“Thật luôn?”
“Thật mà! Website công ti lên bài rồi. Cuối tháng to lù lù kia kìa, chú em mù à??”
“Móa… Alpha thoát kiếp độc thân có khác, đây chính là cuộc sống của thần tiên hạ phàm…”
“Ông chủ gần gũi với quần chúng hơn, càng nhìn càng thấy đẹp trai…”
“Ngày bao nhiêu?”
“ má ơi.”
“Official website nói đi vào lúc nào?”
“ đi, về nhỉ? Gần đó có khách sạn, công ty đã book phòng cho chúng ta rồi, ban ngày chơi ở bãi biển tư nhân, buổi tối sẽ có xe đưa về. Toàn bộ đều là quỹ công ty chi trả, không tốn một xu!”
“Chà chà, sức mạnh của tư bản…”
“Lại nhầm rồi, đây là sức mạnh của tình yêu…”
“Mai đi lúc nào đấy ạ, sao cháu tự dưng lại thấy bồn chồn… Chú Hà ơi, Trì Yến Hành đâu rồi?”
Quản gia nở nụ cười: “Trì tiên sinh chắc đang liên lạc với du thuyền tư nhân, nhiều năm không dùng tới nên phải lựa chọn sử dụng cái nào.”
“Trì Yến Hành có cả cái này? Còn phải lựa chọn? Anh ấy có nhiều lắm ạ?”
Quản gia gật đầu: “Vâng, vẫn luôn neo đậu ngoài biển nhưng không dùng tới, xem ra lần này sẽ mở tiệc trên biển.”
Ngu Tố bày ra vẻ mặt chiếu mới chưa trải sự đời, chân còn dính phèn: “Alpha này giàu quá…”
“Của tiên sinh thì cũng là của ngài mà. Ngài là người xứng đôi được pháp luật công nhận của tiên sinh, chưa làm lễ nhưng tài sản của tiên sinh cũng sẽ có phần ngài.”
Mỹ nhân ngư bé nhỏ cực kì cảm động: “Trì Yến Hành hào phóng vậy thì cháu cũng không thể keo kiệt. Chú mang giúp cháu bản đồ ra đây với…”
Quản gia không hiểu lắm, đúng lúc Trì Yến Hành vừa đẩy cửa vào nhà, một tay xách cặp một tay cầm điện thoại hỏi: “Cá nhỏ muốn làm gì?”
Ngu Tố đáp: “Chỉ muốn một tấm bản đồ thôi, trong nhà có không? Bản đồ Hải Thành cũng được.”
Trì Yến Hành cũng y như quản gia, không biết cục cưng bé nhỏ nhà mình định làm gì, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên thư phòng lấy cho cậu một tấm bản đồ mới.
“Đây là bản đồ Hải Thành và ba thành thị giáp ranh, đều là vùng duyên hải.”
Ngu Tố chỉ “à” một tiếng, nhìn chú Hà trải bản đồ ra bàn trà, thuận miệng nói: “Chú Hà vừa nói tài sản của anh sẽ có một nửa là của em, nhưng em nghĩ như vậy chẳng công bằng với anh chút nào. Em muốn đưa cho anh một nửa tài sản của em, tuy rằng cũng không có gì nhiều nhặn.”
Trì Yến Hành tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Ngu Tố lấy bút máy của anh ra tì lên cằm, giống như đang suy nghĩ.
“Em tính làm gì thế?”
Trì Yến Hành tò mò.
Ngu Tố thở dài: “Đừng nói gì, em đang nhớ lại phạm vi lãnh địa của mình.”
Chú Hà đứng một góc nãy giờ: “???”
Trì Yến Hành trong lòng dấy lên dự cảm kì quái, cảm giác như Ngu Tố chuẩn bị cho anh một bất ngờ to đùng.
Vài phút sau, Ngu Tố bắt đầu cầm bút máy vẽ vòng tròn trên bản đồ.
“Ừm… Vùng biển này là quà tặng lễ thành niên của mấy ông bác nhà ngoại, chỗ to to kia là cha cho em một phần lãnh địa của ông, em cũng có một khu be bé của riêng mình… Xem nào, từ rãnh biển bên này tới bên kia… Hợp lại xêm xêm một nửa… Đúng rồi, em còn có một đảo cá nhỏ, con người không thể mò tới, có quả dừa siêu ngon…”
Trì Yến Hành: “…”
Chú Hà: “!!!!”
Quản gia sống từng ấy nồi bánh chưng, lần đầu tiên thấy có người hồn nhiên khoe độ giàu của mình như thế.
Trì Yến Hành trong lòng đủ vị chua cay mặn ngọt: “Có thể.”
Ngu Tố ừm ừm hai cái, dùng bút máy vòng qua một hòn đảo lớn vẽ một đường ranh giới.
“Lãnh địa cho anh một nửa đó! Người bình thường không thể đi vào vì có mê chướng, anh có em dẫn đường nên chắc chắn có thể! Em còn biết chỗ nào có thuyền đắm từ thế kỉ trước, vàng bạc châu báu chất đống lớn thừa mứa, còn có đồ cổ linh tinh. Trước kia em lấy chúng nó nghe tiếng vang, giờ gặp anh rồi. Con người thích mấy cái ấy lắm mà nhỉ? Có thời gian sẽ đưa anh đi trục vớt!”
Trí Yến Hành trăm triệu lần không nghĩ tới, bản thân là nhà giàu số một số hai chốn Hải Thành, cuối cùng cũng có ngày sống trong ảo giác mình đang bị bao dưỡng.
Trừ khuôn mặt và pheromone, tiền bạc đối với Ngu Tố chẳng phải từ gì đáng quan tâm.
Anh đè tay Ngu Tố lại, cẩn thận cuộn bản đồ vào.
“… Tài sản là của em hết, nhớ cất cho kỹ. Tôi chỉ có trách nhiệm cả đời này chăm sóc em, ý nghĩa hơn mấy thứ phù phiếm này nhiều lắm.”
Chú Hà rất muốn cho tiên sinh nhà mình một tràng pháo tay.
Đây chính là tinh thần không màng tới tiền bạc phù phiếm, chỉ cần có tình yêu trong truyền thuyết…
Ngu Tố tự hỏi: “Thôi thì đưa cho anh giữ hết đấy, anh tốt với em như vậy thì em cũng muốn tốt với anh, tuy rằng mấy thứ của em không thể sánh với tài sản của anh…”
Quản gia ho khan mấy cái, Ngu Tố ngẩng đầu quan tâm: “Chú làm sao thế?”
“Bữa tối hôm nay chúng ta ăn bánh mì nướng phết pate gan ngỗng hay pasta súp lơ sốt kem ạ?”
Ngu Tố: “??”
Trì Yến Hành: “Chú chuẩn bị mỗi món một phần ăn đi.”
Mãi tới khi quản gia xuống bếp nấu nướng, Ngu Tố mới ngồi đó làu bàu: “Thật ra chỉ cần ăn mì sợi nấu cá viên là được, cho thêm nhiều cá viên thì càng tốt…”
Trì Yến Hành quay qua nhéo nhéo vành tai Ngu Tố: “Được rồi cá nhỏ nhà giàu. Chúng ta lên chuẩn bị quần áo, tới bờ biển sẽ có tiệc BBQ, đốt lửa trại, tổ chức trò chơi trên cát, buổi tối bọn họ về khách sạn còn chúng ta ở trong biệt thự, chơi hai ba ngày rồi về nhé?”
Ngu Tố gật đầu: “Về sau chúng ta sẽ quay lại chứ?”
Trì Yến Hành nhéo mũi cậu: “Chỉ cần lần này em ngoan ngoãn, lần sau chắc chắn sẽ quay lại.”
Ngu Tố vui vẻ: “Anh yên tâm! Em sẽ nỗ lực mang thêm nguyên liệu về cho tiệc nướng! Nhưng mà… Anh phải im lặng phối hợp với em đấy…”
Alpha: “…”
Có lẽ mình không nên hùa theo Ngu Tố…
Chẳng lẽ mấy mảnh đất giàu có của cá nhỏ đã vả bôm bốp vào mặt mình nên mới vậy?
Trì Yến Hành cùng Ngu Tố sắp xếp đồ đạc, ôm Ngu Tố vào ổ chăn rồi thì định đứng dậy rời đi.
Tiên cá bé nhỏ ngẩng cổ lên hỏi: “h rồi anh còn đi đâu? Giường chiếu cũng ấm rồi.”
Trì Yến Hành đáp: “Có dự án gấp phải xem, em ngủ trước đi.”
Ngu Tố chẹp miệng: “Rồi rồi… Không làm phiền anh đâu, kiếm tiền khó ghê, phận làm ông chủ cũng không nhàn nhã.”
Hừm hừm, làm cá khô vẫn tốt hơn.
Trì Yến Hành: “…”
Có làm thì mới có ăn…
Anh là một Alpha, dù Omega nhà mình đầy tiền nhưng gánh vác chu cấp cho bạn đời là việc phải làm.
Sáng sớm tỉnh dậy, giường bên cạnh Ngu Tố vẫn trống trơn.
Thoạt nhìn Trì Yến Hành đã làm việc đến khuya rồi dậy sớm, Ngu Tố ngáp một cái rồi lết từng bước vào đánh răng rửa mặt.
Xuống nhà thì Trì Yến Hành đã ngồi ở bàn ăn, thấy có tiếng người còn quay lại vẫy tay.
Ngu Tố lộc cộc chạy xuống.
“Anh dậy sớm thế? Tối qua anh quay lại lúc nào em còn không biết.”
Trì Yến Hành ừm một tiếng: “Em ngủ say quá thôi, một tiếng sau tôi quay lại ngay rồi.”
Trì Yến Hành ăn ngay nói thật, xử lý xong một cái thì quay về ngay. Omega ngủ lăn lóc vung tay vung chân, bản thân nhẹ nhàng dẹp gọn lại mãi mới có chỗ đặt lưng.”
Ngu Tố vươn vai: “Ăn sáng xong đi luôn chứ?”
Quản gia đúng lúc bưng đồ ăn ra: “Vâng, ngài và Trì tiên sinh sẽ đi xe riêng, tài xế đang đợi sẵn rồi ạ.”
Ngu Tố mắt tròn xoe: “Chú Hà không đi à?”
Quản gia đáp: “Tôi phải ở lại, Chủ tịch sắp về rồi ạ.”
Chủ tịch?
Ngu Tố cơm không buồn ăn, bị dọa héo hon cả người rồi.
Trì Yến Hành xoa lưng cho cậu, kéo ghế ra ấn cậu ngồi xuống.
“Đừng khẩn trương, cha mẹ tôi cũng như bao người bình thường khác thôi.”
Ngu Tố cầm muỗng khuấy súp: “Cha mẹ anh… Cô chú có biết em đang ở đây không?”
Trì Yến Hành gật đầu: “Họ biết, xem ảnh của em xong yêu còn không hết.”
Ngu Tố lắc đầu: “Ý em là… Cô chú… Có biết em là người cá không ấy…”
“Không biết nhưng cũng không thành vấn đề. Bọn họ có thế giới hai người riêng, em và tôi cũng vậy. Em yên tâm, bí mật của em sẽ được giữ kín.”
Ngu Tố thở dài nhẹ nhõm.
Không phải cậu muốn giấu diếm không cho người khác biết nhưng thật sự mà nói, trừ Trì Yến Hành ra thì cậu không hoàn toàn tin tưởng người khác.
Cậu còn chưa từng gặp họ.
Ăn xong bữa sáng, Ngu Tố cố nén cảm xúc, được Trì Yến Hành đưa vào xe còn nói: “Giờ em chưa tìm thấy cha, đợi ông ấy về rồi em sẽ dẫn cha tới gặp anh, lần này em sẽ không để anh bị tẩy não nữa.”
Trì Yến Hành bị sự ngọt ngào làm tan chảy, khom người cúi xuống ngồi cạnh: “Cảm ơn cá nhỏ đã bảo vệ tôi.”
Ngu Tố vỗ lên tay anh: “Anh đừng lo.”
Tài xế mặt tái mét như gặp ma.
Phương thức ông chủ và người yêu bé nhỏ ở chung thật sự rất kì lạ…
Xe riêng và xe của công ty đi theo hai hướng khác nhau.
Ngu Tố lười biếng ghé vào cửa kính, cảm thụ ánh sáng và gió nhẹ.
“Haiz… Ban đầu khi bị anh đưa về, đâu thể ngờ được giữa chúng ta đã từng có nhiều chuyện như vậy…”
Chỉ đơn thuần cảm thấy anh đẹp trai này quá lạnh lùng mà thôi.
Anh đẹp trai lạnh lùng quay đầu nhìn người yêu bé nhỏ: “Tôi cũng vậy… Nhưng dù không có ký ức, chỉ cần nhìn vào đôi mắt em, tôi dường như cảm thấy giữa chúng ta chắc chắn từng có gì đó rồi.”
Ngu Tố cười hì hì.
“Em vui lắm.”
“Tôi cũng vậy…”
(TBC)