Ngu Tố không hề thúc ép gì Cá bột béo, chính nó đã tự nhận ra cha mẹ không hề gạt mình. Bé không hề giống những đứa nhóc bình thường.
Càng lớn càng hiểu chuyện, đây là chuyện tốt., tránh đêm dài lắm mộng.
“Tuần sau cho bé đi mẫu giáo rồi, anh đã dặn dò mấy người trông trẻ chưa?” Ngu Tố đặt đồ lên bàn làm việc của chồng.
Alpha đứng lên, ôm hôn cậu một lúc mới đáp: “Đã dặn dò xong. Đây là nhà trẻ chúng ta mở, người trông trẻ đã được thông báo, bố trí thêm lực lượng bảo tiêu ngụy trang thành bảo vệ trường học, ngày thường chỉ phụ trách riêng an toàn của Cá bột béo.”
Bảo tiêu thì không vấn đề, Ngu Tố chỉ chú ý tới việc khác: “Vườn trẻ do công ty nhà chúng ta mở thật?”
“Ừ. Mở vườn trẻ tư nhân không khó, thực tế thì con cái một nửa những kẻ có tiền tại Hải Thành đều đã cho con nhập học rồi.”
Ngu Tố kinh ngạc: “Thế ạ?”
“Để con cái mình có thể trở thành bạn bè với Cá bột béo nhà chúng ta là mục đích của họ, từ Tiểu học cho tới Sơ trung sẽ học cùng nhau, coi như bồi dưỡng mối quan hệ ban đầu.”
Ngu Tố không hiểu lắm về giới thượng lưu, chẳng lẽ cũng kết bè kết phái giống như mấy chú bác dưới đáy biển thành liên minh mãnh cá?
“Vâng… Cho anh quyết định hết đấy, em không biết gì đâu…” Ngu Tố mở hộp ra, “Đây là cá nhỏ chiên giòn chú Hà làm, khó lắm em mới ‘xin xỏ’ được từ chỗ Cá bột béo đấy.”
Trì Yến Hành bật cười: “Cảm ơn cá nhỏ.”
Ngu Tố xoay người ngồi trên sofa: “Có gì đâu, ai nỡ để Trì daddy bị đói cơ chứ?” Người ngoài nhìn vào chỉ thấy ông chủ Trì mặt lạnh không cảm xúc, ở nhà thì luôn miệng khen mỹ nhân ngư bé nhỏ xinh đẹp nhà mình.
“Cảm ơn em, Trì Ngộ không có nhưng cá nhỏ của tôi sẽ không thiếu miếng nào.” Ngu Tố cười hì hì: “Anh Yến Hành của em ăn đi.”
Cá bột béo tuổi rưỡi phải đi nhà trẻ, khi ấy nhà trẻ của họ Trì đã mở được năm.
Tiễn đi một đám nhóc, chờ tới khi Cá bột béo nhập học thì lại chiêu sinh được thêm một đám mới.
Trì Yến Hành tự lái xe, đưa cả nhà dẫn Cá bột béo đi nhập học. “Ngu Ngư, tới nơi rồi.”
Ngu Tố nhìn ra ngoài. Không chiếc nào không phải siêu xe, từ siêu xe bước xuống không đứa nào không phải kim đồng ngọc nữ nhà giàu, khác đứa nhóc suốt ngày mơ màng ngủ gật nhà mình ở chỗ chúng nó luôn trưng ra vẻ “nghiêm trang” được cha mẹ dặn dò từ trước.
“Con chúng ta chắc không xoay xở thích nghi kịp đâu nhỉ…”
Ngu Tố lo lắng nhìn Cá bột béo. Cá bột béo có thể dùng sóng âm đập nát cửa pha lê nên Ngu Tố luôn phải dạy dỗ nhắc nhở bé không cần bộc lộ “năng lực siêu nhiên” khi không thật sự cần thiết, tránh việc làm người khác sợ hãi. Cá bột béo làm hỏng kha khá bể cá rồi mới có thể tự khống chế năng lực của mình.
“Tuy rằng về biển thì không cần nhưng ở trên bờ vẫn nên tiết chế bản năng lại, chắc không sao đâu…” Ngu Tố tự an ủi bản thân.
Trì Yến Hành: “…Ít nhất nó vẫn ngoan ngoãn khi ở trước mặt cá nhỏ của tôi.”
Đến nỗi khi Cá bột béo tỏ thái độ thì đều dựa trên mặt mũi…
Alpha tự ý thức vẻ ngoài mình đang ở cấp bậc nào, hơn nữa còn có uy của người cha nên Cá bột béo chỉ có nước từ nhìn thấy anh là nhe răng nanh ra cắn cắn đùa nghịch thành ngoan ngoãn nhỏ giọng gọi “papa lớn”.
Ngu Tố vẫy tay: “Ừm ừm, trước hết cho con đi học thử hai ngày đã, không ổn thì ném về biển cho ông ngoại dạy dỗ.”
Học ở đâu cũng thế, nhãi con đến tuổi đi lớp sẽ thu liễm bản năng và học nói lưu loát, không cần lo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Trì Yến Hành nhìn Cá bột béo: “…Tôi tin nó.”
Cá bột béo vẫn ngủ gà ngủ gật. Không hề biết một cái gì.
Cô giáo tự giới thiêu khi Cá bột béo vẫn mơ mơ màng màng, bé không hiểu tại sao mình đang từ trên xe với cha mẹ lại bị ném tới nơi xa lạ này. Bé được chú bảo an bế vào. Xung quanh đều là những nhóc con bình thường.
Trì Yến Hành nói không sai.
Bản năng lạnh lùng của người cá không hề phai nhạt, chỉ khác biệt với từng người mà thôi, riêng khi nó ở trước mặt Ngu Tố sẽ mang hình tượng bé cưng lắp bắp ngoan ngoãn, thành công thu hoạch cái ôm cái hôn ấm áp của papa nhỏ. Trừ người trong nhà, người khác còn phải xem vận may của chính mình.
Cô giáo hiển nhiên đã được dặn dò trước về vị quý công tử cục cưng nhà họ Trì.