Đêm, canh ba.
Dưới ánh sao yếu ớt, có ba bóng đen phi nhanh về hướng Thổ Phương Thành. Né qua quân tuần tra Đột Quyết, đến trước Hỏa Long Thanh Vân trận nổi tiếng khó lường. Xác định chuẩn Càn Khôn, ba người nhìn nhau, thâm nhập trận ngay lập tức.
Ngoài trận bầu trời đầy sao, yên tĩnh vô cùng, vừa vào trận một bước, lại khác một trời một vực. Chỉ thấy mây xanh cuồn cuộn, sương mù mênh mông, lửa cháy hừng hực thiêu đốt tràn lan, ngọn lửa ma quái màu xanh lam phập phồng tỏa ra xung quanh sức nóng bỏng của nó. Đó không chỉ là lửa bình thường! Ba người lập tức nhận ra ngay, màu sắc của lửa bình thường không phải như vậy.
“Tập trung tinh lực! Đừng nhìn vào ngọn lửa!” – Mạc Lục đang nhìn ngọn lửa kỳ dị đó, chợt sực tỉnh trong lòng, vội vàng nhắc nhở Hách Xích và Ngải Lam. Ngọn lửa đó có ma lực, màu xanh lam ma mị ấy sẽ mê hoặc, là người ta đầu óc mụ mị, dẫn đến phát điên.
Ba người hoàn hồn, tiếp tục dò dẫm đi. Hách Xích, Ngải Lam, không khỏi kích động trong lòng, quả nhiên là kỳ trận từ thời thượng cổ, Càn Khôn bát quái, trời đấy vuông tròn, tất cả đều gói gọn bên trong. Tứ tượng bát môn, nơi nào cũng có cơ quan, cẩn thận dò từng bước, chỉ cần sơ ý một chút, nhẹ thì vạn kiếm xuyên thân, nặng thì xương cốt cũng chẳng còn. Trận thế rất là lớn, bước vào trận như thế bước vào biển rộng mênh mông, không bờ không bến. Bọn họ như thể một mảnh thuyển còn, bất cứ lúc nào cũng có thể chôn thân nơi đáy biển.
Mà Mạc Lục, càng xem xét lại càng thấy lạ lùng, đây vốn không phải là Hỏa Long Thanh Vân trận, mà lại là Nghiệp Hỏa Phẫn Hồn trận mà nàng đã quá quen thuộc. Trận pháp đặc biệt do sư phụ sáng tạo ra sao lại được bày ra ở chỗ này? Là ai đã bày trận? Sư phụ chỉ có mỗi hai đồ đệ là nàng cùng sư huynh, từ khi nàng theo sư phụ đến giờ, không thấy sư phụ tiếp xúc với người ngoài, sư huynh tất nhiên cũng sẽ không mang trận pháp này truyền cho người khác, nàng cũng không thể nào nói với ai. Bởi sư phụ đã cảnh báo, trận pháp này không như trận pháp thông thường, nó là kết hợp tinh túy giữa ảo thuật và mê hồn thuật, làm mê hoặc tâm trí người ta, dày vò tinh thần, chỗ nào cũng là cửa sinh, nhưng cũng là cửa tử, chỉ có vào mà chẳng có ra, tựa như vào địa ngục Tu La. Cho nên không được tùy ý sử dụng, để tránh tổn hại âm đức.
Mạc Lục toan bảo hai người kia rời đi, chợt thấy, giữa mây xanh cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực tàn sát bừa bãi xuất hiện một người áo trắng tóc trắng, vóc người thon dài như trúc, áo trắng như thần thần tiên, áo choàng bàng bạc rủ xuống, mềm mượt như tơ, mày thanh thoát ẩn trong tóc mái, ánh mắt sâu xa, khóe môi hơi cong cong, giễu cợt trào phúng, có vẻ ưu nhã nói không nên lời, phong lưu vô cùng. Hắn đứng ở đó như vậy, xen vào giữa bối cảnh như vậy, mà không hề lạ lùng, lại rất hài hòa, phảng phất như hắn vốn đã ở đó rồi.
Ba người khựng lại, nhìn hắn chăm chú.
Người nọ đánh giá ba người, ánh mắt vừa lướt lên mái tóc Mạc Lục, ánh mắt chợt lóe lên, trong giây lát, không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, mà đã tới đứng trước mặt Mạc Lục, bàn tay như ngọc xẹt qua búi tóc nàng. Hách Xích thấy thế, vội vàng ra tay tấn công người nọ, nhưng không biết đối phương xuất thủ thế nào, ngực liền bị bắn trúng, bay ngược trở ra.
“Xích ca!”
“Xích!”
Mạc Lục và Ngả Lam cùng lao về phía Hách Xích, nhưng mà Mạc Lục giữa chừng bị người nọ ngăn lại.
Chỉ thấy hắn nhìn chiếc trâm cài đầu bằng trúc mộc mạc vừa gỡ trên búi tóc của Mạc Lục xuống, thì thào hỏi – “Cô bé, nói cho ta biết, cây trâm này là ai đưa cho cô?”
“Mặc kệ ngươi! Trả trâm cài đầu cho ta!”
Mạc Lục thấy hắn cầm trâm cài đầu của mình, lại còn làm Hách Xích bị thương, trong lòng kinh sợ, tính tình chao chát lại bộc phát ra.