Vân Lăng thành.
Trong phòng trọ, tiểu cô nương bận y phục thiên thanh gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, nhai nhai, nuốt xuống.
"Thế nào? Ngon không?"
Đối diện, nam tử y phục trắng muốt, chống đỡ khuôn mặt anh tuấn bằng một tay, nhìn chăm chú tiểu cô nương, mỉm cười ôn nhu, đôi mắt xinh đẹp dưới tia sáng hài hòa ánh lên màu sắc không tên, xinh đẹp, mị hoặc.
Tiểu cô nương gật đầu: "Ngon lắm!"
Tiểu cô nương vừa dứt lời, trước mắt liền tối sầm.
Nụ cười trên khóe môi của nam tử đối diện cũng vụt tắt, y đứng dậy từ trên ghế, quay người đi ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Hắc y thiếu niên vừa lúc đi tới, nhìn thấy nam tử cung kính hỏi: "Chủ tử gọi thuộc hạ có chuyện gì vậy?"
"Ừ! Ta bây giờ đi có việc!" Nam tử gật đầu, nói: "Cho tới khi ta trở lại, trông coi phu nhân giả của ngươi cho tốt!"
"…" Sao lại "phu nhân giả của thuộc hạ" chứ? Thiếu niên rất không phục, đáp: "Vâng!"
...
"Chủ tử?"
Mạc Phi ngồi xổm trên một cành cây lớn, dõi mắt theo bóng dáng màu đỏ nổi bật đang di chuyển phía xa thì bên cạnh đột nhiên trầm xuống.
Nam tử trên người còn mặc nguyên hỉ phục hoa lệ ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn về phía bóng dáng màu đỏ xa xa sắp biến mất, bật ra một chữ: "Ừ!"
"Sao người lại ở đây?" Thật ra Mạc Phi muốn hỏi không phải là câu này, mà là ngài làm sao trốn được đám giáo chúng kia cơ?
"Đám huynh đệ của ngươi kêu ta đi tìm phu nhân!" Mộng Khinh Vân không cảm thấy có gì không đúng, bình tĩnh đáp: "Ta đang đi tìm phu nhân đây!"
"Ồ!" Mạc Phi thật thà chỉ về phía bóng dáng màu đỏ vừa biến mất, nói: "Phu nhân kìa! Chủ tử không nhanh lên là mất dấu phu nhân đấy!"
Bên ngoài thì nói thế thôi chứ Mạc Phi biết thừa chủ tử chắc chắn đã lừa đám thuộc hạ của kia để đi chơi! Tìm phu nhân cái gì chứ, tất cả chỉ là lí do chống chế thôi!
"Mạc Phi!" Mộng Khinh Vân nghiêm túc nhìn thuộc hạ thân cận của mình, giọng điệu cũng nghiêm túc không kém: "Ngươi biết thiên hạ này, ai là người ta không muốn động tới nhất không?"
Mạc Phi chẳng cần suy nghĩ đáp luôn: "Thanh Hoa Phong phong chủ!"
"Ừ!" Mộng Khinh Vân lại hỏi, biểu cảm còn nghiêm túc hơn cả vừa rồi: "Vậy ta bây giờ bắt tiểu công chúa về áp trại phu nhân, sau đó Hoa Lạc Vũ đem người đánh vào Ma Giáo thì ngươi cảm thấy chúng ta có mấy phần thắng?"
Mạc Phi còn vô cùng thật thà: "Thuộc hạ nghĩ là một phần cũng không có!"
Mộng Khinh Vân: "…" Đây nhất định là thuộc hạ phe địch phái tới!
"Cho nên..." Vị giáo chủ nào đó tựa lưng vào thân cây, nhàn nhạt kết luận: "Chủ tử của ngươi sẽ không thèm tranh người với Hoa Lạc Vũ, ta đây chính là vì toàn thể Ma Giáo mà suy nghĩ!"
Mạc Phi: "…" Người là không dám! Tự luyến cũng không nên luyến quá cao như thế đâu, sẽ bị sét đánh đấy!
"Chủ tử! Thuộc hạ có một câu hỏi muốn hỏi ngài từ rất lâu rồi!" Mạc Phi sau vài giây câm nín, nhìn biểu cảm của chủ tử không có vẻ gì là không vui mới hỏi: "Người thật ra có muốn cưới tiểu công chúa không vậy?"
"Dĩ nhiên!" Mộng Khinh Vân tỏ vẻ đây không phải là hỏi thừa rồi sao, kéo tóc mai của mình vân vê, nói: "Khắp thiên hạ này có ai là không muốn cưới nàng? Ngươi tìm được một người, ta liền gọi ngươi là chủ tử!"
"…" Này thì không cần!
Mạc Phi nghiêm túc phân tích, càng giống như là cổ vũ chủ tử của mình: "Nếu chủ tử thật sự muốn cưới tiểu công chúa, thì không phải nên sống chết đấu với Thanh Hoa Phong phong chủ một trận giành lấy nương tử sao? Chính là kiểu "vì nàng có chết cũng không buông" đó đó!"
"Vì nàng có chết cũng không buông?" Mộng Khinh Vân bật cười, hướng đỉnh đầu Mạc Phi đánh một tát, liếc mắt khinh thường, thuyết giáo nhân sinh quan: "Ngại quá, ta còn quý trọng cái mạng quèn này! Tình yêu sống chết gì đó đừng có nói với ta. Ngươi cũng đừng có đọc thoại bản yêu đương quá nhiều, sẽ ngu đi đấy! Mơ mộng hão huyền!"
Mạc Phi: "…" Người căn bản không hiểu được tình yêu!
Vị giáo chủ không hiểu được tình yêu đứng lên, phủi phủi vạt áo chẳng dính một hạt bụi, dặn dò: "Ta đi thay y phục đã, ngươi tiếp tục theo sau bảo vệ phu nhân của ngươi đi!"
Sau đó, biến mất nhanh như một cơn gió!
Mạc Phi: "…" Cái gì gọi là phu nhân của ta? Đó lại không phải nương tử của người, sao có thể là phu nhân của ta? Ngài có phải đã nhầm lẫn cái gì không, ta là thuộc hạ của người đó!!!
...
Lục Trì Mạn đi theo chỉ dẫn của bản đồ, đi rất lâu mới đến được một dòng suối, nước chảy dịu dàng tới nỗi mặt nước chẳng có một gợn sóng.
Hắn đem khuôn mặt của mình soi vào trong dòng nước trong vắt, sau khi nhìn thấy gương mặt của mình hiện lên, hắn ngạc nhiên đến nỗi chớp mắt mấy lần tưởng mình nhìn nhầm.
Lục Trì Mạn: "…" Không đúng a! Trên trán của ta từ đâu xuất hiện cái ấn kí này nha? Còn có, mắt của ta sao lại biến thành màu xanh rồi?
Đây là chuyện gì?
Drama một cái lại tới một cái, tới bao giờ mới hết?
Có một mẹ ruột đam mê bất diệt với drama thì phải làm sao? Online chờ, nhưng không gấp!
Lục Trì Mạn quá bất ngờ vì khuôn mặt của mình có sự thay đổi, sợ tới mức mặt cũng không rửa, theo chỉ dẫn của bản đồ, sau khi uống no nước liền lập tức lên đường.
Chờ Diệu Diệu quay lại nhất định phải hỏi nó cho rõ ràng, con hàng này ấp ủ rất nhiều bí mật!
Ha ha.
...
Mặt trời ngả dần về phía tây, vài tia nắng còn sót lại nơi chân trời len lỏi qua khe cửa, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cô nương đang ngủ say.
Lông mi như cánh bướm được dát lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt khẽ động đậy, sau đó từ từ mở ra, "Mộc Y Mạn" tỉnh dậy, nhìn sắc trời đã dần tối.
Không thấy Hoa Lạc Vũ ở đây, cùng với việc y hạ thuốc mê cho mình, "Mộc Y Mạn" đoán chắc y đã tìm được Lục Trì Mạn, việc mình giả mạo Lục Trì Mạn cũng bại lộ.
"Chết tiệt!"
Nhưng lúc này không phải lúc để tức giận, "Mộc Y Mạn" chỉnh trang lại y phục, hắn ta cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!
Nghĩ thế, hắn ta giống như thường lệ, bình tĩnh đi ra cửa, nhìn thấy hắc y thiếu niên ngoài cửa, không chút dị thường hỏi: "A Vũ đi đâu rồi?"
Lâm Khiêm vẫn cung kính như thường: "Chủ tử nói có việc gấp cần đi một lúc, dặn dò thuộc hạ chăm sóc phu nhân đến khi ngài ấy trở về. Phu nhân! Sắc trời cũng không còn sớm, phu nhân có muốn dùng bữa tối không?"
"…" "Mộc Y Mạn" ở trong lòng cười lạnh, suy nghĩ đảo quanh hai vòng, ở ngoài mặt vẫn mỉm cười, đồng ý: "Cũng được!"
"Vậy phu nhân trở về phòng đi, bên ngoài gió lạnh sẽ ảnh hưởng tới thân thể!" Lâm Khiêm đưa tay làm một tư thế mời, giữ nguyên thái độ, mỉm cười ngây thơ: "Thuộc hạ lập tức cho người đem thức ăn tới!"
"…Ừ!"
_
Mặt trời xuống núi được nửa đường.
Tiểu cô nương y phục màu thiên thanh thuần thục trèo lên một bức tường phía sau nhà trọ, vừa định nhảy xuống phía bên kia bức tường thì nghe thấy tiếng nói:
"Phu nhân đi đâu đấy? Thuộc hạ chuẩn bị xong bữa tối rồi, phu nhân không ăn sao?"
Hắc y thiếu niên đứng ở bên kia bức tường, ngước khuôn mặt hơi trẻ con lại nghiêm túc, mỉm cười hỏi.
"Mộc Y Mạn": "…" Ta con bà noz đi chết đây! Ngươi có muốn đi cùng không?
Xem tình hình này, hắn ta bây giờ không chạy, chờ Hoa Lạc Vũ trở về thì còn chạy được chắc!
Nghĩ thế, "Mộc Y Mạn" từ trong y phục rút ra một thanh chủy thủ, hướng hắc y thiếu niên đánh tới.
Lâm Khiêm căn bản không nghĩ tới "Mộc Y Mạn" sẽ đột nhiên ra tay, không kịp phản ứng suýt nữa thì ăn nguyên đao, trong lòng tuôn ra một vạn câu chửi thề, vội vã phản công.
...
Lục Trì Mạn bây giờ đang ngồi trước cửa của một hang động, trước mặt là đường đất toàn sỏi với sỏi kéo dài không thấy điểm cuối.
Hắn đã ngồi ở chỗ này một lúc lâu rồi!
Lí do?
Lí do rất đơn giản, bản đồ điện tử không tiếp tục chỉ đường, nên hắn không biết phải đi tiếp như thế nào!
Dù sao hắn đã không còn sức để đi! Loại cảm giác vừa đói vừa mệt này thật sự là rất không thoải mái!
Đúng lúc này, trước mặt hắn đột nhiên xẹt qua mấy bóng đen.
Lục Trì Mạn: "…A!" Giật bay hồn!
Có quỷ!!...A! không phải, trời còn chưa tối lấy đâu ra quỷ?
Chắc chắn là người! Ngọn cỏ non nớt vừa bị đạp gãy kia chính là bằng chứng!
Vị cao thủ khinh công nào vừa lướt qua đây a? Chẳng lẽ đi nhanh quá nên không nhìn thấy một tiểu cô nương nhỏ bé đang ngồi ở đây? Ta còn mặc hỉ phục chói lọi nhường này cơ mà! Vì sao không dừng lại giúp đỡ một chút?
Ta muốn triệu hồi hào quang nhân vật chính thì phải làm thế nào?
_
Lục Trì Mạn còn đang suy nghĩ miên man thì trước mặt lại xuất hiện mấy hắc y nhân, mấy bóng đen vừa xẹt qua đã quay lại, hắc y nam tử đi đầu sở hữu một gương mặt dễ nhìn, nhìn hắn chăm chú một lúc mới ngập ngừng hỏi: "...Phu nhân?"
Hắn cũng nhìn hắc y nam tử, có chút quen mắt, cố gắng tìm trong kí ức của mình một chút xem đã nhìn thấy ở đâu...
Lại nghe nam tử gọi mình là "phu nhân", Lục Trì Mạn liền nhớ ra người này chính là thuộc hạ của Hoa Lạc Vũ, hắn hỏi: "Ngươi là...Lâm Anh?"
"A!" Lâm Anh sửng sốt, rõ ràng rất ngạc nhiên: "Phu nhân biết thuộc hạ?"
"Tốt quá! May mà gặp ngươi ở đây!" Hắn vốn dĩ còn đang không hiểu bản đồ bị gì mà không chỉ đường, hóa ra vì sắp gặp được người quen.
Lâm Anh nhìn tiểu cô nương có vô vàn điều không hiểu, phu nhân lần này xuất hiện sao lại khác trước nữa rồi? Khuôn mặt thì không có thay đổi, nhưng màu mắt với ấn kí là chuyện gì? Quan trọng nhất là bộ hỉ phục kia, chủ tử với phu nhân nhanh như thế đã thành thân rồi? Sao không ai báo tin cho mình?
Lâm Anh tạm gác vô vàn vấn đề muốn hỏi qua một bên, hỏi một vấn đề quan trọng hơn: "Phu nhân sao lại ở đây? Chủ tử đâu rồi ạ?"
"Hử?" Lục Trì Mạn không hiểu ra làm sao: "Ngươi hỏi thế là thế nào? Ta làm sao biết được chủ tử của ngươi ở đâu?"
Lâm Anh càng thêm không hiểu: "Sao lại thế? Không phải chủ tử với phu nhân cùng đi Vân Lăng thành sao?"
"Không đúng!" Lục Trì Mạn có một vài suy đoán: "Ta còn chưa gặp được Hoa Lạc Vũ thì đi Vân Lăng lúc nào? Ta còn lo lắng y không tìm thấy ta có khi nào sắp phát rồ hay không nữa! Ngươi nói như thế chẳng lẽ là...có người giả mạo bổn công chúa?"
Lâm Anh còn chưa kịp nói gì thì lại nghe phu nhân nói tiếp: "Mà thôi, chuyện đó trước cứ kệ nó đã! Ta bây giờ có chuyện khác quan trọng hơn đây này!"
Lâm Anh nghe thế liền nghiêm túc, hỏi: "Chuyện gì ạ?"
"Ta đói!"
Lâm Anh: "…" Không nghi ngờ gì nữa! Đây chắc chắn là phu nhân thật!