mua cho người khác sử dụng vậy?”“Mua cho mẹ ta.” Bùi Kiều cười trả lời.Khi nhắc đến cha và mẹ của mình với mọi người, khuôn mặt nàng luôn nở nụ cười, chắc chắn rằng nàng được nuôi dưỡng trong bàn tay thương yêu của cha mẹ.
Ngu Bạch hâm mộ không thôi, nhìn lại chính mình, đã không còn mẹ, sau khi mẹ mất, cha nhìn thấy chàng đã bắt đầu nổi cáu.Ngu Bán Bạch cảm thấy cha không thương chàng, nếu thương thì chàng rời đi Nam Hải lâu như vậy, cũng không phái người đi tìm.Tuy nhiên, không đi tìm cũng tốt, không phải đi xem mắt với những Giao Nhân khác, có thể tự do tự tại, ở Dương Châu bán son phấn.Suy nghĩ bay xa một hồi, Ngu Bán Bạch lấy ra vài chiếc lọ nhỏ, để trước mặt Bùi Kiều: “Ta có dầu hạt bông, dầu hoa tường vi, dầu khiết mấn uy tiên, dầu hoa quế hương… Liễu Kinh cô nương muốn lấy loại nào?”“Loại nào dễ dùng vậy?” Bùi Kiều cầm một chai dầu có màu vàng lên, tỏa ra mùi hoa quế thoang thoảng.Dầu hạt bông, dầu hoa tường vi thích hợp với loại tóc khô, nếu tóc dễ bị rối, thì dùng dầu khiết mấn uy tiên, tóc mềm mại thì chỉ cần dầu hoa quế hương.
Bùi Kiều cầm trong tay chính là dầu hoa quế hương, dùng hoa quế và sáp ong điều chế thành.Nhìn thấy mái tóc Bùi Kiều đen nhánh suôn mượt, Ngu Bán Bạch suy đoán: “Tóc mẹ ngươi là khô hay mềm?”“Mẹ ta à...” Bùi Kiều tự hỏi, ánh mắt nhìn xà nhà, chầm chậm suy nghĩ.Hồ ly lúc biến thành hình người, tóc dù ít, mềm mại lại không bị rối, nhưng lúc biến thành hồ ly, lông cũng ít, lại bị khô rối, đến mùa đông, thời tiết khô ráo, những sợi lông đáng thương trên da còn xù dựng đứng lên.Cha nói mẹ bị xù lông, giống như bồ công anh trong gió vậy.Bồ công anh tròn trịa, cơ thể mẹ cũng tròn trịa.Như vậy thì lông của mẹ mình là mềm mại hay khô rối đâu? Bùi Kiều suy nghĩ mãi vẫn chưa quyết định được, bèn nói: “Thỉnh thoảng khô, thỉnh thoảng mềm mại.”Ngu Bán Bạch gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi: “Lúc tóc bị khô không chăm sóc nổi sao?”“Ừm… Không chăm sóc nổi, tóc bị khô xoắn thì có thể rất nhiều.” Bùi Kiều dùng sức gật đầu, cũng nhấn mạnh hai chữ “có thể”.Bùi Kiều dừng lại một chút, lúc sau mở miệng, hai tay nắm lấy tai, lắc nhanh, bắt chước dáng vẻ hồ ly lúc bị rụng lông: “Cha ta cũng không chải lại nổi, hơi dùng lực một chút, đám lông kia giống như bồ công anh vậy, từng nhúm từng nhún rơi trên mặt đất.
Phiền cho cha ta rồi, không chỉ phải chải đầu cho mẹ ta, còn phải quét lông.
Cha ta còn nói may mắn mà Kiều không rụng lông, nếu không mỗi ngày trong nhà khắp nơi đều là lông, xuân hạ thu đông bốn mùa đều là lông.”Tán gẫu càng nói càng hăng, Bùi Kiều miệng phun ra lời ba hoa, nói xong cũng không biết mình vừa ba hoa, không hổ với cái danh Bùi Kiều.Không biết trước chữ Kiều còn có chữ nào khác hay không, nếu gọi là Bùi Kiều, cái tên ngược lại rất dễ nghe.
Ngu Bán Bạch thầm nghĩ.Tay Bùi Kiều vẫn còn đong đưa, Ngu Bán Bạch bị cử chỉ ngây thơ của nàng chọc cười, không nhịn được, gục cổ, ha ha cười một tiếng: “Cha ngươi đối xử với mẹ ngươi thật tốt, mẹ ngươi cũng là một người rất đáng yêu.”“Cha ta luôn nói mẹ là trên thế giới đáng yêu nhất hồ… Ừm, người đáng yêu nhất, trên đầu không tóc cũng rất đáng yêu.
A, nói hơi xa rồi, mẹ ta nên dùng loại thuốc làm mềm lông nào đây?” Có người khen cha mẹ trước mặt mình, nụ cười của Bùi Kiều nở rực rỡ.
Mừng rỡ quá đà, suýt chút nói sai, cũng may kịp thời ngừng lại.Ngu Bán Bạch cầm lấy dầu khiết mấn uy tiên và dầu hoa quế hương, bình tĩnh nói: “Mẹ ngươi lúc tóc khô rối không chải được, dùng dầu khiết mấn uy tiên, bôi đều lên chỗ bị khô rối, lập tức liền giải tỏa.
Sau khi giải tỏa, trước tiên chải lại một lần tóc, sau đó lại bôi thuốc làm mềm tóc.
Lúc tóc mềm mại rồi lại dùng dầu hoa quế hương, không cần bôi quá nhiều, chỉ dùng một lượng bằng nửa muỗng, thoa đều tạo bọt, sau đó từ chân tóc bôi đều lên đến ngọn tóc, lại lấy thêm một lượng bằng hạt đậu nành, bôi lại chỗ ngọn tóc.”Nghe thấy Ngu Bán Bạch giải thích, Bùi Kiều có chút nghi ngờ.Lông hồ ly và tóc người không giống nhau, vậy hồ ly có thể dùng thuốc làm mềm tóc sao? Có thể hay không sau khi dùng rụng lông càng nghiêm trọng.Mẹ nàng không thể rụng lông nữa.
Nếu rụng tiếp sẽ biến thành một người hói mất.Nghĩ tới đây, Bùi Kiều thu lại nụ cười trên mặt.Ngu Bán Bạch còn lời muốn nói, thấy Bùi Kiều miêng ngập ngừng, giống như có chuyện, liền yên lặng không nói, chờ Bùi Kiều mở miệng.Ấp úng một hồi, Bùi Kiều khuôn mặt nghiêm trọng, nhỏ giọng hỏi Ngu Bán Bạch: “Tử Ngư công tử, những thứ này, hồ ly cũng có thể dùng sao?”“Hồ ly?” Ngu Bán Bạch cũng nghi hoặc: “Cái này có quan hệ gì với hồ ly sao?”Bùi Kiều sắc mặt không đổi, trả lời: “Chỉ là… Mẹ ta còn nuôi một con hồ ly, nó cũng bị trụi lông.”.