"Sao có thể? Chân của A Húc không thể động, ngươi nhất định là giả trang đi?"
Sở Lưu Vân không muốn tin tưởng vào sự thật này, ý đồ từ trên người Tiêu Húc tìm cho ra sơ hở.
Tiêu Húc túm được cái tay đang sờ loạn của hắn, nói: "Là ta."
Sở Lưu Vân giống như bị thứ gì đánh trúng, lui một bước ra sau, đem huynh đệ sớm chiều ở chung hơn năm này nhìn lại cho rõ ràng, "Vì cái gì?" Ngươi hiện giờ đã là Quảng Bình vương thế tử, có cả một tương lại đằng trước, vì cái gì lại làm ra chuyện như vậy?
Tầm mắt dừng trên đùi hắn, đó là cái chân vì Sở Lưu Vân mà bị thương, những năm gần đây, hắn vẫn luôn tiếc nuối hối hận ảo não, bởi vì đôi chân này, hắn đồ cả một doanh trại của quân địch, cũng bởi vì đôi chân này, vừa trở trời hắn liền đứng ngồi không yên, sợ người kia chịu tội, tìm danh y khắp thiên hạ để chữa khỏi chân cho người kia, kết quả, đây...lại là một âm mưu!
"Thực xin lỗi, lừa ngươi rồi!" Quay đầu lại, Tiêu Húc nói với Lưu Dục: "Dự Vương, ta nhận tội."
Lưu Dục sai người dẫn Tiêu Húc đi, Sở Lưu Vân đứng tại chỗ, phảng phất như đã bị đông lại. Tống Dật cào cào da mặt, nàng thật sự không rành an ủi người khác a.
"Đó...chưa chắc chính là hắn, ngươi không cần quá khổ sở."
Sở Lưu Vân thật lâu sau mới đáp lại một câu, "Ta biết. Ngươi đi về trước đi, để ta yên tĩnh một chút."
Tống Dật đành phải vỗ vỗ cánh tay hắn, rời đi, đầu kia, Lưu Dục đứng ở trên nền tuyết chờ nàng, nhìn nam nhân trường thân ngọc lập, sắc mặt như ngọc, cùng tuyết trắng giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết, Tống Dật đột nhiên sửng sốt thất thần.
"Thất thần làm gì?"
Nam nhân có lẽ chờ đến mất kiên nhẫn, dù là ai cứ như đồ ngốc mà chờ lão bà mình thông đồng chơi nam nhân khác xong mới về nhà đều sẽ không kiên nhẫn.
Tống Dật nhanh chân chạy đến, Lưu Dục nhìn cổ nàng, cổ áo bị kéo mạnh thoạt nhìn cực kỳ trống trải, liền nhấc tay sửa cho nó đàng hoàng hơn một chút.
"Lúc thẩm vấn Tiêu Húc ta muốn đi nghe một chút."
Lưu Dục sửa sang tốt cổ áo cho nàng xong, xác định không hở gió, chắp tay phía sau lưng, đi về hướng Sấu Ngọc Trai.
"Ngươi hoài nghi cái gì?"
Nam nhân kia chân dài, Tống Dật phải chạy nhanh hai bước mới đuổi kịp, "Việc này đi...không thích hợp a. Chẳng lẽ Dự Vương điện hạ không cảm thấy sao?"
Lưu Dục liếc qua thấy đôi chân nho nhỏ đang bận rộn kia của nàng, theo bản năng mà thả chậm bước chân lại, để người có thể sóng vai với hắn, lại vì phía bên mà Tống Dật đi sát vào hắn lại để tay đằng sau lưng, khi Tống Dật nói chuyện với hắn không tự giác dán sát vào, cơ hồ là ở trong lòng hắn, chỉ cần cái tay kia vươn ra đặt lên lưng nàng là có thể hình thành tư thế ôm trọn vẹn, nhưng Lưu Dục nhịn xuống, mặt ngọc như sương, lạnh nhạt nói: "Hắn đã nhận tội rồi."
Tống Dật nóng nảy, "Nhận tội cũng không có nghĩa là thật sự phạm tội! Danh sách này là hắn đưa cho Sở Lưu Vân, nếu thật sự là hắn, vì cái gì lại muốn lộ ra mục tiêu của mình? Đây không phải là ngu sao?"
"Là hắn ngu!"
"Hả?"
Lưu Dục quay lại, nhìn thấy một bông tuyết rơi trên món tóc con vểnh lên bên mai của Tống Dật, lòng bàn tay lại bắt đầu phát ngứa, ngón tay cọ cọ vài cái vào lòng bàn tay mới kiềm lại được.
Giờ phút này Tống Dật đang ngẩng đầu nhìn hắn, dù sao chênh lệch thân cao cũng hơn nửa cái đầu, tư thế ngẩng lên này làm cằm và môi của nàng dùng bộ dạng thừa ân lộ ra hoàn toàn dưới mắt hắn, chỉ cần cúi đầu một cái, duỗi tay ra là có thể làm nàng rơi thẳng vào lòng rồi tận tình đòi lấy.
ahem, là bộ dạng chu mỏ lên đòi kiss a, dù A Xu lúc này bảo đảm là ko có chu mỏ, nhưng đầu óc tiểu Dục toàn phế liệu mà, nghĩ lung tung...
Vì phòng ngừa chuyện này xảy ra, Lưu Dục lạnh giọng nói: "Ngày mai đầu giờ Tỵ ngươi đến Tư Lệ Đài. Tiết Đào, đưa nàng trở về!"
Giọng điệu ghét bỏ quá đi ô ô, quả nhiên rời khỏi hắn là đúng.
Hôm sau, Tống Dật dậy thật sớm, lại đem vụ án chải vuốt lại một lần nữa, càng cảm thấy có quá nhiều điểm đáng ngờ trên người Tiêu Húc. Lý Mật vừa lúc muốn đi đến bên kia đường Chu Tước, có thể thuận đường mang nàng theo, hai người cùng ra cửa, liền thấy xe ngựa của Lưu Dục ngừng ở cửa, Tiết Đào ngồi ở phía trước, hôm nay hắn thay một bộ quần áo màu nhạt, khuôn mặt tuấn tú được ánh sáng của tuyết chiếu rọi ra đến rực rỡ lấp lánh.
Tống Dật nhìn thoáng qua gương mặt ném vào đám người nhìn không ra của Lý Mật, liền nhanh chóng quyết định, đi đến trước mặt Tiết Đào, hỏi: "Là tới đón ta?"
Tiết Đào "Ừm" một tiếng.
Vì thế Tống Dật quay đầu nói với Lý Mật: "Thật sự rất xin lỗi, ta lại không thể bỏ qua mặt mũi của Dự Vương điện hạ."
Lý Mật tức đến mặt càng xấu hơn, ngươi lật lọng nhìn thấy mỹ nhân liền nhích không nổi chân cũng không phải lần đầu tiên, ở trước mặt ta có cần phải dối trá đến như vậy không? Hắn rất muốn nhắc nhở nàng một câu, đó là Lưu Dục, là chồng trước của ngươi, loại sinh vật như chồng trước này chẳng lẽ không nên tránh còn sợ tránh không kịp hay sao?
Nhìn tiểu hỗn đản tung tăng lên xe ngựa, Lý Mật đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã xem nhẹ trình độ háo sắc của Tống Dật, chỉ cần đẹp, nàng đại khái là ai đến cũng không cự tuyệt.
Khi Tống Dật đến Tư Lệ Đài, thấy Sở Lưu Vân đang ngồi xổm trên hành lang, chà đạp đám hoa sơn trà. Một móng vuốt vung xuống, cánh hoa đỏ tươi rớt đầy đất.
Tống Dật nhìn nhìn vào bên trong, thân là phụ thân của Tiêu Húc, Quảng Bình vương đương nhiên sẽ đến chờ phán xét, Tiêu Ngọc Trí mặt mũi u sầu mà bồi phụ thân, ngồi đối diện bọn họ là La Kỳ có phụ thân bị Tuyết nữ giết chết. Kẻ thù giết cha đột nhiên biến thành huynh trưởng của nữ tử mình thương nhớ, sắc mặt của La Kỳ khó coi khỏi nói, chỉ có Triệu Thạch thứ cầm thú vô tâm vô phế kia là tâm tình rất tốt mà uống trà.
Tống Dật mài mài chân ở một chỗ, rồi vẫn quyết định đi trấn an Sở Lưu Vân một chút, một đôi tiểu đoạn tụ cứ như vậy bị chia cắt, để người mềm lòng như nàng thấy rất không đành lòng a!
Ngồi vào dưới hành lang, cúi đầu nhìn nhìn Sở Lưu Vân, hiếm khi thằng nhãi này không mang nửa tấm mặt nạ kia như hôm nay, khuôn mặt tuấn tú càng mê người, đặc biệt nhìn từ bên trái, đẹp đến làm người hận không thể nhào lên gặm một cái.
"Cái kia..." Tống Dật thanh thanh giọng, đánh vỡ sự yên lặng này, Sở Lưu Vân hình như lúc này mới chú ý tới bên cạnh mọc thêm một người, nhìn nàng một cái, cảm xúc lo lắng trong mắt nhất thời không kịp che lại, theo ánh mắt mà bò vào lòng Tống Dật.
"Ta cảm thấy vụ này chưa chắc là hắn làm. Điểm đáng ngờ còn rất nhiều."
"Hắn đã thừa nhận." Huống chi lúc ấy còn bắt tại trận, như vậy thì sao hắn có thể thoát tội?
Vốn dĩ giết một tên triều đình muốn giết như La Kính Huy cũng không phải đại sự gì, chỉ cần chu toàn thích đáng, Tiêu Húc có thể hoàn toàn thoát tội, nhưng hiện tại tình thế thay đổi, triều đình muốn mượn sức La Kỳ, cho La thị Việt Châu một lời giải thích, như vậy nhất định phải nghiêm trị hung thủ giết người, cái thế cục này, có chút nan giải.
Lưu Dục giá lâm, tà tà liếc xéo hai người trên hành lang một cái, rồi lập tức bước lên đại đường. Triệu Trọng Dương tự mình áp giải Tiêu Húc đến, Sở Lưu Vân như lại lần nữa chịu đả kích lớn, đứng phắt lên, thiếu chút nữa chen Tống Dật đang đứng bên cạnh rớt khỏi hành lang.
Tiêu Húc lộ ra một nụ cười mỉm, như muốn trấn an hắn, Sở Lưu Vân lại lửa giận bạo trướng, nắm tay siết đến kêu răng rắc. Tiêu Húc hình như có chút mất mát, thở dài, đi theo Triệu Trọng Dương vào trong.
"Ngươi như vậy sẽ làm hắn thấy khổ sở."
Sở Lưu Vân bỗng dưng cứng đờ, quay đầu nhìn qua, Tống Dật thành tâm mà nhìn hắn, "Tin ta, mặc kệ hắn làm cái gì đều có lý do của hắn, ngay cả hắn thật sự giết người, ít nhất hắn cũng sẽ không thương tổn đến ngươi!"
Sở Lưu Vân đương nhiên là biết, nhưng hắn đau lòng a.
Sở Lưu Vân đột nhiên bắt lấy móng vuốt của Tống Dật, ánh mắt kiên định, "Ngươi từng vào chiếu ngục của Tư Lệ Đài, chắc là biết địa hình bên trong đi?"
Tống Dật sợ tới mức rụt cổ lại, "Ngươi...muốn làm gì?"
"Giúp ta cướp ngục!"
Tống Dật bị vỗ đến thiếu chút nữa không phục hồi lại tinh thần, liền nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm sâu kín, "Tống tiên sinh, Dự Vương sắp bắt đầu thẩm án."
Giờ phút này, Tiểu Đào Đào cách bọn họ không đến ba thước.
Tống Dật cười gượng, "Mới vừa rồi Sở công tử là nói giỡn, ngươi đừng coi là thật!"
Tiểu Đào Đào mặt vô biểu tình, làm Tống Dật đặc biệt chột dạ. Hắn nhìn thoáng qua chỗ Sở Lưu Vân vẫn đang nắm chặt móng vuốt của Tống Dật, băm hay là không băm mới là cái vấn đề!
Tống Dật tinh tường ngửi ra sát khí của hắn, liền che trước mặt Sở Lưu Vân, "Dĩ hòa vi quý! Tiểu Đào Đào, ngươi còn chưa trưởng thành, đừng thị huyết như vậy, không tốt!"
Chân mày Tiết Đào giật giật, tay ấn ở trên thân kiếm buông ra, lại nhắc một câu, "Đường thẩm bắt đầu rồi."
Tống Dật vội vàng thúc giục Sở Lưu Vân đi nghe đường thẩm, Sở Lưu Vân phi thường bất mãn, chẳng lẽ hắn còn cần một nữ nhân bảo hộ hay sao?
Lưu Dục ngồi ngay ngắn trên đại đường, nhìn hai người kia cầm tay bước vào, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc đến tiêu chuẩn cao xưa nay chưa từng có, Tào Mạt đứng một bên cảm giác như có vụn băng đang bắn mạnh ra xung quanh, đâm vào da thịt phát đau, liền dịch qua bên cạnh một chút.
Tiêu Húc cung cung kính kính vái chào dưới công đường, không cần thẩm vấn liền đem nhân quả trước sau nhất nhất khai báo ra, ăn nói rõ ràng, trật tự đầy đủ, còn văn thải nổi bật xuất khẩu thành thơ, Tào Mạt đích thân phụ trách ghi chép cũng không cần tổ chức lại ngôn ngữ lần nữa, lưu loát viết một hơi từ đầu đến cuối.
Năm đó Tiêu Viêm cùng đám người La Kính Huy Triệu Thạch gặp phải tuyết lở bị nhốt trong núi tuyết, được một nữ tử cứu, Tiêu Viêm bị thương nặng, nàng kia tỉ mỉ chăm sóc, mới có thể bảo toàn tánh mạng.
Nàng kia cực kỳ xinh đẹp, tâm địa thiện lương, Tiêu Viêm bất tri bất giác đã thích nàng ta, ai ngờ hai tên súc sinh Triệu Thạch cùng Dương Lệnh Tiên mơ ước sắc đẹp người ta, cưỡng bức nàng. La Kính Huy vì một sự nhịn chín sự lành, giết người diệt khẩu. Đem người còn hơi thở thoi thóp, ném vào động băng, sống sờ sờ bị đông chết. Sau đó bị Tiêu Viêm phát hiện, mới có chuyện cắt bào đoạn nghĩa sau đó.
Lưu Dục nhíu mày, "Vậy việc này liên quan gì đến ngươi?"
"Nàng này, chính là Tuyết Nữ, ta đã từng gặp nạn hai lần ở chỗ núi tuyết kia, đều là nàng cứu ta, sao có thể nói là không liên quan?" Tiêu Húc ngạo nghễ đứng, dù thân là tù nhân, cột sống cũng không cong một chút nào.
Tống Dật nhìn nhìn Sở Lưu Vân, nhỏ giọng nói: "Hắn là người trọng tình trọng nghĩa." Dứt lời, đem tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Tiêu Viêm và Triệu Thạch. Theo lý, hai người này là đương sự, nên ra mặt nói vài câu, kết quả, Tiêu Viêm nghẹn khuôn mặt già tuấn tú không nói một lời, mà Triệu Thạch lại như một con cáo già chiếm được tiện nghi nhìn Tiêu Viêm, trong mắt toàn là vẻ trêu chọc, phảng phất như vở kịch trước mắt này diễn thật quá là sứt sẹo, ngay cả loại ngu xuẩn như hắn nhìn thấy cũng muốn cười.
"Nói như vậy mục tiêu kế tiếp của ngươi là Triệu Thạch?"
"Nếu không phải hắn ở trong phòng cộng thêm cả trăm thị vệ, ta vô pháp lọt vào, thì giờ phút này hắn làm gì còn mệnh đứng ở chỗ này."
Triệu Thạch buông chung trà không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
"Vậy Trần Thâm thì sao? Hắn là tướng đắc lực của phụ thân ngươi, ngươi vì sao phải ra tay với hắn?"
"Bởi vì hắn thấy chết mà không cứu! Ngày đó tuyết lở, không chỉ có mình phụ thân bị thương, Trần Thâm, La Kính Huy, Triệu Thạch cũng chịu trọng thương. Là Tuyết Nữ cứu bọn họ, mà cuối cùng, đám súc sinh này đã làm cái gì?" mặt Tiêu Húc lộ vẻ tàn nhẫn, đôi tay run lên vì giận, Tống Dật cảm giác được lửa giận của hắn là chân thật, hơn nữa còn là đang nỗ lực áp chế mới không bùng nổ trước mặt mọi người.
Giờ khắc này nàng thấy mê mang, chẳng lẽ thật sự là Tiêu Húc sao?
Nếu đây là sự thật, nàng tin rằng Tiêu Húc thật sự sẽ giết những tên súc sinh đó! Nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, vì cái gì muốn sau mười mấy năm mới làm?
Câu trả lời của Tiêu Húc đối với vấn đề này là: Trước kia là bởi vì chân bị thương, hắn báo không được thù, sau này thương ở chân chuyển biến tốt, muốn đến Ích Châu báo thù, đừng nói là La gia bảo, phủ Thứ sử hắn còn không thể nào vào được. Năm vừa rồi đại triều hội Triệu Thạch hoặc La Kính Huy chỉ tới một người, hiếm khi tề tựu đầy đủ như năm nay, lần này là cơ hội tuyệt hảo.
Hắn sở dĩ làm bộ chân chưa lành, vì cho rằng ngày nào đó báo thù, sẽ không tra đến trên người mình.
Tiêu Húc khai hết toàn bộ nói có sách mách có chứng, ngay cả Tống Dật nhất thời cũng tìm không ra sơ hở.
Nghe xong, lửa giận trước đó của Sở Lưu Vân tiêu tán, có lẽ hắn cảm thấy thân là nam tử hán, nên làm như thế. Tiêu Húc quay đầu nhìn hắn, Sở Lưu vân lộ ra một ánh mắt trấn an, hắn tiến lên, bẩm với Lưu Dục: "Dự Vương, ta cho rằng Tiêu thế tử vô tội. La Kính Huy cùng Dương Lệnh Tiên tội ác tày trời, ai cũng có thể giết chết!"
Giờ phút này La Kỳ mang nỗi đau tang phụ tức giận đến phát run, hắn cũng đi lên trước, nói: "Phụ thân qua đời, chết vô đối chứng, ai biết đám người các ngươi có phải vô căn cứ, bịa ra để thoát tội cho mình hay không?"
Sở Lưu Vân bực bội, con gà ốm này còn không thuận theo không buông tha, "Chuyện năm đó, ngươi nếu không tin, thì hỏi Triệu Thạch, hắn không phải cá mè một lứa với phụ thân của ngươi sao?"
La Kỳ giận đến tái mặt, "Triệu Thạch bắt muội muội của ta, đến nay chưa thả ra, La gia ta và hắn đã sớm đường ai nấy đi, lời của hắn sao có thể tin?"
Cho nên, vị này là đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mấy chuyện ác La Kính Huy đã làm năm đó.
"Huống hồ, Hoàng Thượng thành lập Tư Lệ Đài, là muốn nghiêm chỉnh không khí sĩ tộc, dùng pháp lệnh chỉnh đốn hành vi thường ngày của sĩ tộc. Lui một vạn bước mà nói, cho dù gia phụ có tội, tốt xấu gì cũng là Định Viễn Hầu do Hoàng Thượng khâm phong, trăm triệu lần không tới phiên ngươi tới vận dụng tư hình! Ngươi đem thiên tử vương pháp đặt chỗ nào?" La Kỳ véo áo quỳ xuống đất, "Mong Dự Vương điện hạ minh pháp kỷ, trương công chính!"
Sở Lưu Vân giận đến phát run, thiếu chút nữa liền xách La Kỳ lên nện một trận. May mắn Tiết Đào nhanh tay, trực tiếp đặt kiếm đè lên cái tay muốn đánh người của hắn.
La Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, không chịu cam lòng yếu thế.
Tiêu Ngọc Trí sợ tới mức nước mắt từng giọt mà rơi xuống, vội vã lau đi, lại ngăn không được hốc mắt sưng đỏ lên.
"Chớ có hồ nháo!" Lưu Dục khẽ quát một tiếng.
Tiết Đào ngoan ngoãn thu hồi kiếm, thối lui đến đằng sau Tống Dật. Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn hắn, "Xem đi, chủ tử nhà ngươi cũng cảm thấy ngươi quá thị huyết."
Tiết Đào mắt nhìn phía trước, không nói lời nào.
Vụ án này đến đây đã không thể thẩm tiếp nữa, Lưu Dục khoanh tay đứng: "Tiêu Húc là Quảng Bình vương thế tử do Hoàng thượng sắc lập, thân mang trách nhiệm của nhị đẳng công hầu, việc này bổn vương còn cần báo lại để Hoàng Thượng định đoạt, ba ngày sau, tất nhiên sẽ có kết quả."
Một khi đã như vậy, La Kỳ cũng không dám nói thêm cái gì.
Tiêu Húc lại bị áp vào chiếu ngục, bên này bãi đường, mọi người lục tục rời đi Tư Lệ Đài. Tống Dật nhìn thấy bên kia Triệu Thạch đi đến gần Tiêu Viêm, bất động thanh sắc mà theo phía sau, liền nghe được Triệu Thạch nói: "Quảng Bình vương thật đúng là người trọng tình trọng nghĩa! Ha ha ha!"
Dứt lời liền bỏ đi, lưu lại Quảng Bình vương đứng trên mặt tuyết thất thần một hồi.
Tống Dật nhìn theo tầm mắt của ông ta, thấy thân ảnh Sở Lưu Vân đi cùng Tiêu Húc vào chiếu ngục.
Thẳng đến khi người đã biến mất, Quảng Bình vương mới thu hồi tầm mắt. Lưu Dục đi tới, nâng tay với ông ta, "Hoàng huynh bên kia, ta sẽ tận lực thế hắn giảm tội."
Quảng Bình vương lắc đầu, "Hiện giờ đúng là thời kỳ mấu chốt để