Cựu Thiên đế không có nhiều thời gian suy nghĩ. Vũ Tường xuống tay, đồng nghĩa với việc không còn lối quay về.
- Dừng lại! Đừng…
Bàn tay kéo dài ra thêm vài đoạn, kịp thời chụp lấy người phụ nữ và con rắn người, quăng ra xa. Lực tấn công cũng làm bàn tay ngài tê dại. Tuy nhiên:
- Cậu muốn làm gì?
- Một người chết sẽ không đau khổ nữa. Không phải sao?
- Vũ Tường…
Thi Quỷ vẫn không màng tới tiếng gọi tha thiết đó, tiếp tục và Cựu thiên đế lại ra tay ngăn cản:
- Anh có thể cản ngăn tôi trong lúc này. Có thể ngăn cản suốt đời sao?
Ánh mắt lạnh lùng đó, Cựu thiên đế đau lòng. Trong sinh vật cổ, Thiệu Khải Đăng cười cợt bất cần, Cựu thiên đế mệt mỏi vì trách nhiệm, nhưng chỉ có Diệp Vũ Tường - Thi Quỷ là không cảm xúc, không biết lòng đang tồn tại điều gì:
- Cuộc đời chúng ta vốn dài vô hạn. Còn những cuộc đời thế này lại rất ngắn ngủi. Ta không cản cậu nổi đến suốt đời. Nhưng ngăn cản đến khi người này ra đi là đủ. Giết bà ấy, cậu có thể xem như một cách giúp bà ta thoát khoải đau đớn. Song bản thân cậu lại có thể yên ổn mà sống sao hả Vũ Tường?
Trong gió, tà áo phơ phất, Vũ Tường trông rất giống cha của đêm cuối cùng, Thiệu Khải Đăng ôm một gốc cây mà ngủ, Thi Quỷ nằm trong chiếc nôi làm bằng gỗ, chỉ có Cựu thiên đế thức, nhìn thấy cha đang tỉ mẫn kết một chiếc áo xô gai làm bằng loại tơ cây:
- Cha… làm gì vậy?
- Làm áo. Ba đứa phải có áo để mặc chứ?
- Có áo làm gì ạ? Rồi cũng…
Bàn tay đó dừng lại. Gương mặt bình thản của cha dợn lên một nỗi đau:
- Dù có thế nào cũng phải mặc ấm chứ con. Không thì sẽ lạnh.
Hôm sau, cả đứa đều trở thành những thứ hoàn thiện hình hài cho Trời đất. Cựu thiên đế tình nguyện đi trước, bởi không đủ can đảm nhìn hai đứa em nhỏ ngây thơ và người cha ruột thịt chịu đau đớn ở phút sau cùng. Còn nỗi đau nào lớn hơn dành cho một người cha khi phải chính tay đẩy con vào chỗ chết. Biết làm sao được, hai đứa kia còn quá nhỏ, chúng không thể nào tự mình gánh cho cha bi kịch phải tự tay giết chết con mình.
- Cậu không thể tự giết mình được. Những hình ảnh này sẽ theo cậu mãi. Nếu cậu muốn chấm dứt tất cả thì ta giúp cậu. Bé con!
Tay Cựu thiên đế vung lên. Một kình lực lớn hướng thẳng về phía người đàn bà và con rắn người.
- Á!
Thân thể nửa người nửa rắn bị bắn lên trong không trung mù mịt. Còn người đàn bà thì đã tắt hơi, rời khỏi cuộc sống này. Tay Thi Quỷ càng thêm run rẩy. Gương mặt thanh tú tái dại. Hắn đang kềm chế mình để không ngã xuống, không đến bên người đàn bà ấy mà gọi lên tiếng gọi thâm tình:
- Mẹ ơi!
Cựu thiên đế vòng tay ôm lấy Thi Quỷ. Cái ôm xiết, một dòng nước mắt cũng tuôn dài:
- Bà ấy sẽ không còn đau đớn nữa. Không bao giờ phải đau đớn nữa, Vũ Tường à!