Mỹ Nhân Phổ

chương 113

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn đến gương mặt kia, nhìn đến thân thể nhỏ bé nhu nhược không có xương kia, nhìn đến ánh sáng chớp động giảo hoạt trong mắt nàng kia, bàn tay vốn chỉ một lòng muốn bóp chết tên đầu sỏ gây tội kia của Cẩm Li đột nhiên mềm xuống.

Hắn ngơ ngác mà nhìn nàng, không nói được lời nào.

Tống Dật dùng trâm bích ngọc búi gọn lại mớ tóc tán loạn, lộ ra đường cong tinh xảo của sườn mặt cùng vùng cổ, ngồi xuống một bên, cười nói: "Bạt Bạt tướng quân đêm khuya đến thăm, thật là bồng tất sinh hắc a! Hay là ngươi đã nghĩ thông suốt, muốn cùng Tống Dật trắng đêm tâm tình một chút công tích vĩ đại của ngươi?"

"Thế nhưng...thế nhưng thật là ngươi?"

"Đúng là tại hạ. Mắt của ngươi không có vấn đề." Dứt lời, hướng hắn làm một động tác mời, vẻ mặt bình tĩnh, Cẩm Li ngược lại không tiện biểu hiện đến quá đại kinh tiểu quái, đi đến đối diện nàng ngồi xuống, mắt lộ ra hung quang mà trừng nàng.

Không biết vì sao, nhìn đến dáng vẻ này của nàng, lửa giận trong ngực hắn càng mãnh liệt, hận không thể dùng đôi mắt xuyên qua toàn bộ mặt nạ của nàng, nhìn xem tâm can của tên hỗn đản này có phải không giống với nữ tử bình thường hay không.

Nữ tử như vậy, quả thực chính là một đóa kỳ ba!

Tống Dật tri kỷ mà đổ một ly trà lạnh an ủi hắn.

"Mấy ngày gần đây ta đến trà lâu quán rượu, nghe được không ít lời đồn về tướng quân ngươi, rất nhiều lời đồn đều không có ghi lại trên tư liệu lịch sử, đang muốn tìm một cơ hội giáp mặt ngươi để xác minh một phen."

Cẩm Li trong lòng vừa động, "Hay là ngươi vẽ mấy quyển Họa Bổn đó ra, là muốn nghe người khác nghị luận về ta?"

"Quả thật là vì thả con tép, bắt con tôm, nhưng nhờ phúc của ngươi, Sấu Ngọc Trai cũng đã kiếm lời không ít bạc."

Cho nên, nima vẫn là muốn kiếm tiền bằng lòng dạ hiểm độc đúng không?

Nhìn cái miệng anh đào nhỏ kia nói ra lời vô sỉ như vậy, lòng Cẩm Li lại giống như bị móng mèo cào, hơn nữa một vuốt này còn đặc biệt tàn nhẫn, cào đến rỉ máu a.

Loại cảm giác ngươi rất muốn bóp chết nàng, rồi lại luyến tiếc, quá con mẹ nó sốt ruột! So với khi hắn nhìn thấy Sấu Ngọc Trai ra Họa Bổn về hắn càng sốt ruột hơn!

Tống Dật lại không săn sóc con thú đang vùng vẫy trong đầu hắn chút nào, mà vội vàng lôi tư liệu được sửa sang lại hai ngày này ra, làm hắn kiểm tra hết toàn bộ. Bộ dáng chuyên chú mà đứng đắn kia, lại làm Cẩm Li đột nhiên không dám xem nhẹ.

Nghiêm túc mà đem tư liệu kiểm tra một canh giờ, Lưu Dục liền bám ở bên ngoài cửa sổ một canh giờ, hận đến nghiến răng.

Bên trong thường thường phát ra tiếng cãi vã.

Một người nói: "Ta nghe được đều ở đây."

"Ai nói vô căn cứ như vậy, ngươi cũng tin?"

"Vậy ngươi nói chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Vì thế tên hỗn đản Bạt Bạt Cẩm Li kia liền biết gì nói hết không nửa lời dấu diếm.

Kiều Tam ở một bên vỗ trán, hắn như thế nào cảm thấy Tống tiên sinh so với Dự Vương điện hạ nhà bọn họ còn vô sỉ hơn nhiều chứ? Cố tình rất nhiều người phạm tiện, lúc cần hợp tác đàng hoàng thì không phối hợp, thế nào cũng phải bị biến thành như bây giờ.

Cuộc nói chuyện bên trong rốt cuộc đi tới hồi kết.

"Ta nghĩ hai ngày nữa truyện ký về tướng quân sẽ viết xong, đến lúc đó có chỗ nào mạo phạm, còn thỉnh bao dung?"

Tống Dật đem tư liệu lật đến tờ cuối cùng, Cẩm Li nhìn chằm chằm ngón tay nhỏ dài non mềm của nàng, phát hiện không còn tờ nào tiếp theo nữa, trong lòng đột nhiên thấy hụt hẫng.

Hắn nghiêm trang nói: "Vô căn cứ ta sẽ không tiếp thu! Có cái gì không nắm chắc, bất cứ lúc nào ta cũng có thể cùng ngươi nghiệm chứng."

Ánh mắt Cẩm Li sáng quắc, Tống Dật thì đáp đến khẳng định, "Tạm thời không có."

Cẩm Li cuối cùng nhìn thoáng qua Tống Dật, thân thể nho nhỏ dưới ánh nến mông lung có vẻ rất mềm mại đơn bạc, gương mặt kia giống như bị nhuộm đẫm một quầng sáng nhu hòa, đẹp đến không giống như vật nơi phàm trần.

"Thật sự không có việc gì?"

"Không có!"

"Ngươi quậy ra nhiều chuyện như vậy, cứ như vậy là xong?" Cẩm Li rất là bất mãn.

Tống Dật rất không khách khí trợn trắng mắt, "Vốn dĩ là không có chuyện gì nhiều, là ngươi vẫn luôn không muốn phối hợp!"

Cẩm Li: "......"

Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Lưu Dục đạp gió lạnh vèo vèo đi vào, "Đêm đã khuya, Bạt Bạt tướng quân nên trở về phủ nghỉ ngơi đi!"

Lệnh đuổi khách này có thể hạ không đến mức dối trá như vậy được không? Có bản lĩnh thì đem tiếng nghiến răng của ngươi thu liễm một chút a!

Cẩm Li rời đi, sắc mặt khá là khó coi.

Lưu Dục đại mã kim đao mà ngồi xuống giường, ánh mắt nguy hiểm mà quét đến người Tống Dật, rõ ràng không làm chuyện gì trái với lương tâm, Tống Dật lại thấy chột dạ, tiểu tâm hỏi: "Đã trễ rồi, điện hạ cũng nên về phòng ngủ."

Lưu Dục mặt vô biểu tình, hỏi nàng: "Đêm khuya gặp lén dã nam nhân, còn đem phu quân của mình nhốt ngoài cửa, lương tâm của ngươi có đau hay không?"

"Không đau!"

Tống Dật đáp rất quả quyết, nàng không cảm thấy lương tâm đau, mà cảm giác gân xanh trên trán đang thình thịch nhảy. Chúng ta có thể tính là phu thê sao? Giữa chúng ta chắc chỉ còn thiếu một tờ giấy hòa ly nữa thôi!

Lưu Dục hoàn toàn bực bội, nhảy khỏi giường, Tống Dật sợ tới mức co rụt lại, liền nhìn thấy một đạo tàn ảnh, đảo mắt bản thân liền bị đè trên giường, trong nháy mắt kia, nàng không hề nghĩ ngợi, há mồm liền cắn lên cánh tay Lưu Dục đang chống bên cạnh người nàng.

Lưu Dục cúi người nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú dường như đang ngưng một tầng sương lạnh, cánh tay động cũng không động một chút. Tống Dật cảm giác được trong miệng có mùi máu tươi, hơi chột dạ mà liếc mắt nhìn nam nhân một cái, nam nhân mặt vô biểu tình, vì thế nàng lại chột dạ mà liếm liếm lên vết thương mới vừa bị mình cắn ra, nam nhân vẫn như cũ mặt vô biểu tình, nàng lại liếm liếm......

Gương mặt Lưu Dục run rẩy vài cái, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, bao người lại trong ngực, trầm giọng nói: "Ngủ!"

Còn tiếp tục bị tên hỗn đản này câu dẫn, hắn không cam đoan mình có thể làm ra cái gì nữa.

Quyển 《 Kinh Hoa Lục 》 đầu tiên của Bắc địa ra lò, một quyển sách nhỏ hơi mỏng, phối với một bức họa Cẩm Li trên Kỳ Lân đài, hơn nữa còn là họa màu hiếm có, nháy mắt làm người ta cảm thấy mới mẻ.

Người Tiên Bi nói Hán ngữ không ít, nhưng đọc hiểu chữ Hán lại không nhiều lắm, mặc kệ người mua là vì bức họa hay là vì truyện ký, dù sao cũng nửa canh giờ là bán sạch sẽ. Lúc này thủ hạ của Cẩm Li một quyển cũng không cướp được, tay không mà về, nhưng thật ra Sấu Ngọc Trai lại tặng một quyển qua cho Cẩm Li.

Diêu Quỳnh thất thần mà lật xem quyển truyện ký này, bởi vì tất cả đều là chữ Hán, hắn có thể đọc được thực sự rất có hạn, cũng không biết rốt cuộc viết cái gì, chỉ lải nhải: "Ta hối hận đã không đồng ý để Sấu Ngọc Trai viết. Ngươi xem ngươi hiện tại thanh danh lớn cỡ nào, tám huân quý, thì Bạt Bạt thị các ngươi giành hết nổi bật, hôm nay Hoàng Thượng còn nói, ngươi thế nhưng đã làm nhiều chuyện như vậy, ông ấy cũng không biết, còn nghĩ muốn cho ngươi gia quan tiến tước."

Cẩm Li nhìn hắn mang vẻ mặt thiếu đánh mà bóp quyển sách hắn đọc không hiểu kia, nhíu mày, đoạt sách lại, cất vào túi, nói: "Ngươi nếu hối hận, còn kịp!"

Diêu Quỳnh xoay chuyển tròng mắt, hắn hối hận không phải là không lên được 《 Kinh Hoa Lục 》, mà là đã nhiều ngày nay hắn vào cung, muốn theo ý phụ thân, đi bồi Võ Uy công chúa kia một chút, kết quả một lần mới một khắc đã bị tống cổ về, lần thứ hai dứt khoát nói thân thể không khoẻ, lần thứ ba mang thuốc bổ qua, nàng ta còn đóng cửa không thấy, hắn rõ ràng thấy nàng ta cùng Tự Cừ Mục ngồi trong đình bên hồ vẽ tranh.

Xem ra, Võ Uy công chúa là thực sự có ý định đem Tự Cừ Mục chiếm làm của riêng.

Ra khỏi phủ Bạt Bạt, Diêu Quỳnh đi một chuyến đến Sấu Ngọc Trai, chỉ đưa ra một yêu cầu, mang Tự Cừ Mục đến, muốn cùng hắn tham khảo thiên hạ đại thế một chút. Tống Dật nhìn hắn cả một chén trà nhỏ công phu cũng không mở miệng, mà Diêu Quỳnh thì vẫn mang thần sắc tự nhiên, không vì yêu cầu quỷ dị của bản thân mà ra vẻ không thỏa đáng, ngược lại còn cảnh cáo Tống Dật, "Có một số việc, không nên nói ra thì đừng nói ra, để tránh rước lấy họa sát thân!"

Tống Dật nhớ tới tiểu phượng hoàng Mộ Dung thời Phù Tần, vị kia bị Phù Kiên nuôi dưỡng, thừa lúc Phù Tần đại loạn, không phải cũng giết trở về, thân thủ chấm dứt Phù Kiên đó sao? Đều là tộc Tiên Bi, nói không chừng bọn họ thờ phụng thần minh thì sẽ không cho phép loại dị đoan như vậy tồn tại, lần này, đối với loại người kiêu ngạo như Diêu Quỳnh tốt nhất nên kiêng kị ba phần.

Hắn dám công khai mà tới Sấu Ngọc Trai, sợ là đã đem Sấu Ngọc Trai coi như con kiến hắn có thể tùy ý chém giết, hoàn toàn nằm trong khống chế của hắn.

"Việc này ta lại không làm chủ được, phải cần Võ Uy công chúa thả người mới được."

Ngươi không dám thẳng thắn đoạt người từ Võ Uy công chúa, cho nên mới quanh co lòng vòng tìm Sấu Ngọc Trai sao? Coi Sấu Ngọc Trai chúng ta là cái gì?

Tống Dật cười, cười đến giống như một con tiểu hồ ly.

Diêu Quỳnh lại móc ra một thỏi vàng, nói: "Ta tin tưởng Tống tiên sinh có năng lực này!"

Dứt lời đứng dậy bỏ đi.

Diêu Quỳnh không về Diêu phủ, mà đi đến Họa Cổ lâu. Họa Cổ lâu này cũng là nơi kỳ lạ, chuyên chọn mấy thứ đồ chơi hiếm lạ cổ quái mà bán, trước nay không ai biết chủ nhân của nó là ai. Nhưng mà, thứ ngươi muốn, chỉ cần nói cho chưởng quầy, nó luôn có biện pháp giúp ngươi lấy tới tay.

Diêu Quỳnh vừa lộ mặt, chưởng quầy liền tự mình ra đón, đưa hắn vào phòng tận cùng bên trong.

Họa Cổ lâu khi tiếp đãi khách nhân có cái quy củ, càng có thân phận cao quý, phòng đãi khách càng ở sâu bên trong, càng là đồ vật bí mật, quy cách đãi khách cũng càng cao. Lúc này Diêu Quỳnh là trực tiếp từ một thông đạo chuyên dụng khác đi tới phòng đãi khách ở tận cùng bên trong.

Nước trà được bưng lên, chưởng quầy ra lệnh người xung quanh đem đồ vật nâng lên. Tư thế bưng trà của Diêu Quỳnh nhìn như trấn định, kỳ thật cả trái tim lẫn đầu óc đều đã bay đến trên chín tầng mây, trái tim bùm bùm nhảy loạn.

Chờ đến khi đồ vật kia được nâng lên, chén trà trong tay hắn hầu như bị bóp nát. Thứ này cao gần thước, một tấm lụa đỏ trùm kín từ trên đầu thẳng xuống chân, phết xuống mặt đất, chặn toàn bộ tầm nhìn.

Diêu Quỳnh nôn nóng nuốt một ngụm nước miếng, buông chén trà, chưởng quầy nhìn hắn một cái, đứng dậy bước qua, định kéo tấm lụa đỏ xuống, tay mới vừa đụng tới một góc tấm lụa, liền bị ngăn lại.

"Để ta!"

Diêu Quỳnh bước đến gần, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mấy tên sai vặt nâng đồ vật vào, chưởng quầy biết điều mà cho bọn họ lui hết ra, cũng đóng kín cửa sổ. Diêu quỳnh lúc này mới giơ tay, cẩn thận giở tấm lụa đỏ lên, một hình người xuất hiện trước mắt. Làn da trơn bóng, lông mi từng sợi rõ ràng, quần áo là áo tắm dài bằng gấm cao cấp đúng theo lời dặn của hắn, màu đỏ viền đen, quả nhiên rất tôn lên da thịt.

Bộ dáng này, cùng với lúc hắn kinh hồng thoáng nhìn qua ngày đó, giống nhau như đúc.

Diêu Quỳnh nhịn không được sờ sờ gương mặt tượng người, mềm, vừa mịn vừa co dãn, xúc cảm này làm hắn cảm thấy kinh hãi.

Chưởng quầy cười tươi rói, nói: "Đây là rất nhiều thợ thủ công của tệ điếm nghiên cứu thật lâu mới tìm ra được nguyên liệu thích hợp nhất. Hy vọng không làm công tử thất vọng."

Tay Diêu Quỳnh phất dọc theo gương mặt đến cổ, xương quai xanh, mãi cho đến cổ tay, đều có xúc cảm như nhau, hắn mới vừa lòng gật gật đầu.

Chưởng quầy lại nói: "Công tử không thử nâng tay nó lên xem, tứ chi đều được chế tác đặc biệt, tuy nhìn như cùng một khối với thân thể, nhưng mấy khớp nối lại có thể chuyển động như người thường, chỉ là không tự nhiên lắm mà thôi."

Đôi mắt Diêu Quỳnh gần như tóe lửa, môi có chút khô, yết hầu có chút căng chặt, hắn nuốt nước miếng cho đỡ khát, "Ngươi làm rất tốt."

Trả tiền xong, Diêu Quỳnh tự mình phủ lụa đỏ lên cho tượng người, ra hiệu cho chưởng quầy ngồi xuống. Chưởng quầy không dám, chỉ khom lưng chắp tay, thành thật quy củ mà chờ đợi phân phó.

"Ta hỏi ngươi, tượng người này là các ngươi làm theo người nào?" Ngày ấy gặp qua Tự Cừ Mục, hắn trong lòng vẫn luôn không bỏ xuống được, mới đến đây thử xem, nói muốn làm một con rối to bằng người thật giống tượng gốm kia.

Lúc ấy hắn không cung cấp bất luận số liệu nào, bao gồm thân cao, chiều dài chân, vòng eo... Nhưng hiện giờ nhìn đến tượng người này giống như đúc Tự Cừ Mục hắn ngẫu nhiên nhìn thấy ngày hôm đó, nói như vậy, sự giống nhau này, đã không phải trùng hợp nữa, mà căn bản...nguyên mẫu chính là Tự Cừ Mục!

"Người này là ai, chúng ta cũng không biết. Chúng ta chỉ là nhận ủy thác của người ta, dựa theo bức họa, làm ra những thứ cho người thưởng thức mà thôi. Cái này mới vừa bày ra, không phải đã bị công tử ngài nhìn trúng sao? Chẳng lẽ thực sự có người thật?"

Câu cuối cùng rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi, muốn mượn cái này tỏ vẻ chính mình vô tội.

Diêu Quỳnh vốn không phải tới trị tội bọn họ, hắn lại hỏi: "Ai mang bức họa tới?"

"Cái này...ngài cũng thật khó xử chúng ta. Họa Cổ lâu phải giữ bí mật cho toàn bộ khách nhân, ngươi mua tượng người sẽ không ai biết, đồng thời, người đưa bức họa đến đây là ai cũng không thể từ miệng chúng ra nói ra, vẫn mong công tử thứ lỗi!"

"Hắn...chính là một người Hung Nô?"

Sắc mặt chưởng quầy hơi đổi, kiên định nói: "Xin thứ cho tại hạ không thể phụng cáo."

Xem phản ứng của ông ta, Diêu Quỳnh đã hiểu vài phần, không truy vấn thêm nữa, trước khi đi lại cường điệu một lần: "Đồ vật của hắn không được tiếp tục bán! Nếu để cho ta nhìn thấy bất cứ món nào lọt ra ngoài, Họa Cổ lâu đừng nghĩ yên ổn!"

Chưởng quầy trong lòng run sợ mà cung tiễn hắn ra ngoài.

Chạng vạng cùng ngày, Sấu Ngọc Trai truyền đến thư từ, nói hôm sau tới cửa bái kiến.

Diêu Quỳnh cẩn thận rửa mặt, lau mình, mặc quần áo chỉnh tề cho tượng người, đi ra ngoài nói với thủ hạ: "Đi phát thiếp mời cho Vương Ngọc Long cùng Tự Cừ Ma, thỉnh bọn họ ngày mai qua phủ một chút."

Tống Dật cảm thấy mình rất là không trượng nghĩa, trước khi ra cửa còn nói với Tự Cừ Mục: "Ngươi nếu không muốn thì thật sự không cần đi!"

Tự Cừ Mục mặt vô biểu tình, "Trước nay mơ ước ta chỉ có nữ nhân, hiếm khi thấy còn có nam nhân, ta lại muốn nhìn xem đây là loại người gì."

Còn nữa, hắn cảm thấy hôm đó ánh mắt Cẩm Li và Diêu Quỳnh nhìn hắn có chút quái dị, loại quái dị này làm hắn rất bất an, nghĩ tới còn có một cái huynh trưởng ghê tởm đang ở Bình Thành, hắn liền cảm thấy càng không nên lảng tránh. Lần này hắn sẽ không tiếp tục để mặc Tự Cừ Ma bại hoại thanh danh của hắn nữa.

"Ặc, vậy...ngươi cũng không thể lộ ra là ta nói chân tướng cho ngươi, nếu không, tên hỗn đản Diêu Quỳnh kia sẽ giết ta!"

Tự Cừ Mục quay đầu lại, lá gan của nàng thực sự nhỏ như vậy? Đã sợ chết đến như vậy sao còn liên tục đi sờ râu lão hổ?

Đối mặt nghi ngờ của Mục mỹ nhân, mặt Tống Dật đầy vẻ chân thành.

Bên này định lên xe ngựa, Tự Cừ Mục đứng ở phía sau Tống Dật, tầm mắt lơ đãng dừng trên eo nàng. Cũng không biết có phải ông trời cảm ứng được tâm niệm của hắn hay không, Tống Dật mới vừa bước lên một chân, ghế đột nhiên lệch qua một cái, đây là một cái cơ hội to lớn, Tự Cừ Mục theo bản năng duỗi tay ra đỡ, hắn cơ hồ có thể cảm giác được cái eo bé xíu kia khi rơi vào lòng bàn tay thì sẽ có cảm xúc gì, nhưng khi tay hắn hạ xuống, đụng trúng lại không phải vòng eo mềm mụp kia, mà là một bàn tay to lạnh cứng khác.

Muốn hỏi thiên đường đến địa ngục chênh lệch lớn cỡ nào, thì chính là cảm thụ giờ phút này của Tự Cừ Mục.

Lưu Dục thong thả liếc nhìn hắn một cái, Tự Cừ Mục lui lại nửa bước, thu tay về, một khuôn mặt tuấn tú không có màu sắc, cứ như là hắn căn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio