Đêm giao thừa đầu tiên sau khi kết hôn.
Ăn cơm tất niên ở nhà họ Kỷ xong, vì phải trở về sở nghiên cứu, sau khi kính trà cho người lớn, Kỷ Ngôn Tín đưa Thích Niên đi trước.
Kỷ Thu đang chơi pháo ở ngoài cửa, thấy hai người muốn đi bèn theo tiễn. Lúc cô bé tới gần xe muốn trò chuyện với Thích Niên, bị Kỷ Ngôn Tín đi đằng sau thẳng thừng kéo ra. Không đợi Kỷ Thu mách lẻo với Kỷ lão gia, Kỷ Ngôn Tín đã đưa bao lì xì chuẩn bị sẵn cho cô bé. Rũ mắt nhìn em họ, anh giảm thấp âm thanh, có mùi vị cảnh cáo lạnh lẽo: “Đừng quấn lấy vợ anh.”
Kỷ Thu bóp bóp độ dày của bao lì xì, hài lòng giơ tay làm chữ “OK”.
Nhìn Kỷ Ngôn Tín cũng lên xe, Kỷ Thu liếc mắt đưa tình với Thích Niên ngồi ghế phụ, hôn bao lì xì trên tay rồi lớn tiếng cảm ơn: “Cảm ơn tiền lì xì của anh họ nha, chúc anh chị năm mới vui vẻ, sớm sinh quý tử, sang năm ôm hai đứa.”
Kỷ Thu cố ý kéo dài giọng làm Thích Niên xém chút phì cười. Cô quay sang nhìn Kỷ Ngôn Tín rồi cũng xòe tay ra: “Anh chuẩn bị tiền lì xì cho Kỷ Thu, chuẩn bị quà mừng cho Thất Bảo, chỉ mỗi em không có.”
Kỷ Ngôn Tín đang nhìn kính chiếu hậu để quay xe, nghe vậy thì thuận miệng hỏi: “Tối qua anh gọi em là gì, quên rồi à?”
Cái gì tối qua…
Thích Niên ngơ ngác nhớ lại, Kỷ Ngôn Tín ít khi gọi tên cô, thông thường nếu không phải đối thoại trực tiếp thì cũng là kêu đầy đủ tên họ… Còn đang thắc mắc thì chạm phải ánh mắt đầy thâm sâu của anh, bên tai chợt nóng lên, lập tức nhớ ra.
Cả kì nghỉ đông, anh đều cùng làm thí nghiệm với Thiệu Túy ở sở nghiên cứu, đi sớm về trễ.
Để mau chóng hoàn thành, hai ngày trước anh ngủ lại ở sở nghiên cứu. Chiều qua, Thích Niên đến sở nghiên cứu đưa quần áo cho anh. Người nói rằng đêm giao thừa mới về, rạng sáng còn về nhà một chuyến để…tắm rửa.
Thích Niên đang ngủ say, nghe tiếng sột soạt trong nhà tắm thì tưởng là Thất Bảo.
Đợi khi bị đè lên người, cô mới tỉnh táo…
Thích Niên ôm gương mặt đỏ ửng của mình, lầm bầm bực bội: “Anh xấu lắm, Thất Bảo tối qua và Thất Bảo em nói không giống nhau.”
Nói xong, lại sợ anh hỏi “chỗ nào không giống”, bèn nói sang chuyện khác: “Tối nay anh còn về không?”
“Ừ, đi sang xem đĩa nuôi cấy là được, có lẽ khoảng một tiếng.” Hòa vào đường lớn, ngày thường đi ba bước là kẹt, nay trống trải thông thoáng.
“Một tiếng…” Thích Niên tính thời gian, còn chưa tính ra con số cụ thể đã bị Kỷ Ngôn Tín cầm tay. Cô ngơ ngác nhìn anh, chưa kịp hỏi, anh đã làm cô ngạc nhiên tròn mắt.
Kỷ Ngôn Tín kéo ngón tay cô đến bên môi, hôn một cái. Đôi môi khô khốc hơi nhếch lên, đôi mắt sáng vừa ấm áp vừa sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô: “Cùng đi đi.”
——
Trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ Kỷ Ngôn Tín thì còn Thiệu Túy trực đêm nay.
Đây không phải lần đầu tiên Thích Niên thấy dáng vẻ mặc áo khoác trắng của anh, nhưng mỗi lần đều cảm thấy…nhìn nhiều là tim đập loạn xạ nổ tung mà chết. Dù là lúc cúi đầu ghi lại số liệu thực nghiệm hay đứng thẳng cao cao nói chuyện với Thiệu Túy, kiểu gì cũng hấp dẫn hồn người.
Cách một tấm cửa kiếng, vị trí của Thích Niên đang ngồi bây giờ là trong một phòng họp nhỏ liền với phòng thí nghiệm.
Lúc vừa thấy cô đến, Thiệu Túy ôm một bao đồ ăn vặt từ trong phòng làm việc ra để cô giết thời gian. Khi cô vẫn còn đang bất ngờ, vì sao một người đàn ông gần ba mươi lại có nhiều khoai tây chiên mà con gái thích ăn như thế, Thiệu Túy mới thờ ơ nói cô biết: “Lần trước Kỷ Thu đến nên mua cho em ấy.” Giọng điệu hùng hồn hiển nhiên đến nỗi làm Thích Niên phải liếc sang Kỷ Ngôn Tín, luôn cảm thấy bọn họ có chuyện gì đó gạt cô, không cho cô biết.
Đang thẫn thờ, Kỷ Ngôn Tín đẩy cửa đi vào, trên người vẫn còn mặc áo khoác trắng. Thích Niên đẩy ghế ra vội vàng nghênh đón, hỏi đầy trông mong: “Về nhà được chưa?”
“Ừ.” Ngón tay Kỷ Ngôn Tín đụng vào đầu cô, rồi nhẹ nhàng đẩy ra: “Mùi thuốc sát trùng, em không thích nghe.”
Thích Niên à một cái, nhìn Kỷ Ngôn Tín cởi áo khoác, bĩu đôi môi bóng dầu rồi hôn lên cằm anh. Không đủ cao, nếu không phải Kỷ Ngôn Tín khom lưng cúi đầu, cô…chẳng thể đến nổi.
Kỷ Ngôn Tín lạnh nhạt nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên cúi lại gần. Động tác áp sát dọa Thích Niên giật mình, còn chưa kịp thẹn thùng đẩy anh ra, Kỷ Ngôn Tín đã cọ cằm vào bả vai cô: “Bẩn muốn chết.”
Nhiệt tình bị đả kích, Thích Niên buồn bực chùi môi vào mu bàn tay. Lúc đôi mắt đen nhánh long lanh nước nhìn anh một cách tủi thân, Kỷ Ngôn Tín không nén được, cong cong khóe môi rồi hôn vào lòng bàn tay cô. Thấy Thích Niên sửng sốt, anh lại cắn cắn ngón tay cô. Mũi cọ mũi, sau đó đôi môi ấm áp của anh mút nhẹ chóp mũi cô, khi định tiếp tục đi xuống, tay áo bị Thích Niên nắm chặt.
Thích Niên ngại ngùng né tránh môi Kỷ Ngôn Tín, vùi mặt vào ngực anh rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Ừm… Thiệu, Thiệu Túy.”
Kỷ Ngôn Tín quay đầu lại.
Phía sau, Thiệu Túy đang giơ một tờ giấy A ghi “Cẩn thận máy quay”, cười cười xấu xa.
Kỷ Ngôn Tín quét mắt nhìn camera bốn phía, cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói một câu mập mờ: “Ừ, đúng lúc về nhà làm…”.