Một hòn đá ngũ sắc tồn tại hàng vạn năm….Cho đến một ngày,đá kia bỗng nhiên chuyển động.
Sau chuyển động là lắc lư…Sau lắc lư là nứt vỡ…Một cái đầu xinh xắn thò ra.
Đôi mắt trong veo, môi đỏ tươi, tóc dài…Con gái!
Kẻ làm thiên đế cũng cảm thấy thật phiền phức khi nhận ra. Con bé đẹp quá…Rõ ràng là đã cố gắng giảm độ đẹp của nó rồi mà. Sao mà da vẫn trắng bóc thế này, tóc vẫn đen mượt thế kia, mắt trong trẻo…Đẹp ngây thơ…Sao không bỏ thêm chút giấm lẳng lơ. Kiểu này đừng nói là trần gian, lang thang ở thiên đình, cũng chừng vài ngày là bị dụ đi,ăn sạch sẽ:
-Ưm…
Nhưng biết làm sao được. Vị thiên đế, sinh thành vạn vật nhưng lại không có quyền quyết định số phận của con cái mình đành thở dài, nắm nhẹ sản phẩm ra khỏi lò, miễn cưỡng đặt tay lên đầu, ban cho sinh vật bé bỏng đó giọng nói…Chết rồi, sao bây giờ mới sực nhớ ra, đáng lẽ phải là cái giọng ồm ồm như vịt đực, để khi cất lên có thể dẹp bớt mấy cái đuôi. Lỡ tay, giọng nói của sinh vật mới hoàn toàn tương xứng với hình dáng bên ngoài của nó, trong trẻo, thanh thanh:
-C…ha…cha…
-Ừ…Con!
Sinh vật dụi đầu vào ngực…Dễ chịu quá! Tạo ra không ít con vật xinh đẹp nhưng chúng đều trơ mắt nhìn, chỉ có vật nhỏ này nũng nịu đòi yêu thương như thế. Đáng yêu chết mất! Con gái ơi, cứ thế làm sao nhẫn tâm quăng con vào bàn tay phàm tục của bọn chúng…Phải tìm cách….Tìm cách thôi!
-Ta gọi con là Nương Tiên nhé…Càng nhìn càng thấy dễ thương.
-Dạ…
Cười…Cười càng đẹp…Đôi môi đỏ mọng, ươn ướt, má hồng hồng tự nhiên không tô điểm. Con gái ta, sao lại đẹp dường này…
-Con gái phải xuống trần gian tu luyện thôi…Haiz ya…Biết sao được, nơi đó có không khí mới làm thân xác con hoàn thiện được. Nhớ này…-Thiên đế đặt tay lên vai cô gái nhỏ, nghiêm giọng- Ta sẽ quăng con ở một nơi thật vắng vẻ. Nếu xui xẻo mà con nhìn thấy một con vật nào đó giống con…Con nhất định phải trốn đi…Không được cho bọn chúng thấy. Qua đúng năm là xương thịt con cứng cáp. Ta sẽ mang con về nhà.
-Dạ…
Sinh ra con hư thì không nói, đằng này con gái ngoan ngoãn đáng yêu thế này mà không ở cạnh mình được thì càng đáng lo hơn. Ráng chịu đựng mười mấy năm, sau đó mang con gái về, không để ai ăn hiếp nó nữa…
Nhất định vậy đi…
Hắn tên là Thiệu Khải Đăng, là sơn vương của vùng Túy Ngọc lĩnh.
Cha hắn vốn không phải là cướp. Hắn cũng không sinh ra là cướp. Nhưng cuộc đời buộc hắn phải làm cướp, thậm chí leo dần lên ngôi sơn vương. Khác với các chủ động cường sơn khác, nhìn bề ngoài Thiệu Khải Đăng không có vẻ gì là một tên cướp cả. Hắn có vóc dáng dong dỏng, mảnh khảnh, tóc tai buộc gọn gàng. Trong người của hắn lúc nào cũng có một thanh trủy thủ nhỏ, dùng để giết người. Ngoài ra có thêm một ít mê thảo dùng để hạ dược người ta.
-Thưa sơn vương…
-Cái gì?
-Thưa sơn vương…người của Đỗ mục động mang lễ vật đến tặng ạ.
-Lễ vật là gì?
-Dạ..lụa…Bạc vàng lượng. mỹ nhân!
-Mỹ nhân lại là con gái nhà lành hả?
-Dạ..Không biết ạ…
-Đẹp không?
-Dạ…đẹp!
-Mang lên ta xem…
Thuộc hạ đưa mỹ nhân lên ra mắt. Nhưng hắn chỉ liếc qua một chút. Quả nhiên xinh đẹp. Khổ nổi hắn bị dị ứng với mùi son phấn nên cứ hắt xì liên tục khi cái mùi đó xộc vào mũi:
-Hắ….t…xì….
-Sơn vương…
-Đưa xuống đi…Cô nào thích thì lấy làm vợ, còn không thì thả người ta về.
-Dạ…
Đám thuộc hạ lui xuống…Thở dài…Sơn vương lại…
Sơn vương của bọn chúng mọi thứ đều bình thường, chỉ có vấn đề sinh lý là không bình thường. Không biết đã khai bao chưa,nhưng mỗi lần nữ nhân có mùi son phấn đến gần là hắt xì liên tục…Biết ý mang họ đi tẩy trang, song lại tiếp tục nảy sinh vấn đề mới.Có lần sơn vương đang uống trà,vừa nhìn thấy người ngọc không trang điểm đã phun hết nước trong miệng ra, chuẩn xác ngay mặt phó trại chủ Ngọc quế trại…. Sơn vương rất thích con gái đẹp nhưng là đẹp theo tiêu chuẩn của người. Bọn thuộc hạ dù thấy chẳng chê đương,mang lên dâng, sơn vương cũng chỉ thoáng liếc qua đôi chút.
-Thưa sơn vương….Hôm qua đã bắt được Hùng Tam Hổ…
-Hùng Tam Hổ…Là cái tên đã đầu hàng triều đình à?
-Dạ…
-Bọn triều đình thưởng cho hắn bao nhiêu bạc?
-Nghe nói là lượng ạ…
-Lục soát được bao nhiêu?
-Còn lượng ạ…
-Vàng?
-Dạ…
-Đem lấy số đó chặt nhỏ ra…Nhét vào miệng hắn….Khi nào nuốt hết số bạc đó mà không chết thì tha cho hắn. Còn không thì mang hắn chôn với số vàng đó đi…
-Dạ…
Gương mặt vẫn bình thản. Phía dưới một lát sau tiếng hét vang lên…Tính sơn vương ai không biết…Đã phản bội thì đừng để hắn bắt lại cơ mà.
-Thu xếp theo ta đi dạo đi…Ở nhà chán quá!
-Mang theo cung tên ạ?
-không cần….Ta cũng chẳng bắn được con thú nào…chỉ tổ làm chúng bị thương. Mà bị thương là đau lắm!
-Tuân lệnh…
Sơn vương đi dạo…Đi thì thường có nhiều người đi theo. Người rất sợ một mình đi vào rừng.Nghĩ cũng lạ, sơn vương- chúa cướp mà lại…
Hòn đá số phận bắt đầu quay…Vị thần mang tên số phận với chiếc áo đỏ lòe đưa tay xoay vòng tròn…Ô mang tên Thiệu Khải Đăng quay chòng mòng, cho đến lúc dừng lại trước một cái tên:
Hạ Triều Dương.
Dòng chú thích bên dưới rành mạch:
Công chúa Vịnh Thùy bang….Xinh đẹp, bướng bỉnh, ngày mồng tháng tự ra ngoài rừng đi săn thú…Nửa đường bị lạc tùy tùng. Gặp Thiệu Khải Đăng lúc giữa ngọ….Sau đó….