Đã lâu lắm rồi Bối Chi cũng mở mắt ra.
- Tỉnh rồi à?
Hạ thân vẫn còn đau đớn. Bụng thì…
- Nàng sinh con rồi.
Sát Tinh mân mê một khối gì đó đang cử động. Bối Chi tuy vẫn còn đau đớn vẫn cố nhích người tới. Một đứa trẻ và nó giống con người:
- Con…
- Nó khỏe lắm. - Sát Tinh cười. Đây là lần đầu tiên từ khi tuổi, Bối Chi thấy hắn cười tươi như thế. Những lần trước khi dụ dỗ nàng, khi lừa gạt nàng, cũng có cười, nhưng dưới mắt Bối Chi - đều là những nụ cười nham hiểm:
- Đưa con cho thiếp đi!
- Không được. Nàng mới sinh con còn chưa khỏe. Ta đi tìm cái gì đó cho nàng và con ăn…
Thiệu Khải Đăng đã xem thường khả năng của Sát Tinh rồi. Hắn không phải ngẫu nhiên mà mang danh xưng đó. Biểu tượng của sự chết chóc. Mà chết chóc chỉ có ở nơi có sự sống. Không có sống, chết có ý nghĩa gì?
- Con không thể uống sữa hổ đâu… - Bối Chi phản đối một cách yếu ớt - Con cần sữa mẹ… Chàng…
Một nỗi buồn chợt tràn về. Những ký ức mỏng manh trở lại. Mẹ - người ta phải yêu thương và kính trọng. Bối Chi đã làm mẹ. Nhớ đế mẹ, lại cảm thấy buồn.
- Chúng ta, chúng ta không thể quay lại nơi đó một chút sao? Thiếp… .
- Đương nhiên là không được. - Sát Tinh vòng tay ôm lấy Bối Chi cùng con vào lòng - Ta và cha nàng từng có hiệp ước. Vả lại… - hắn chạm tay vào má nàng, giọng nhẹ - Ta cũng không muốn rời khỏi chỗ này. Và nàng và ta đã bị cha nàng cắt đi con đường trở về rồi…
Bối Chi mập mờ nhìn hắn. Đứa trẻ trong tay chợt òa khóc, tiếng khóc nhỏ xíu, đứt quãng:
- Con... - Ngoan… Nàng ngủ đi! - Sát Tinh đỡ Bối Chi nắm xuống - Ta sẽ để con trên người nàng. Đừng lo!
Bối Chi chạm tay lên cái vật nhỏ xíu đang cử động trên ngực mình. Sau phút ngỡ ngàng, bé bắt đầu cử động tới lui rồi chạm vào bầu sữa mẹ. Cảm giác hạnh phúc cũng tràn ngập trái tim nhỏ bé của nàng. Ôm chặt con. Bối Chi thì thầm:
- Mẹ nhớ… mẹ của mẹ lắm… Con biết không, mẹ…
Bối Chi im bặt. Bàn tay mềm mại lại đưa tay vuốt lấy con trai. Sát Tinh nhìn hai mẹ con không rời mắt. Đến khi nàng đi ngủ, hắn mới rời khỏi. Cửa hang cũng đã có một số thứ, khi cần Bối Chi không cần tìm ở nơi xa. Màn đêm lại trùm lấy mọi thứ. Dưới ánh trăng sáng rõ, Bối Chi lặng lẽ cần nguyện. Cầu cho mẹ, cầu cho cha - ở một nơi nào đó có thể biết được tin này. Con của hai người đã làm mẹ và con cũng đã hiểu được, cảm giác làm mẹ lo lắng cho con đến mức nào.
- Chàng…
Bối Chi chuyển sang giọng nũng nịu lúc nào không biết. Giống hệt như lúc còn trong bụng mẹ, hơn năm chung sống, nàng tuy là hết lần này đến lần khác bị lừa gạt, nhưng cũng chưa bao giờ dùng cái giọng ấy khi nói chuyện với hắn bao giờ.
- Chúng ta đi đến một nơi khác được không? Con của mình không thể chỉ sống với chúng ta cả đời được. Con lại là con trai…
Sát Tinh thở dài. Hắn từng khao khát được sống trong tình thương giống như những người khác. Tuy nhiên, có tình thương rồi lại có bao thứ khác phải lo. Vợ - con, hắn và nàng sống yên tĩnh bên nhau thì được, nhưng con của hắn thì…
- Ta gửi con sang thế giới khác rồi về với nàng nhé?
- Không. - Bối Chi phản đối ngay - Con là con của thiếp, không được…
- Ta là Sát Tinh đấy. Sống ở nơi nào đó có con người, ma tính nổi dậy, ta lại bày ra trò gì đó. Nàng chấp nhận không?
Bối Chi im lặng. Cũng bởi khống chế hắn mà nàng phải ở lại đây nhưng mà…
- Chàng không xấu, có thiếp và con bên cạnh, chàng sẽ không xấu. Có ai đang hạnh phúc mà lại bỏ đi hạnh phúc đó đâu. Hơn nữa, thiếp cũng biết, chàng vốn không phải là kẻ có tham vọng. Chàng cũng chỉ muốn sống thôi.
Bối Chi nghẹn ngào khi nói lên những lời này, nàng đã lớn, hiểu thêm nhiều chuyện nữa rồi. Sát Tinh cũng thở dài rồi khẽ khàng:
- Được rồi. Con lớn hơn một chút thì tính tiếp vậy.
Thế giới hiện thực, một thời không khác, Sát Tinh thầm tính toán. Không thể quay lại nơi Thiệu Khải Đăng và Nương Tiên đang sống, nhưng những thời không khác không phải là không có khả năng. Mọi thứ êm đềm trôi qua như một giấc mộng. Nương Tiên lơ mơ trong giấc ngủ. Có cái gì đó ấm nóng đang áp lên người nàng.
- Mẹ…
Là một giọng nói êm dịu. Gương mặt đó…
- Mẹ ơi!
Cô bé xinh xắn với đôi mắt trong veo. Đứa con tiếp theo của nàng và Thiệu Khải Đăng lại rất giống Bối Chi. Hay là lúc mang thai, Nương Tiên cứ mãi thẫn thờ, nhớ và thương đứa con không còn gặp nữa.
- Mẹ Nương Tiên…
Uẩn Nghi cũng đã trở thành một cô gái tuổi đẹp như hoa. Xinh xắn và đáng yêu. Cô bé và Bối Chi cùng tuổi, Bối Chi cũng đã tuổi rồi.
- Mẹ… Chúng con đi học…
Khải An từ trong nhà bước ra. Hai đứa trẻ đi bên nhau đẹp đôi đến lạ. Chúng là “thanh mai trúc mã”, tuy không nói ra nhưng Nương Tiên và Khiết Nhi đã có một hiệp nghị ngầm, nếu vài năm nữa chúng vẫn gắn bó thì sẽ cho chúng thành đôi.
- Mẹ đi hội phụ huynh với con đi mẹ…
Cô bé con hết lôi rồi lại kéo. Nương Tiên cười nhẹ, rồi cũng vào trong chuẩn bị cùng con đến trường. Nhìn theo hai mẹ con, Thiệu Khải Đăng chậm rãi quay vào trong. Lời của Thi Quỷ hôm trước vẫn còn vang lại:
- Ta gặp ở một thời không khác một cô bé. Trên tay đang bồng theo một đứa nhỏ, rất giống vợ của ngươi.
Thi Quỷ lại tiếp tục đi tìm loại thuốc có thể giúp mẹ của hắn quên đi những ký ức kinh hoàng trong quá khứ. Bên cạnh hắn là cô gái rắn, người có năm có tháng, yêu quái có năm tháng bao giờ? Sát Tinh có thể đã chuyển đến một thời không khác để sống. Và con gái hắn - có lẽ cũng đã làm mẹ rồi. Nếu muốn gặp, cũng có thể gặp, nhưng mà gặp để làm gì? Một lúc nào đó, hắn sẽ đủ can đảm mà đi gặp con gái. Khi hắn quên được nỗi đau ngày ấy, Bối Chi nắm chặt tay hắn, nhưng hắn đã kéo tay con khỏi tay mình. Con bé khóc lóc kêu gào khi bóng Thiệu Khải Đăng nhạt nhòa trong bóng nắng. Để rồi - người trở lại thời không mỗi đêm về lại bị tiếng gọi “cha ơi” đó ám ảnh, muốn quên mà không thể quên. Tại một góc tối khác, Cựu Thiên đế nhìn em trai, cũng không nén được tiếng thở dài. Ngài là hạnh phúc nhất so với mấy đứa em. Hiện ngài đang cùng Huệ Lâm và Tiểu Lạc sống chung tại thời không mà trước đấy Thiệu Khải Đăng đã đem cha mẹ Huệ Lâm đến đó. Một nhà năm người vui vẻ, trong khi ở các thời không khác, hai sinh vật cổ còn lại vẫn còn vướng quá nhiều nỗi buồn phiền. Cuộc sống xoay vần. Cách từng người lựa chọn làm nên số phận cho họ. Cựu Thiên đế hay Thiên đế cũng chỉ là một sinh vật, có ưu tư và có cả sai lầm. Chuyện của họ đôi khi còn chưa giải quyết được, làm sao chu toàn chuyện của loài người…
– END –