Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phố mua sắm là nơi phồn hoa nhất Hải Thành. Ngày cuối tuần xe cũng không có chỗ mà đỗ, may mắn Trì Yến Hành lựa chọn thời gian hợp lý.

“Hôm nay là thứ hai, còn là giữa trưa nên sẽ hơi vắng vẻ.”

Ngu Tố nhìn cửa kính người ra người vào không dứt, vắng vẻ chỗ nào chứ.

“Đây là trung tâm thương mại nhiều tầng ấy hả?”

Trì Yến Hành ừ một tiếng: “Chúng ta đi vào nhé?”

Ngu Tố đồng ý.

Đôi chân năm không dùng để đi lại thua xa linh kiện lắp ráp của con người nhưng cũng may Trì Yến Hành là đàn ông galant, Ngu Tố đi chậm thế nào thì anh cũng đi chậm như vậy.

Người đi tới đi lui tò mò nhìn cặp đôi này, trước tiên đều bị nhan sắc bùng nổ thu hút.

Người đàn ông cao lớn khí chất phi phàm, bộ vest đắt tiền trên người ít nhiều toát lên vẻ từng trải, nhưng Omega đi phía sau mới chính là thần tiên hạ phàm, đẹp tới khó tin. Làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, mái tóc vàng bạch kim cùng đôi mắt lúng liếng linh động, xinh đẹp động lòng người bất phân giới tính.

Ngu Tố đương nhiên cảm nhận được tầm mắt của người xung quanh, lặng lẽ ghé tai Trì Yến Hành nói nhỏ: “Em đi chậm thế có lạ lắm không? Cảm giác như ai cũng nhìn…”

Trì Yến Hành nhìn xung quanh: “Bọn họ ngưỡng mộ em xinh đẹp thôi, không hề có ác ý.”

“Vậy còn được…” Ngu Tố ở ngoài hơi ngượng ngùng, “Chủng tộc người cá ai cũng đẹp, bọn họ chưa từng gặp thôi.”

“Nhân ngư theo đuổi em có thể kéo dài từ phía Nam tới Bờ Bắc sao?”

Trì Yến Hành đột nhiên hỏi.

Ngu Tố giật mình rồi mới phản ứng lại: “Sao anh vẫn nhớ rõ cái này thế? Đương nhiên là không, anh nghĩ gì vậy?”

Trì Yến Hành nghĩ gì ư, đương nhiên là nghĩ tới khả năng có người tới hỏi thăm Ngu Tố rồi.

Cá nhỏ hoạt bát chưa từng bỏ ý định về biển, nếu anh không tàn nhẫn giữ cậu lại, chắc chắn sẽ không thể lần nữa ôm cậu vào lòng.

Trì Yến Hành thu lại ý nghĩ này rồi nói: “Không có gì đâu. Chúng ta đi thôi, dẫn em tới cửa hàng bán quần áo xinh đẹp em thích nhất.”

Quần áo xinh đẹp, nhấn mạnh vào hai chữ xinh – đẹp.

Ngu Tố là chàng tiên cá bé nhỏ yêu cái đẹp, rất muốn thử nghía xem con người mua lớp vỏ bọc bên ngoài ra sao.

Trì Yến Hành nắm tay Ngu Tố đi tới thang máy: “Đã nghĩ được muốn mua gì chưa?”

Ngu Tố cực kì vui vẻ: “Ngăn tủ của em nhiều lắm luôn! Tuy tộc người cá không lựa quần áo, thế nhưng không hề ảnh hưởng tới việc thích ngắm làn da của con người nha!”

“Làn da?”

Trì Yến Hành cúi đầu thắc mắc.

“Đúng rồi. Anh tưởng tượng nhé. Thứ đẹp nhất của người cá chính là cái đuôi, sinh ra đã có rồi, nhưng con người thì không có, chỉ có đôi chân với làn da trụi lủi mà thôi. Quần áo không phải lớp da che nó lại thì gì?”

Alpha trụi lủi: “…”

Trì Yến Hành khó lắm mới dám hỏi: “Ngu Tố của tôi, trong mắt em ngoại trừ khuôn mặt miễn cưỡng vừa mắt thì còn chỗ nào khác đáng xem không?”

Ngu Tố vuốt vuốt cằm đăm chiêu.

Trì Yến Hành hạ tông giọng: “Khó nghĩ lắm à? Chẳng lẽ ngoài mặt ra thì không còn chỗ nào? Tôi không có đuôi cá xinh đẹp, đặt trong thế giới của em thì chính là kẻ khiếm khuyết đúng không?”

Không biết vì sao nhưng thang máy không hề nhích lên, “ting” một tiếng báo dừng lại Ngu Tố mới đáp: “Có sao đâu. Trì Yến Hành, anh đừng như vậy… Em tình nguyện theo anh vì anh là chính anh, không phải vì mấy thứ phù phiếm bên ngoài. Ngày thường em hay nói vậy vì anh đẹp trai thật, em chỉ ca ngợi anh mà thôi.”

Mắt Trì Yến Hành hơi sáng lên: “Vì con người của tôi? Nhưng chúng ta mới quen nhau một thời gian mà thôi, em có quá tin người không Ngu Tố của tôi?”

Ngu Tố chậc một tiếng, lôi Trì Yến Hành từ thang máy ra ngoài: “Nhân lúc em không đề phòng xuất hiện trước mặt em, em quên sạch rồi. Nói lại thấy bực mình, đi xem quần quần áo áo!”

Trì Yến Hành không nói nữa, mặc kệ Ngu Tố lôi kéo mình vào một tiệm bán quần áo.

“Đồ lót” đủ màu treo trên tường, còn có manequin treo quần cao cấp và poster người mẫu. Ngu Tố nhà quê lên phố mở lớn mắt, nhân loại tuy trọc lốc nhưng thiết kế đồ vật rất tinh xảo,

Nhân viên bán hàng mỉm cười đứng một bên, giải đáp mọi thắc mắc còn không chê Ngu Tố hỏi quá nhiều.

“Cái này là hàng limited, cả Hải Thành cũng chỉ tiệm này có thôi ạ.”

“Kia là hàng mới về, thiết kế cao cấp dành riêng cho Omega như ngài, là món hàng mà Omega tôn quý yêu thích nhất.”

“Tiên sinh có con mắt tinh đấy! Đây chính là trung tâm của bộ sưu tập mới về.”

Trì Yến Hành tìm một góc đứng chờ, nhìn Ngu Tố y như bướm lượn trong bụi hoa hoa cỏ cỏ.

Không bao lâu bươm bướm bé nhỏ lại bay về bên anh, còn lặng lẽ thì thầm bên tai.

“Anh lại đây, em cho anh xem cái này…”

Trì Yến Hành bị kéo đi, tùy ý theo Ngu Tố tới một góc, nhìn đối phương chỉ huy nhân viên bán hàng đi tới đi lui, lén lút kéo rèm che.

“Anh nhìn nè. Con người lợi hại thật đấy, thứ này cũng sản xuất được! Nếu người cá không hài lòng với đuôi của mình có thể mặc cái này lên, tuyệt vời!”

Ngu Tố y như đào được kho báu.

Trì Yến Hành giương mắt lên nhìn, sau đó câm nín…

Váy đuôi cá.

“Ngu Tố, em thấy mấy cái này đẹp à?”

Ngu Tố chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ anh không thấy đẹp? Hoa văn này, còn có thêu kim tuyến, còn có đá lấp lánh… So với đuôi của em còn đẹp hơn!”

Trì Yến Hành: “…”

“Nếu em thích… Thì mua hết nhé?”

Ngu Tố chìa móng vuốt sờ sờ lớp voan dưới chân váy: “Được không? Em thì tạm không cần, chủ yếu là mua cho mấy người dưới biển, chắc chắn họ sẽ thích!”

Trì Yến Hành tự dưng cảm thấy may mắn vì sinh ra không phải người cá.

“Ừ, coi như tôi tặng quà gặp mặt cho họ.” Trì Yến Hành duỗi tay, “Từ chỗ này tới chỗ này, đóng gói hết cho tôi.”

Nhân viên bán hàng bị lương tâm nghề nghiệp dày vò: “Nhưng mà… Đây là kiểu dáng thiết kế cho Omega nữ ạ…”

Trì Yến Hành mặt tỉnh bơ: “Tôi biết, nhưng vị kia nhà tôi thích là được.”

Nhân viên bán hàng vẻ mặt vừa muốn hóng hớt vừa hưng phấn, nói như súng liên thanh: “Vâng vâng, tiên sinh và ngài tình cảm sâu đậm quá!”

Trì Yến Hành ừm một tiếng: “Mấy thứ em ấy vừa xem qua cũng lấy hết.”

Ngu Tố quay ra nghe thấy mấy lời này, kéo kéo tay Trì Yến Hành thỏ thẻ: “Anh không mở tiệm quần áo, mua nhiều thế làm gì? Lãng phí.”

Trì Yến Hành nhướn mày: “Tôi muốn tô điểm cho cá nhỏ nhà mình, có gì sai à?”

Ngu Tố: “…”

Đù má!

Anh đẹp trai mắc bệnh tiến hóa thật rồi!

Liên tục càn quét mấy cửa tiệm, tầng cao nhất khu trung tâm thương mại đều biết hôm nay có khách sộp. Một vị Alpha dẫn theo người yêu Omega bé nhỏ, cả hai vừa đẹp vừa giàu.

“À… Đây chính là bạn trai nhà người ta trong truyền thuyết nhỉ…”

“Các cô không thấy vị cao phú soái kia quen quen?”

“Sao lại quen thế nhỉ? Nhìn phát ra ngay, đẹp trai vậy mà?”

“Chiếu mới chưa trải sự đời, khi chúng ta khánh thành có một vị vừa đẹp trai vừa giàu có từ giới thượng lưu tới, tôi còn cố chụp lại đây này…”

Cô nàng mở điện thoại ra search trong album ảnh.

“Đúng rồi! Ra mà xem…”

Một đám mê muội thích hóng hớt bu lại, sau đó tản ra.

“Trời ơi… Sếp lớn sao lại chơi cái trò cải trang đi vi hành này…”

“Không đúng… Vấn đề chính là sếp lớn rước được Omega khi nào, không phải đưa tin pheromone biển sâu trời sinh cô độc hả?”

“Kệ đi, nhưng hai người họ xứng đôi mà, hai khuôn mặt cực phẩm ở chung một chỗ… Thôi đi đi, hầu hạ tốt vợ sếp lớn có khi còn được thưởng thêm đấy.”

“May mà có dịch vụ giao hàng, nếu hai ta xách thì mệt chết mất…”

Ngu Tố ngồi trên ghế nghỉ chân cảm thán.

Trì Yến Hành ngồi cạnh: “Thế nào? Ra ngoài chơi chắc vui hơn nhiều ở văn phòng nhỉ?”

“Cũng được, chủ yếu vẫn là ngắm người thôi, ở văn phòng chờ anh tan ca cũng vui lắm.” Ngu Tố thuận miệng.

Trì Yến Hành bật cười: “Cá nhỏ của tôi miệng ngọt ghê.”

Ngu Tố ngẩng lên: “Gần đây anh vui vẻ hơn nhiều đấy. Trước kia mặt lúc nào cũng đơ đơ, uổng cả sự đẹp trai. Anh đẹp trai à, cười nhiều lên tạo phúc cho con dân đi.”

“Ban phúc cho em là được, người khác không quan trọng.”

Trước mắt, thứ thu hút Ngu Tố nhất chính là vẻ ngoài của anh.

Tuy Omega bé nhỏ nói xem người không xem mặt, nhưng Alpha vẫn biết chính mình đang ở đâu.

Hơn nữa có con đường dễ đi, sao phải tự làm khó chính mình?

Có nó mới dễ mở lời.

“Nghỉ ngơi chút đi tôi mang em tới cửa hàng bán mấy đồ quý giá. Đồ trong nhà đều mua ở đó nhưng là mắt thẩm mỹ của người khác, em có thể tự chọn thứ mình thích.”

Ngu Tố nghe thấy có thứ vui vui thì nhấc mông dậy ngay, mắt láo liên nhìn bốn phía: “Tuy chân hơi mỏi, muốn để anh ôm nhưng bên ngoài vẫn nên rụt rè, đây là anh dạy em nha! Đi nào daddy Trì, mang em đi ngắm nhìn thứ con người khó khăn lắm mới tạo ra!”

Trì Yến Hành giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn chiều theo Ngu Tố.

Chuyện sếp lớn dẫn người yêu đi vi hành đã lan truyền khắp trung tâm thương mại. Trên đường Ngu Tố đi qua đã vãn khách hẳn, trong lòng Trì Yến Hành ngầm hiểu có người đã phân cho đội bảo an sơ tán bớt khách đi. Thôi cũng được, Ngu Tố có thể tự do vui chơi hơn.

Chờ hai người đi qua chỗ rẽ, trước mặt là một gian hàng trang trí cực kì thoải mái.

Trì Yến Hành: “Chính là nơi này.”

Ngu Tố chớp mắt: “Tưởng là tiệm đồ cổ chứ, không nghĩ là thiết kế trẻ trung hiện đại thế này.”

“Không phải chuỗi cửa hàng lâu đời, là nhãn hiệu bán hàng xa xỉ mới nổi lên vài năm nay, giới trẻ cực kì ưu ái.” Trì Yến Hành nắm tay Ngu Tố, “Chính là sản nghiệp của vị họ Giản chúng ta gặp trong nhà hàng ban nãy.”

“Hả?” Ngu Tố giật mình, “Ban nãy là ông chủ lớn?”

Trì Yến Hành gật đầu: “Ừm, muốn vào xem không?”

Ngu Tố càng hứng thú, lắc lắc tay Alpha nhà mình nhõng nhẽo: “Đi đi, em muốn nhìn.”

Tông màu xanh lam phối với đèn màu trắng, gian hàng vừa gọn gàng vừa trang nhã.

Không giống cửa hàng quần áo ồn ào, nơi này bật nhạc nhẹ nhàng, nhân viên cũng cực kì im lặng.

Ngu Tố cũng nhỏ giọng theo: “Yên tĩnh quá…”

“Cửa hàng bán đồ xa xỉ, khách không nhiều lắm.” Trì Yến Hành cúi đầu đáp lại.

Hai người vừa nói xong, một vị có vẻ như là quản lý trẻ tuổi đi tới.

“Xin chào Trì tiên sinh, hôm nay ngài tới đây muốn tìm món đồ nào?”

Trì Yến Hành gật đầu: “Mang Omega nhà mình tới đi dạo thôi.”

Quản lý nở nụ cười: “Vâng ạ.”

Ngu Tố nhìn nhân viên rời đi, thở dài nhẹ nhõm.

Vốn yên lặng tự dưng có người tiến tới từ phía sau, làm cá cảnh giác thật sự.

Trì Yến Hành nhìn cậu thả lỏng thì hỏi: “Nơi này đều là người biết cư xử theo sắc mặt người khác, em yên tâm.”

Ngu Tố buồn buồn: “Em không hiểu vì sao nơi này khiến em cực kì quen thuộc, sắc xanh an tĩnh này cực kì giống đáy biển.”

Trì Yến Hành sửng sốt.

Trong đầu chợt lóe lên.

Ngu Tô hô lên: “Ui, san hô đỏ này lớn ghê!”

Trì Yến Hành ngẩng lên, đúng như cậu nói.

“Đây là cửa hàng chính tại Hải Thành nên mới có thứ này, coi như trưng bày những thứ đặc sắc nhất của nhà họ Giản.”

San hô đỏ trưng bày bên trên, khách hàng nào cũng có thể nhìn thấy.

Ngu Tố nhịn không nổi tiến lại gần. Cậu sống ở đáy biển ôn đới, đa số chỉ nhìn thấy san hô trắng, chưa từng thấy thứ nào thế này.

“Không hổ là cửa hàng trân bảo, thứ này cũng có.” Ngu Tố lôi kéo Trì Yến Hành, hoa tay múa chân uốn éo sắp thành san hô đến nơi, “Chắc em chưa nói cho anh nhỉ? Người cá chủ yếu chia thành hai quần thể phía Nam và phía Bắc, san hô đỏ này chỉ có thể thấy ở vùng Bờ Bắc thôi.”

Ngu Tố hiếm khi nói cho anh nghe về người cá, thuận miệng nhắc tới khiến Alpha không thể không chăm chú lắng nghe thật kỹ.

“Thoạt nhìn rất khó tìm, họ Giản chắc tốn không ít tiền vốn đổ vào.”

Ai ngờ Ngu Tố nói: “Đối với con người thì như thế, đối với người cá thì thứ này y như sư tử đá gác cổng, nhìn qua là thấy đầy ra.”

Trì Yến Hành đáp: “Nói vậy thì cá nhỏ giàu hơn tôi rồi, có toàn bộ sản vật dưới biển, khóc ra vài giọt nước mắt là có trân châu.”

Ngu Tố hừ một cái: “Nói dễ nghe nhỉ? Khóc lóc chắc vui lắm, em đau khổ cỡ nào, anh còn có tâm tư đi nhặt trân châu.”

“Cho nên là… Thật may mắn vì em là mỹ nhân ngư, để tôi có thể thu hết đau khổ của em lại ôm về phía mình, vĩnh viễn không để cho em thấy được nữa.”

Đáy lòng Ngu Tố khẽ rung động, vừa định mở miệng thì có tiếng nói.

“Tổng giám đốc Trì đấy à? Sao hôm nay ngài lại có thời gian tới đây?”

Ngu Tố xoay đầu, là một người trẻ tuổi mặc vest xám.

Thoạt nhìn mới hơn , vóc dáng đĩnh bạt, dù ăn mặc chỉn chu nhưng không thể nào lu mờ khí chất tiêu sái không câu nệ.

Ngu Tố nghe Trì Yến Hành đáp: “Dẫn Omega nhà mình đi dạo.”

Giản Nhiêu Không giờ mới thấy Ngu Tố nấp sau lưng Trì Yến Hành.

“Vị này… Là Omega nhà Tổng giám đốc Trì nhỉ?”

Chẳng phải bị đồn đi đứng có vấn đề sao?

Trì Yến Hành ừm một tiếng coi như đáp lại, quay sang Ngu Tố: “Đây là cậu Giản, cũng chính là con trai Chủ tịch Giản sáng nay vừa gặp.”

Ngu Tố nấp sau à một tiếng, thò ra một bàn tay: “Chào anh, tôi là Ngu Tố, san hô đỏ đẹp lắm..”

Giản Nhiêu Không sửng sốt: “Cảm ơn đã khích lệ, tôi là Giản Nhiêu Không.”

(TBC)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio