Tiểu phụng hoàng nghe rất rõ câu nói đó. Lãng quên là một may mắn, tiếc thay là… nó không quên. Chủ nhân là một chủ nhân tốt. Khi người chạm bàn tay lên nó, phượng hoàng có cảm giác rất ấm áp. Là loài chim hát hay nhất thiên hạ thì sao chứ, vốn cũng cần được yêu thương. Nó đã dụi đầu vào tay người để cảm nhận hơi ấm. Người là người quyết định vận mệnh cho mọi thứ, nhưng cũng chính người là kẻ cô đơn nhất thế gian này. Người se duyên cho người ta, người tạo ra những bước quanh định mệnh. Nhưng cũng chính người với cuộc sống bất tử, lặng ngắm thời gian chậm rãi trôi. Người sống chỉ vì người khác. Thế nhưng khi gặp bất hạnh và đau đớn, người ta đều oán trách người. Thật là tội nghiệp! Có lẽ vì cô đơn nên người nhìn thấy cái gì đó có khả năng tiếp nhận mình thì đều đón lấy. Tiểu Phụng là một con chim phượng hoàng nhưng lại là một con chim phượng hoàng không thích hót. Nó kiêu hãnh, lạnh lùng trong cái thế giới toàn những phượng hoàng cao quý của nó. Nó không thích các con phượng hoàng khác, nó thích loài người. Nó thích kiếp sống của con người, bởi nó từng được sống với con người. Đó là một cô gái xinh đẹp, thiên kiều bá mị hay là một thư sinh yêu thích cái đẹp, biết thưởng thức vẻ đẹp tuyệt vời của phượng hoàng? Tất cả đều không phải. Người đó là hai ông bà lão nghèo, sống bên một căn lều rách. Ông lão rất yêu thương vợ của mình. Ông nhặt được phượng hoàng trong một buổi chiều vào rừng nhặt củi. Phượng hoàng ham chơi rời nhà quá lâu. Ánh mắt trời thiêu đốt trên bộ lông chưa hoàn thiện của nó. Không thể bay, nếu không có ông lão đêm xuống chắc chắn lũ thú rừng kia không để ý tới phượng hoàng có khác biệt gì với những cầm thú khác. Nó sẽ chết, chết khi chưa muốn chết. Ông lão chính là ân nhân cứu mạng của nó rồi. Phượng hoàng không thể sống mãi với loài người. Nó phải về. Bộ lông đã cứng cáp hơn, bắt đầu có pháp thuật, bắt đầu có thể sử dụng quyền lực. Nó tặng cho ông bà lạo một chiếc lông thiêng có thể giúp ông bà sống tốt hơn. Rồi sau đó về thiên giới. Khi quay trở lại, chẳng có mấy lâu mà cảnh vật đã hoang tàn. Ông bà lão, trên giường là một bộ xương, xa hơn là một bộ xương khác. Chiếc lông phượng hoàng với phép thuật hóa ra tiền bạc, hóa ra lại là thứ kích thích lòng tham của con người. Hai con người đơn giản đó đã bị chiếc lông phượng hoàng hại chết. Bọn cướp gần đó đã phát hiện ra bí mật kỳ diệu của chiếc lông và sát hại họ. Sau đó chúng mang báu vật trở về. Khi kích động phượng hoàng rất đáng sợ, nó đã dùng lửa thiêu sống cả trại cướp. Hơn mạng người. Tội ác tàn độc, sau đó là ngọn lửa lan cháy khắp làng. Hàng trăm ngôi nhà chìm trong biển lửa. Phượng hoàng không hề sợ hãi. Nó nhìn ngọn lửa và những con người vùng vẫy tuyệt vọng trong lửa đỏ, không cứu một ai cả. Làng xóm vốn không xa nhau mấy, tại sao khi hai ân nhân nó kêu cứu đã không ai đến mà giúp họ. Bọn cướp đáng sợ nhưng không có nhiều người. Lũ người kia liên kết lại, chẳng phải đã chống được chúng hay sao? Oán khí ngập tràn không khí. Diêm đế đã ra lệnh truy nã nó. Dòng dõi phượng hoàng ngại liên lụy cũng không bênh vực. Đại phượng hoàng còn đích thân tham gia đoàn truy đuổi. Nó thọ trọng thương, nằm chơ vơ giữa rừng núi thẳm. Sức tàn lực kiệt, và gặp chủ nhân…
Người đã mang nó xuống gặp diêm đế. Sau khi thương lượng với bọn dân làng chết oan, hứa hẹn đền bù số phận tốt ở kiếp sau cho họ, Tiểu Phụng trở thành tên nó. Con phượng hoàng vô tư lự, chủ nhân cũng nghĩ, với vài pháp thuật lại có thể xóa đi đoạn ký ức nặng nề. Phượng hoàng không quên, chỉ là giả vờ không nhớ mà thôi. Nó bất chợt hóa thành một con tiểu phượng hoàng bé nhỏ, dúi đầu cọ vào tay chủ nhân:
- Chủ nhân!