Minh Nhiễm có hơi bực bội.
Gì mà mới bị phun thuốc chứ?
Nàng đã rất cố gắng đuổi kịp tiết tấu của âm nhạc rồi đó có được không hả! đừng nói như thể nàng giống như sắp chết rồi ấy có được không!
Thất Thất chọc chọc ngón tay, thở dài chạy lại bản BGM.
Cố gắng an ủi chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôi vậy, người chơi có thể nhảy đã là không tệ rồi, nhảy đẹp hay không chuyện này không cần so đo, Thất Thất à, thân là nhân viên phục vụ khách hàng thì phải học được cách biết đủ nhé.
BGM vẫn còn đang tiếp tục, làm trò trước mặt hoàng đế bệ hạ, nhảy chừng nửa giờ, có lẽ nàng sẽ bị xem như người điên rồi bị ném tới trường đình mất thôi.
Minh Nhiễm thương lượng với Thất Thất, tạm thời hôm nay nhảy trước 10 phút trước, ngày mai lại bổ sung phần còn thiếu.
Thất Thất rất thông tình đạt lý đồng ý ngay, “Không thành vấn đề, người chơi, cố lên nha.”
Thế là Minh Nhiễm an tâm rồi, nhắm hai mắt lại, đầu lúc lắc, tiếp tục làm một cây tảo biển, bau bay theo gió…..
Còn xấu hổ à? Nó là gì thế? Có thể ăn không? Có đáng sợ như rắm chồn không?
Động tĩnh trên giường có hơi lớn, màn rủ yên la màu xanh da trời nhẹ nhàng lay động, nhấc lên từng làn sóng gợn.
Tuân Nghiệp dựa vào gối mềm sửng sốt một lát, nhìn tay chân đầu vung lắc loạn xa kia, nhịn không được che mặt bật cười.
Mới rồi nàng đang ngủ, trên người chỉ mặc áo trong tơ tằm trắng toát, lúc giơ tay cổ tay áo trượt xuống để lộ ra cánh tay trắng ngần, cổ áo lay động, tóc đen như thác đổ.
Da trắng như tuyết ngọc, vô cùng mĩ lệ…. chỉ là điệu múa này múa thật là……
Giai nhân thân phận, khó trách, khó trách……
Trong cổ họng Tuân Nghiệp tràn ra tiếng cười, khanh khách khanh khách, trong trẻo như tiếng suối.
Minh Nhiễm nhắm hai mắt nhảy múa, bên tai chỉ nghe được hai chữ tảo biển, tảo biển, những âm thanh khác không nghe thấy được.
Vừa tới 10 phút, âm nhạc chợt dừng lại, động tác của nàng thả lỏng, bằng một phát nhảy bổ lên giường, lôi chăn rúc vào đó.
Nằm nửa ngày trên giường mới nhớ ra còn hoàng đế ở đây, lại mon men thò đầu ra, cong môi cười vừa ưu nhã lại không mất mặt, gọi một tiếng Bệ hạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người dựa trên gối mềm chỉ mặc áo trong, có vẻ như thể vừa mới tắm gội xong không lâu, dưới ánh nến mông lung càng thêm hiền hòa, ý cười trên mặt rất lâu cũng chưa tan đi.
Mắt đen Minh Nhiễm xoay tròn, đuôi mắt nhẹ cong, nghịch nghịch ngón tay của mình, cuối cùng da mặt cũng không đủ dày để lên tiếng nói chuyện tiếp.
Nàng gục đầu xuống, vẻ mặt ủ rũ, giả vờ như không có chuyện gì.
Tuân Nghiệp ho nghẹ một tiếng, cười nhạt, đè giọng dịu lại: “Nhiễm khanh múa được lắm.”
Động tác xoắn tay của Minh Nhiễm dừng lại một chút, lại nghe chàng nói: “Nhìn có vẻ rất vui.”
Bàn tay khớp xương trắng nõn xoa xoa đầu nàng, động tác rất là nhẹ nhàng, “Trong lòng trẫm rất vui thích.”
Minh Nhiễm ngơ ngác: “…..Hả?”
Thất Thất càng chấn kinh hơn, vị hoàng đế bệ hạ này bản lĩnh tới bực nào mới có thể trợn mặt nói dối như thế đây?
Não bị thổi bay rồi à??
Miệng lưỡi đàn ông, đúng là lươn lẹo như quỷ.
Minh Nhiễm phục hồi tinh thần lại, vốn đang không cảm thấy gì, lại nghe chàng ca ngợi một phen, bản thân nàng tự mình khắc sâu cái cảm giác hổ thẹn muốn độn thổ này.
Nàng nhảy xuống khỏi giường, rót một ly nước trong ấm, cọ tới cọ lui nửa ngày.
Tuân Nghiệp xốc một góc chăn lên, chỉ chỉ chỗ bên cạnh, “Còn không lên giường nhanh lên, cẩn thận cảm lạnh.”
Đệm giường màu vàng thơm, mềm mại không nếp gấp, Minh Nhiễm cởi giày, chần chờ bước lên đệm chăn cuối giường đi vòng sang bên kia.
Buổi tối năng đi một đôi vớ mỏng, trên chăn có hơi lạnh lẽo, bắt đầu còn chậm rì, đi được hai bước thì nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, lưng dựa vào gối mềm.
Ngồi được một lát thì lại muốn ngủ, che miệng ngáp một cái, nghiêng đầu, trong mắt toàn là hơi nước.
Hai tròng mắt như hoa đào trong mưa, tươi mát lại diễm lệ.
Tuân Nghiệp nhịn không được lại bật cười.
Sao mà buồn ngủ nhiều thế chứ? Có vẻ như ngủ thế nào cũng không đủ vậy.
Không biết gió từ nơi nào thổi cho ánh nến lay động, phụt một cái tắt ngúm.
Trong nội điện thoáng chốc tối đen, chỉ có ánh trăng sáng rọi vào bên hông cửa sổ.
Tuân Nghiệp không gọi người vào châm đèn lên, hai người xốc chăn nằm xuống, cách nhau một cánh tay như lần trước.
Trước giờ Minh Nhiễm chỉ cần nằm xuống là có thể đi vào giấc ngủ ngay, rất nhanh nàng đã tiến vào mộng đẹp, giai điệu tảo biển cứ bén rễ trong đầu, vũ điệu ma quỷ này khiến cho người trước giờ ngủ rất quy củ như nàng cũng phải đong đưa chân.
Tuân Nghiệp mở mắt ra, nắm lấy tay nàng quo qua đây, nghiêng đầu nhìn, thây người vốn cách mình thật xa không biết lăn tới cạnh mình từ lúc nào.
Giường rộng gối êm, nhuyễn ngọc ôn hương, trong đêm đen, hai con mắt đen như mực chớp chớp, một lát sau lại thả tay nàng vươn tới vào trong chăn, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Bên Phù Vân Điện tắt đèn nghỉ ngơi, trong Trúc Vũ Hiên Lý Mỹ nhân cũng tự mình đi vào giấc mộng.
Hôm nay nàng ta vẫn đi vào giấc mộng của thế tử Cảnh vương Tuân Miễn.
Buổi tối hôm nay nàng ta đã chuẩn bị tỉ mỉ cho lần gặp mặt đầu tiên.
Suối xanh nước chảy róc rách, hoa đào còn đọng sương, Tuân Miễn đứng dưới tàng cây, sương trắng lượn lờ, y biết mình đang nằm mơ.
Tuy chỉ là một giấc mộng nhưng đặt mình trong cảnh đẹp như vậy, trái tim đang thắt chặt cũng không khỏi thả lỏng chút.
Lý Nam Nguyệt ngồi trên một cành hoa đào, nhìn về phía nam nhân bên dưới, che miệng cười thành tiếng.
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, làm cho Tuân Miễn phải ngẩng đầu lên, trên cây hoa đào rực rỡ có một vị cô nương mặc váy xanh đang ngồi, trong tay cầm một cành hoa, hai chân đung đưa, má hồng mi tú, cười yêu kiều xinh đẹp.
Thấp thoáng dưới cành hoa, liếc mặt một cái kinh diễm không thôi.
Lý Nam Nguyệt nhẹ nhảy xuống khỏi tàng cây, nắm cành hoa tươi cười ngọt ngào, thanh thúy gọi một tiếng phu quân.
Đúng vậy, phu quân.
Nàng ta muốn làm thê tử trong giấc mộng này, thê tử danh chính ngôn thuận trong mộng, danh phận phu thê làm gì cũng đều thuận lợi hết.
Đúng lúc cũng có thể đối nghịch với thân phận vị hôn thê của lão nhị Minh gia, nàng ta phải dẫm đạp Minh Từ vào trong bùn bất mới được.
Nghĩ như thế, nụ cười trên mặt nàng ta càng thêm xán lạn hơn chút, trong mắt giống như chứa nguồn sáng, phản chiêu người trước mặt.
……
Tờ mờ sáng hôm sau, trong Cảnh Vương phủ Tuân Miễn tỉnh lại, che đầu ngồi dậy.
Cảnh tượng trong mộng vẫn khắc trong đầu y rất rõ ràng, một tiếng phu quân dịu ngọt kia vẫn như còn văng vẳng bên tai, y nhếch nhếch khóe môi, nhẹ nhíu mày.
Thầm nghĩ hôm nay mơ một giấc mơ đúng là kỳ lạ.
Trái ngược với Tuân Miễn, Lý Mỹ nhân tỉnh lại trong mộng, rất là vừa lòng, lần đầu gặp mặt còn thuận lợi hơn cả dự đoán của nàng ta một chút.
Nàng ta che môi, khóe miệng cong lên, trong ắt đầy ý cười, sặc, giao phong liên tiếp với Tuân Miễn, bỗng cảm thấy cái thế giới trừng phạt này cũng chỉ có thế mà thôi.
……
Lý Nam Nguyệt tràn đầy tự tin, lúc này bên Phù Vân Điện, Minh Nhiễm cũng tỉnh dậy. Tối hôm trước nàng ngủ hơi nhiều, lúc này không ngủ được nữa, bò dậy khỏi giường, ló đầu ra.
Lúc này Tuân Nghiệp mới vừa rời khỏi Phù Vân Điện chừng nửa khắc, bên ngoài trời còn chưa sáng, Tây Tử với Lan Hương vẫn còn nằm trên giường ở gian ngoài.
Nghĩ nghĩ đúng lúc có khoảng thời gian trống, dứt khoát bò dậy, bổ sung 20 phút nhảy còn thiếu tối qua luôn.
BGM vũ điệu tảo biển vang lên trong đầu, tinh thần chấn động, đúng là tỉnh đến không thể tỉnh hơn nữa.
Chân trời mới lộ ra vệt trắng, nhảy mệt rồi, Minh Nhiễm lại nằm liệt trên giường, mãi tới khi Tây Tử và Lan Hương bưng đồ rửa mặt tiến vào, nàng mới cọ cọ chăn, đứng dậy.
Sau khi chỉnh trang thỏa đáng, dùng xong cơm sáng, theo thường lệ sẽ đi thăm cá chép hồng trong hồ, ngồi trên ghế mấy dưới giàn trồng hoa, xem thoại bản mới Đức phi viết ra.
Nàng đã đồng ý với Đức phi, nói cảm nhận cho nàng ấy.
Gần giờ Tỵ, ánh mặt trời lên cao, đọc sách dưới ánh mặt trời có hơi chói mắt, Minh Nhiễm gấp thoại bản lại đi vào phòng.
Tây Tử nhẹ nhàng bước qua, trên mặt còn hơi đắc ý, có chút thống hận lại có hơi hả giận.
“Tiệp dư, Mộc Cận bên cạnh Hiền phi nương nương qua đây.”
Minh Nhiễm biết nàng ấy còn chưa nói hết, cũng không lên tiếng, nghe nàng ấy nói tiếp: “Đi cùng còn có Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư.”
Có thể để thị nữ bên cạnh Hiền phi dẫn qua đây, Tôn tiểu thư này chỉ có thể là Tôn Phồn Nhân, còn Tôn phu nhân chắc là vị đương gia chủ mẫu của Tôn phủ kia.
Minh Nhiễm ừ một tiếng, cười hỏi: “Người ta tới làm gì?”
Tây Tử sấn lại gần, cao giọng trả lời: “Tôn phu nhân dẫn Tôn tiểu thư tới thỉnh tội với Tiệp dư.”
“À? Thì ra là tới thỉnh tội?” Minh Nhiễm nghe thế ngồi trở lại ghế mây, nhướng mày: “Nếu đã vậy sao còn không mau mời các nàng vào đi.”