Edit + beta: hkanvhan.
Hứa Triệu không thể ngăn cản người phụ nữ mỹ diễm, xấu hổ chặn cô ta lại: "Tiểu thư Cố phiền cô giữ chừng mực, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới..."
"Bảo vệ?" Người được gọi là tiểu thư Cố dùng tay hất tóc sang một bên, gương mặt kiều diễm tràn đầy giận dữ, thịnh khí lăng nhân* quát lớn: "Anh dám gọi bảo vệ đến đây thì tôi cũng dám làm cho công ty này phá sản."
Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ ai nhìn thấy cũng khiếp vía. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Triệu sách".
"Cố Vấn Vi!" Sắc mặt Lục Việt trầm xuống trông thấy, anh ta đứng trước bàn làm việc, cẩn thận chắn cho Đồng Linh phía sau: "Cô phát điên cái gì!"
Trước đây dù là Lục Việt có phiền chán thì cũng vẫn giữ vững phong độ và ga lăng, anh chưa từng tỏ ra lạnh lùng như thế trước mặt người khác.
Cố Vấn Vi vốn là khí thế kinh người cũng trố mắt trước thái độ lạnh nhạt của Lục Việt: "Anh.. Sao anh có thể nói với tôi như vậy..."
"Đây là?" Đồng Linh tò mò ló đầu ra từ đằng sau Lục Việt.
"Là Cố Vấn Vi đại tiểu thư Cố gia, trước đây khá lâu tôi cũng có qua lại, tất nhiên bây giờ thì không còn nữa." Lục Việt không muốn nói dối trước mặt Đồng Linh, chuyện trước đây của anh cũng không có gì phải che giấu cả. Bình thường thì anh sẽ không vô tình rạch ròi quan hệ như vậy, nhưng lần này anh không muốn Đồng Linh hiểu lầm.
"Bên cạnh tôi bây giờ không có người phụ nữ nào khác cả." Lục Việt nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: "Sau này cũng không có tình nhân gì đâu."
"Anh có tình nhân hay không không liên quan đến tôi." Đồng Linh không thèm để ý, xua xua tay, "Không cần thiết phải giải thích với tôi."
Lục Việt: "......"
Tuy vốn biết cô không để ý đến mình nhưng Lục Việt vẫn cảm thấy bực bội khó tả.
"Nhưng thật ra Cố Vấn Vi......" Đồng Linh đẩy Lục Việt ra, đón chào niềm nở, "Người xinh đẹp như tiểu thư Cố đây mà anh không biết thưởng thức cũng thật đáng tiếc."
Chẳng chờ đến lúc Lục Việt suy nghĩ xong hàm ý câu nói, Đồng Linh đã cầm lấy tay Cố Vấn Vi rồi cúi đầu hôn xuống mu bàn tay người ta.
"Tiểu thư Cố, tôi là Dư Linh." Khuôn mặt trắng nõn của Đồng Linh bỗng đỏ ửng, "Không biết tôi đây có vinh hạnh được mời tiểu thư một buổi trà chiều không?"
Cố Vấn Vi cảm giác trên mu bàn tay có xúc cảm mềm mại, lại nhìn ánh mắt chuyên chú của người trước mặt, một loại cảm xúc vớ vẩn khó có thể miêu tả vờn quanh cô.
Người này.. Không phải là vị hôn thê của Lục Việt sao? Tại sao vị hôn thê của anh ấy lại hôn lên tay cô và mời cô đi hẹn hò cơ chứ?
Là do đầu óc cô choáng váng hay người này có vấn đề?! Không chỉ Cố Vấn Vi bàng hoàng kinh ngạc trước hành động của Đồng Linh, cả Hứa Triệu và Lục Việt cũng bất ngờ tới mức không thể thốt ra lời.
Hứa Triệu còn lén nhìn thoáng qua Lục Việt, không biết tại sao mà anh cảm thấy trên đầu Lục tổng có chút... Xanh.
Là hệ thống nên có lẽ m577 giỏi quan sát tình huống nhất, nó mở cốt truyện ra, đọc lại những chi tiết có liên quan đến Cố Vấn Vi, sau đó rút ra trọng tâm: Bạch phú mỹ, nữ phụ pháo hôi, sau này bị nữ chính trả đũa.
Cùng là thế thân, nhưng khác với ký chủ nó ở chỗ sau này khi nữ chính về nước thì nữ phụ Cố Vấn Vi mới có suất diễn. Là thiên kim nhà giàu cố chấp theo đuổi Lục Việt, Cố Vấn Vi vừa xuất hiện đã mang hình tượng là nữ phụ ngốc nghếch kiêu ngạo, khi cô biết được Lục Việt để ý đến nữ chính thì vô cùng ghen ghét, nhiều lần gây thù chuốc oán với nữ chính, rồi cà khịa cạnh khóe không biết bao nhiêu lần ở các bữa tiệc, làm nữ chính không ngóc đầu lên được, cuối cùng vẫn là bị nữ chính làm mất hết mặt mũi.
Khi đó nữ chính đã có nhiều người bảo vệ, hơn nữa Lục Hoán cũng trở thành con cưng của thương nghiệp, rất có quyền thế, Cố phụ lo rằng đứa con gái này sẽ gây trở ngại cho mình, chẳng cần đến nam chính ra tay cũng nhốt nữ phụ ở trong nhà, kể từ đây không ai còn nhìn thấy cô trong những bữa tiệc xã giao nữa. Kết cục của nữ phụ này cũng không đến mức quá bi thảm.
Trước khi gặp được nữ chính, thân phận và gia thế của Cố Vấn Vi vốn đủ để cô ngạo nghệ khắp nơi, m577 cho rằng ký chủ hợp tác với cô ta chỉ vì cùng là nữ phụ pháo hôi giống nhau, hợp tác lẫn nhau là phải, nhưng cách hợp tác như này... Thật không thể chấp nhận nổi!
"Cô Dư?" Đồng Linh thấy Cố Vấn Vi không nói gì, dứt khoát tung ra tuyệt chiêu cuối: "Nếu cô đồng ý đi với tôi thì tôi sẽ cho cô mượn Lục Việt, đi một lần thì cho mượn một ngày, cô muốn hẹn hò cùng anh ta hay làm gì khác đều được."
Lục Việt: "???"
Trên mặt Lục Việt in hằn hai chữ khiếp sợ khó có thể biến mất:: "Linh Linh, cô nói cái gì cơ?"
Có thể là tai mình có vấn đề hoặc là bị ảo giác rồi, sao lại có chuyện như thế được!
Sự chán ghét của Cố Vấn Vi đối với Đồng Linh đã biến mất không còn sót lại chút gì sau khi nghe Đồng Linh nói. Có vị hôn thê nào lại xem hôn phu của mình như sản phẩm, vật dụng mà cho thuê như vậy không, xem ra quan hệ giữa hai người này cũng không phải "ân ái hòa thuận" như những gì người khác nói.
Đã không còn thù hận, Cố Vấn Vi nhìn Đồng Linh cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, lại liếc mắt sang Lục Việt còn đang ngây ngốc, nghĩ đến vừa lúc nãy mình còn bị anh ta lạnh nhạt, đảo mắt phong thủy đã biến chuyển, thấy Lục Việt ăn mệt, sao cô lại có thể... Thấy vui như này!
"Cô nói thật à?" Cố Vấn Vi tỏ ra rất khó tin: "Lục Việt có nghe theo cô không?"
"Tôi không nói dối đâu." Đồng Linh cười tủm tỉm cầm lấy cánh tay Cố Vấn Vi, "Vi Vi, vậy còn buổi trà chiều?"
"Đi chứ!" Cố Vấn Vi nhanh chóng quyết định, không cần biết Dư Linh có tư tâm gì, nhưng có thể tách hai người đó ra thì lần này cô đến cũng không lỗ.
"Lục tổng, tôi cùng Vi Vi ra ngoài trước đây, đến khi Vi Vi cần thì anh nhớ sắp xếp thời gian đi nhé." Đồng Linh nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Vấn Vi từ nơi làm việc đến khi ra ngoài.
Đến khi hai người đã đi xa, Hứa Triệu mới cẩn thận hỏi: "Lục tổng...... Có khi nào Cô Dư cô ấy thích nữ không.."
"Không thể nào!" Lục Việt sao có thể tin được người mới nãy ở trong lòng ngực ôm hôn anh ta lại là đồng tính được? Phản ứng cơ thể không thể là giả được, nếu là thật sự thích phụ nữ nhất định sẽ không chạm vào đàn ông! Nhưng Đồng Linh cũng nhiệt tình quá với Cố Vấn Vi...
Lục Việt nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là vì lý do.
"Hẳn là cô ấy muốn Cố Vấn Vi không làm loạn ở công ty, cô ấy thay tôi giải quyết vấn đề..."
Hứa Triệu co rụt khóe miệng, cười gượng nói: "Ha, ha, Lục tổng ngài nói không sai, nhất định là vì thế."
"Công ty cần tăng cường an ninh, cậu đi xử lí đi." Lục Việt đuổi Hứa Triệu đi, nhìn đến bàn làm việc hỗn độn, lại nhớ tới người phụ nữ nói muốn bán anh là bán luôn, rốt cuộc không nhịn được nữa, bực bội đập vào bàn: "Dư Ngữ Nhu, cô còn có lương tâm hay không!!"
......
Sau khi bước vào tiệm cơm cafe với Đồng Linh như đôi bạn thân bình thường, Cố Vấn Vi dâng trào hứng thú với Đồng Linh, có thể nói là hứng thú chạm đến đỉnh núi.
Bên cạnh Cố Vấn Vi xưa nay có không ít chị em bè bạn, nhưng mà chưa ai có thể nói chuyện dễ nghe và chân thành như Đồng Linh. Nếu không phải tại lần đầu gặp mặt không đúng công thức thì chắc cô đã thích người ta lâu rồi.
"Cô và Lục Việt là..." Cố Vấn Vi không phải không hay biết gì cả, cô vẫn còn nhớ cảnh tượng khi mình bước vào bàn làm việc là gì, thái độ che chở của Lục Việt đối với Đồng Linh và cảnh Đồng Linh nằm trên bàn làm việc lúc đó nữa. Rõ ràng hai người này đã làm một ít chuyện vui vẻ, chỉ có một chuyện cô nghĩ mãi không ra, đó là người phụ nữ này ít nhiều cũng có quen biết với Lục Việt mà lại có thể trao đổi Lục Việt như hàng hóa.
"Vị hôn thê gì đó đều là giả." Đồng Linh nhanh chóng dứt khoát nói ra thân phận thật của mình: "Thật ra tôi là thế thân cho bạn gái Diệp Hoán."
"Chờ...... Chờ một chút." Cố Vấn Vi hoảng sợ trước thông tin này, "Cái này liên quan gì đến đại thiếu gia Diệp gia kia?"
Phụ nữ một khi đã tám chuyện thì cảm tình cũng tăng rất nhanh.
Khi Cố Vấn Vi nghe Đồng Linh kể, sắc mặt thay đổi từ kinh ngạc đến chán ghét rồi lại oán giận, nhìn Đồng Linh cũng có thêm một chút đồng tình.
"Sao cô lại gặp phải loại cặn bã như này nhỉ, còn bảo cô làm thế thân cho chị cô nữa, cô có đồng ý với anh ta không?" Cố Vấn Vi nghĩ không ra tại sao người có thể... buông tay Lục Việt như Đồng Linh lại đồng ý yêu cầu vô lí như thế này..
"Không có cách nào khác, tôi thiếu tiền." Đồng Linh rất là ưu sầu, nói: "Diệp Hoán đúng là rất tồi, nhưng anh ta tháng nào cũng đưa tiền cho tôi."
"Tôi với chị tôi cũng khác nhau nhiều lắm, từ nhỏ chị ấy đã được cưng chiều, còn tôi thì... Đến chiếc váy mình muốn mua cũng mua không nổi..."
"Cô muốn mua cái gì? Để tôi!" Cố Vấn Vi trước giờ chưa thấy ai nghèo khổ như vậy, còn nguyện ý làm thế thân vì tiền nữa, đại tiểu thư như cô không thể chịu được cơn tức như này, "Anh ta cho cô bao nhiêu tiền? Cô đừng làm thế thân nữa, về sau đi cùng tôi là được, tôi chi tiền!"
Đồng Linh rưng rưng nước mắt xúc động, cầm lấy tay Cố Vấn Vi khóc thút thít: "Vi Vi, trước giờ tôi chưa từng gặp qua người con gái nào thiện lương tốt bụng như cô, tôi rất thích cô!"
Mặt Cố Vấn Vi hơi hơi đỏ lên, "Về sau cô là chị em của tôi, không cần khách khí như vậy."
Đồng Linh liên tục gật đầu, đây là lí do cô muốn kết bạn với Cố Vấn Vi, không hổ đại tiểu thư tài đại khí thô* trong cốt truyện, phú bà có khác, có cơm ăn rồi!
*Tài đại khí thô: giàu có hào sảng.
Để Cố Vấn Vi hoàn toàn mở lòng với mình, Đồng Linh giải thích quan hệ giữa mình và Lục Việt: "Sau khi tôi trở thành thế thân cho chị mình, Lục Việt lập tức dính lấy tôi, anh ta cũng giống Diệp Hoán thôi, đều thích chị của tôi thôi."
"Tôi càng lạnh nhạt thì anh ta lại càng vui mừng, bởi vì chị của tôi là bạn gái của Diệp oán, là người anh ta không thể có được, cho nên anh ta mới có thể đối xử với tôi đặc biệt như vậy."
Đồng Linh nói xong còn cảm thán một câu: "Đàn ông ấy à, đều phạm tiện như nhau, cô không thích người ta thì ngược lại người ta càng nhớ mãi không quên cô."
Cố Vấn Vi thấy là Đồng Linh nói rất có đạo lý, lúc trước cô tách khỏi Diệp Hoán là vì Lục Việt nói cô vượt quá giới hạn, cô càng dính thì anh lại càng lạnh nhạt.
"Người săn sóc như Lục Việt mà cô cũng không thích à?" Cố Vấn Vi khó hiểu.
Không chờ Đồng Linh trả lời, Cố Vấn Vi đã tự đáp lời: "Mà cô là thế thân... Aizz... Thế thân sao có thể thích những người đàn ông vô tình như vậy được."
Cố Vấn Vi không biết suy nghĩ cái gì mà ánh mắt nhìn về phía Đồng Linh có thêm một chút trìu mến.
"Đi, tôi dẫn cô đi mua quần áo." Cố Vấn Vi kéo tay Đồng Linh, rất là ghét bỏ trang phục công sở của Đồng Linh: "Sao lại mặc bộ đồ tẻ nhạt xám ngắt như vậy, Lục Việt không mua cho cô được một bộ đàng hoàng sao? Đúng là không coi thế thân là người mà!"
m577: 【......】
m577 cũng không thể hiểu nổi mạch não của nữ phụ pháo hôi...
Mua đồ xong, Đồng Linh xách đầy tay túi mua hàng xa xỉ, lưu luyến không rời mà tạm biệt Cố Vấn Vi.
m577 buồn bã nói: 【 đúng là tôi không nên mong chờ gì vào tiết tháo của cô, cô xem, cô lừa nam chính nam phụ thì thôi đi, đến cả nữ phụ cũng không tha nữa, đáng xấu hổ, đáng xấu hổ! 】
Đồng Linh hừ nhẹ: "Cậu nói xem đây có phải vì một mình tôi không? Không, tôi làm như vậy cốt chỉ để hoàn thành cốt truyện!"
"Bây giờ để tôi không bị uất ức, Diệp Hoán đã che giấu thân phận của tôi rất kĩ, nếu không ai biết tôi là thế thân thì sao tôi có thể thực hiện cốt truyện là bị trào phúng bị vũ nhục được?"
"Cố Vấn Vi cô ta không thể giấu được bí mật này lâu đâu, rất nhanh thôi mấy chị em của cô ta cũng biết là Diệp Hoán có thế thân, đến lúc chuyện này lan truyền ra thì cốt truyện sau này cũng dễ dàng thực hiện. Đừng quên là sau cốt truyện ở bệnh viện vẫn còn cốt truyện ở yến hội nữa đấy."
m577 ngay lập tức nhớ tới cốt truyện: 【 yến hội của Tống gia? 】
"Tống Tinh Dập trúng tuyển vào đại học Bắc Kinh nên Tống gia sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, đến lúc đó Diệp Hoán không có người đi cùng sẽ đưa thế thân là tôi đến tham gia..." Đồng Linh ôm ngực: "Tôi nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, cậu lại ở bên cạnh nói mát, lòng tôi giá băng..."
m577: 【......】
m577 nói thầm: 【 tôi không tin là cô có thể thực hiện cốt truyện một cách bình thường.....】