Mỹ Nhân Nói Dối

chương 2: thay đổi nhân sinh của ngươi 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thương tích của Diệp Hoán sau vụ tai nạn xe cộ khá nghiêm trọng, gãy 3 cái xương sườn, nội tạng bị thương tổn, gãy xương cẳng chân, hiện giờ vẫn đang hôn mê do xuất huyết não, cần phẫu thuật lập tức.

Vị tài xế xui xẻo kia khóc lóc không ngừng, khẩn cầu bác sĩ: "Làm ơn đi bác sĩ, thỉnh cầu người nhất định phải cứu được anh ấy!"

Đồng Linh thì ở một bên yên lặng lau nước mắt, thân thể mỏng manh như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào...

m577 không còn lời gì để nói đối với thái độ cực kì bi thương của Đồng Linh, nó còn chưa quên khi chiếc xe kia lao tới Đồng Linh đã nhanh nhẹn né tránh như thế nào, nếu không phải tài xế nhìn vô tội như vậy, nó còn tưởng hai người thông đồng nhau để tạo ra vụ tai nạn này!

"Các người bình tĩnh, ai là người nhà của bệnh nhân? Bệnh nhân hôn mê bất tỉnh, cần chữ kí của người nhà mới có thể giải phẫu." Bác sĩ mặc áo blouse trắng đã quen với cảnh tượng khóc lóc thảm thiết, bình tĩnh hỏi.

Đồng Linh vội vàng nói: "Ta là bạn gái của bệnh nhân thì có thể kí được không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Không được, giải phẫu cần phải có chữ kí của người thân bệnh nhân, cô mau gọi người thân bệnh nhân đi."

Đồng Linh lần này gặp phải nan đề, bố Diệp Hoán đã mất, còn mẹ hắn thì không được, nếu để Thẩm Mạn biết con trai bà gặp tai nạn khi ở bên nàng, nàng liền xong rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể kí tên được chỉ có Diệp Húc.

Điện thoại Diệp Hoán đã bị nàng lén lấy đi khi lên xe cứu thương, trước đó Đồng Linh còn xem qua một lượt tin nhắn, cuộc gọi, lịch sử trò chuyện.

Trình độ khoa học kĩ thuật của thế giới này lạc hậu hơn nhiều so với tinh hệ U-A78, công nghệ bảo mật thông tin như tờ giấy, Đồng Linh đã biết không ít thông tin hữu ích từ điện thoại Diệp Hoán.

Quan hệ giữa Diệp Hoán và Diệp Húc có thể nói là lãnh đạm, ngoại trừ khách sao trao đổi phương thức liên lạc, hai người rất ít qua lại. Mặc dù bọn họ không thân, nhưng nữ chính Dư Ngữ Nhu lại có quen biết với Diệp Húc. Trong cốt truyện, Diệp Húc là người bảo hộ che chở Dư Ngữ Nhu, bất kể lúc nào Dư Ngữ Nhu cần sự giúp đỡ, Diệp Húc đều sẽ xuất hiện, có thể nói là nam phụ thâm tình.

Nguyên nhân Diệp Húc yêu Dư Ngữ Nhu là do một đoạn thời gian thơ ấu được cứu rỗi.

Khi đó Diệp Húc vẫn chưa có thân phận là người thừa kế hào môn, chỉ là con riêng của bố Diệp Hoán, hắn được gửi đến cô nhi viện sau khi mẹ qua đời. Ở cô nhi viện, hắn bị xa lánh do tính cách quái gở, không chỉ thường xuyên bị viện trưởng răn dạy mà những đứa nhỏ khác cũng gây sự với hắn.

Mà ở thời điểm Diệp Húc cô đơn nhất, đáng thương nhất, nữ chính Dư Ngữ Nhu đã xuất hiện. Có lẽ là cốt truyện an bài, nữ chính nhất định sẽ gặp được nhân vật quan trọng vào thời điểm thích hợp, khi đó nữ chính còn nhỏ gặp được tiểu Diệp Húc trốn ra từ cô nhi viện, trong lần gặp gỡ ấy, nữ chính an ủi Diệp Húc, còn đem kẹo của mình chia cho hắn.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới là khó. Lần gặp gỡ đó được Diệp Húc ghi tạc trong lòng, cho đến khi hắn được nhận về hào môn, vào một bữa tiệc tối, lần nữa gặp được Dư Ngữ Nhu. Mà khi đó Dư Ngữ Nhu đã là bạn gái Diệp Hoán, người hắn yêu đã là bạn gái của anh hắn.

Dư Ngữ Nhu cũng nhận ra anh trai khi còn nhỏ gặp qua - Diệp Húc, hai người từ đây thành bạn tốt "không gì giấu nhau".

Nhớ lại cốt truyện xong, trong mắt Đồng Linh nhiều hứng thú hơn vài phần, nàng dùng luôn điện thoại Diệp Hoán gọi cho Diệp Húc.

Tốc độ bắt máy của Diệp Húc hơi chậm, điện thoại đổ chuông hơn 20 giây mới có người tiếp.

"Có việc gì?" Giọng nói của Diệp Húc mang theo một cỗ mùi vị công việc, "Thẩm tổng đã nói với ta, ta có thể tiếp nhận kế hoạch thu mua mà ngươi không muốn chịu trách nhiệm."

"...... Là ta."

Đồng Linh dùng âm thanh đắn đo của Dư Ngữ Nhu cực kỳ đúng chỗ, vừa cất tiếng, thái độ Diệp Húc liền thay đổi.

"Ngữ Nhu?" Tiếng nói trầm thấp của Diệp Húc vô thức mà ôn hòa đi rất nhiều, nhưng nghĩ đến giờ phút này Dư Ngữ Nhu cầm điện thoại Diệp Hoán gọi cho hắn, tâm trạng lại trở nên không tốt, "Nàng tại sao lại dùng điện thoại Diệp Hoán? Hai người đang ở cùng nhau?"

Diệp Húc còn biết tin tức Dư Ngữ Nhu xuất ngoại sớm hơn Diệp Hoán, hơn nữa hắn còn biết lí do Thẩm Mạn đưa Dư Ngữ Nhu ra nước ngoài. Bạn gái của con bà có quan hệ tốt với hắn, bất kể Dư Ngữ Nhu có mục đích riêng hay không, Thẩm Mạn cũng sẽ không cho Dư Ngữ Nhu tiếp tục ở bên Diệp Hoán.

Diệp Húc không ngăn cản chuyện này, bởi hắn có ý đồ riêng. Với thái độ sấm rền gió cuốn của Thẩm Mạn, nhất định sẽ cắt đứt liên hệ giữa Ngữ Nhu và Diệp Hoán, tuy hai người không chấp nhận chia tay, nhưng thời gian lâu dài, tình cảm sẽ phai nhạt, đến lúc đó... Hắn sẽ có cơ hội.

Nhưng bây giờ Dư Ngữ Nhu cầm điện thoại Diệp Hoán, này tức là sao? Chẳng lẽ Dư Ngữ Nhu lén trở về nước?

Không đợi Diệp Húc tìm ra lí do, hắn liền nghe được thanh âm nghẹn ngào khiến hắn lo lắng từ điện thoại truyền đến.

"Diệp Húc, ta, ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ..."

Diệp Húc theo thói quen mà trấn an nàng, nói: "Đừng nóng vội, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bình tĩnh nói ta nghe."

Trước kia Diệp Húc vẫn luôn đảm nhiệm giải quyết rắc rối cho Dư Ngữ Nhu, lúc này cũng không ngoại lệ. Đối với hắn thì số lần Dư Ngữ Nhu xin giúp đỡ càng nhiều cũng có nghĩa là càng ỷ lại vào hắn.

Mà hắn không ngại Dư Ngữ Nhu ỷ lại vào hắn nhiều một chút.

Tiếng nói nức nở của người phụ nữ vẫn ngọt ngào dễ nghe như cũ: "Làm sao bây giờ đây Diệp Húc, Diệp Hoán hắn... Bị tai nạn xe cộ, đều do ta, đáng lẽ ta không nên ở lại, ta nên xuất ngoại chứ không phải len lén ở lại nơi này, đều do ta!"

Nàng vậy mà không xuất ngoại? Vậy tin tức kia nói nàng xuất ngoại là giả? Người của Thẩm Mạn không coi chừng nàng sao? Diệp Húc đặt ra liên tiếp câu hỏi, rồi từ lời nói lộn xộn của Dư Ngữ Nhu mà suy ra trọng điểm: "Tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng? Yêu cầu ta qua đó xử lí sao?"

"Ta..." Nữ nhân áy náy lại hoảng loạn, "Yêu cầu để phẫu thuật là cần người nhà kí tên, ta không tìm được người khác..."

Diệp Húc không khỏi nhếch lên khóe miệng, lời nói vẫn trầm ổn trước sau như một: "Không có gì, đưa địa chỉ bệnh viện cho ta, ta lập tức qua đó."

Nữ nhân nhỏ giọng nói: "...Diệp Húc, cảm ơn ngươi."

Diệp Húc không nói gì thêm.

"Bác sĩ, người nhà bệnh nhân sẽ lập tức đến!" Đồng Linh ngắt điện thoại liền vội vàng thông báo cho bác sĩ và tài xế đang chờ ở gần đó, sau đó bước ra ngoài như không thể chịu đựng nổi nữa, "Ta đi vệ sinh."

"Ai, cô đừng quá lo lắng." Nhìn thấy bộ dáng này của Đồng Linh, bác sĩ không đành lòng mà khuyên nhủ vài câu.

Ban đầu Đồng Linh còn làm bộ làm tịch thong thả đi, lúc sau tránh khỏi tầm mắt của bác sĩ, nàng lập tức chạy như bay ra ngoài bệnh viện.

【 cô muốn làm gì! 】m577 im lặng hồi lâu cuối cùng không nhịn được: 【Có phải muốn chạy trốn hay không? Nếu không phải tại cô khiến nam chính phải vào viện thì hiện tại cũng không phiền phức như vậy! Còn kéo cả Diệp Húc vào, cô cũng không sợ lật xe! 】

【 chỉ cần nữ chính gọi điện thoại cho hắn, lời nói dối của cô sẽ bị bại lộ! 】

"Ai nói ta muốn chạy trốn?" Lúc này Đồng Linh nào có bộ dáng thương tâm gì, "Ta chỉ muốn chuẩn bị một chút trước khi Diệp Húc đến. Còn nữ chính ấy à.. Múi giờ nước ngoài lệch trong nước 8 giờ, thời gian này Dư Ngữ Nhu chắc hẳn đang yên giấc lành."

"Chờ đến khi nàng tỉnh dậy cũng đủ để ta an bài mọi việc thỏa đáng."

Đồng Linh vừa đem địa chỉ bệnh viện gửi cho Diệp Húc, vừa thuê taxi đến trung tâm mua sắm gần đây nhất.

Mục đích nàng đi đến đó cũng rất đơn giản.

Nàng muốn giả dạng thành chính mình.

Lúc trước thời gian có hạn, cho dù có được khuôn mặt cực kì giống với nữ chính đi chăng nữa, lớp hóa trang của nàng cũng quá sơ sài. Năng lực nghiệp vụ của Đồng Linh khiến nàng không thể chấp nhận việc nàng mang theo sơ hở đầy người đi ra đường, nàng cần phải thể hiện hoàn hảo hơn nữa.

Tốc độ mua sắm của Đồng Linh rất nhanh, dựa theo Dư Linh kí ức, nàng mua một ít mỹ phẩm không thấm nước, tới cửa hàng nữ chọn một chiếc váy dài phù hợp với nhan sắc và khí chất của Dư Ngữ Nhu, cuối cùng mua một chiếc kéo thông dụng ở cửa hàng trang sức, sau đó tùy tiện tới một nhà vệ sinh để cắt tóc.

Chiếc kéo nhỏ lúc ẩn lúc hiện trên tay Đồng Linh, chỉ qua vài phút, kiểu tóc của nàng đã hoàn toàn thay đổi, rực rỡ hẳn lên. Còn trang điểm tốn nhiều công phu hơn chút, đây là lần đầu tiên nàng dùng thử đồ trang điểm ở tiểu thế giới này, ngoại trừ lúc đầu có chút không thoải mái, rất nhanh nàng đã tìm được bí quyết, nàng dựa theo bộ dáng của Dư Ngữ Nhu mà trang điểm thành khuôn mặt nhu nhược đáng thương.

"Cuối cùng bộ dáng cũng gần giống." Ngụy trang kết thúc, Đồng Linh nhìn trong gương đánh giá chính mình một lượt, "Nơi này đồ trang điểm thật đơn sơ, không có sinh vật bắt chước cũng không có chip mô phỏng da thịt, chỉ có thể dùng kĩ thuật trang điểm để bắt chước bộ dáng."

【 được rồi...... Ta nghĩ bố mẹ ruột của hai người cũng không nhìn ra sự khác nhau......】m577 không nghĩ tới Đồng Linh còn có tài lẻ như vậy, nếu không phải nó tận mắt nhìn thấy Đồng Linh giả dạng, còn tưởng rằng Dư Ngữ Nhu thật sự xuất hiện! Ban đầu gương mặt Dư Linh vốn đã giống với Dư Ngữ Nhu, trang điểm xong quả thực giống nhau như đúc, giống sinh đôi hơn cả sinh đôi!"

Bản thân Đồng Linh lại không mấy hài lòng: "Cơ thể khác biệt tạm thời không thể thay đổi, Dư Linh thật là gầy quá."

Cũng may Đồng Linh có rất nhiều lí do để che giấu việc này, ví dụ như tâm tình hậm hực dẫn tới thân thể gầy ốm là lí do không tồi.

【 tại sao cô lại muốn làm như vậy? Sao lại muốn sắm vai Dư Ngữ Nhu? 】m577 cẩn thận mà suy đoán, nói: 【 là vì giúp nữ phụ pháo hôi báo thù? 】

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Đồng Linh để đồ trang điểm trong tay xuống, khịt mũi coi thường duy đoán của m577, "Nguyên nhân ta làm như vậy chỉ có một, đó là ta thích. Ta thấy thú vị nên làm thôi, đừng coi ta như loại người ngốc nghếch trọng tình trọng nghĩa như thế."

m577 lại lần nữa hoang mang, nó không thể hiểu nổi Đồng Linh dù chỉ một chút. Nếu Đồng Linh muốn thay thế Dư Ngữ Nhu chỉ bởi vì cảm thấy thú vị thì nữ nhân này rất khó để khống chế. Nó thà tin rằng cô muốn giúp nữ phụ pháo hôi báo thù, vì ít nhất như vậy cô vẫn là một người bình thường...

Tâm trạng phức tạp của m577 không có ai để ý tới, trong khi nó hoảng hốt bàng hoàng thì Đồng Linh đã về bệnh viện.

Trước khi quay về bệnh viện, Đồng Linh cố ý dầm mưa, như vậy trông mới giống linh hồn âm u vật vờ đi tới trước cửa phòng giải phẫu.

Ở trước cửa phòng giải phẫu, có Diệp Húc đang đứng ở đó.

Miễn là người đi ngang qua nơi này, đều sẽ bất giác liếc nhìn hắn.

Đây thật sự là một người nam nhân có diện mạo xuất chúng, hắn có gương mặt cực kì tinh xảo, lông mày sắc sảo, đôi mắt màu đen sâu thẳm, xen lẫn với khí chất lãnh đạm trên người hắn, tuy giữ khoảng cách với người khác nhưng lại có sức hấp dẫn đặc biệt.

Thuộc tính nhan khống của Đồng Linh đột nhiên được khơi dậy, ánh mắt nàng lặng lẽ lướt nhìn dáng người cao thẳng và vòng eo thon gọn của Diệp Húc, từ năm phần hứng thú đã trở thành bảy phần.

Công cụ người này thật đẹp a! Đồng Linh cảm thán như vậy trong lòng, mắt ứa lệ, khẽ cắn môi, nhanh chóng nhào vào lòng Diệp Húc.

"Diệp Húc..." Đồng Linh duỗi tay ôm chặt lấy eo thon của Diệp Húc, dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, khẽ nức nở nói "May mắn có ngươi ở đây, nếu không ta thật không biết nên làm thế nào..."

Mặt mày Diệp Húc lập tức giãn ra, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân trong lòng ngực, ôn nhu nói: "Không có việc gì, đừng sợ, hết thảy có ta."

m577 nhìn nam chính đang giải phẫu, lại nhìn ngoài cửa hai người ôm nhau, nó chỉ cảm thấy trên đầu nam chính ứa ra màu xanh lá...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio